Tác giả: Thương Nghiên
Muốn được Diêm Vương chú ý? Em vẫn chưa đủ tư cách đó đâu.
Tín Túc khẽ nhướn mày. Theo phản xạ, cậu đưa mắt nhìn Lâm Tái Xuyên, sau đó quay đầu nhìn Triệu Tuyết, nở một nụ cười hoàn hảo: "Đương nhiên được."
Triệu Tuyết dẫn Tín Túc đến phòng ngủ của cô bé, để Tín Túc vào rồi quay người đóng cửa lại.
Cô bé ngồi trên giường, khép chặt hai đầu gối. Mặt cô bé vẫn là vẻ vô hại, hiền lành, "Chú ơi, vụ án này coi như kết thúc rồi, phải không ạ?"
Tín Túc giống như không hứng thù trò chuyện với cô bé lắm. Cậu lơ đãng cúi đầu chơi điện thoại, tranh thủ trả lời một câu: "Ừm, kết thúc rồi."
Cảm giác bị bỏ qua này khiến Triệu Tuyết nhíu mày. Cô bé giống như muốn thu hút sự chú ý của Tín Túc nên lại hỏi: "Chú ơi, chú có biết Lý Đăng Nghĩa chết thế nào không?"
Ngón tay Tín Túc hơi dừng lại một chút.
Cô bé nói rồi ngừng lại, nhìn phản ứng của Tín Túc, đắc ý khoe khoang: "Ông ta bị trói hai chân treo trên cây. Cháu cắt một nhát vào cổ ông ta, máu từ vết thương chảy ra đen ngòm, chảy xuống mặt, miệng ông ta. Trên tóc toàn là máu. Phải mất lúc lâu, ông ta mới chảy hết máu".
Cô bé miêu tả quá trình đẫm máu và kinh dị nhưng Tín Túc nghe xong chỉ khẽ gật đầu. Cậu như thể hoàn toàn không nhận ra ác ý ẩn giấu phía sau, thậm chí còn không quan tâm đến cô bé: "Người lúc chết thường khong được tử tế. Cháu không bị dọa sợ à? Về nhà chắc gặp ác mộng rồi, đúng không? Sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa".
Triệu Tuyết không ngờ, thái độ của Tín Túc với mình lại là kiểu khinh thường, coi thường như vậy. Đối phương thả lỏng đến mức như đang dỗ trẻ con. Tín Túc thậm chí không thèm dành cho cô bé chút cảm giác đối địch gay gắt nào. Cậu hoàn toàn không coi cô bé ra gì.
Vẻ mặt Triệu Tuyết hơi lạnh đi. Vẻ ngoan ngoãn, ngây thơ giả tạo kia xuất hiện một vết nứt. Cô bé trừng mắt nhìn Tín Túc, hỏi: "Nếu cháu còn muốn làm những chuyện như vậy thì sao?"
Tín Túc khẽ liếc nhìn cô bé, cười không thèm để ý: "Có lẽ cháu sẽ không có cơ hội đó nữa đâu. Trước khi cháu trưởng thành, cảnh sát, chính phủ, người trong cộng đồng đều sẽ theo dõi sát sao từng hành động của cháu. Sau khi cháu trưởng thành, cháu sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình".
Thậm chí, Tín Túc còn nhún vai với cô bé: "Trẻ con ai cũng có giai đoạn nổi loạn mà. Có thể hiểu được."
Giai - đoạn - nổi - loạn.
Triệu Tuyết nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô bé như thể bị ba chữ này cào xước cả người.
Đó là kế hoạch cô bé đã chuẩn bị cẩn thận, chi tiết, một cái bẫy hoàn hảo không tỳ vết, tác phẩm đầu tiên hoàn mỹ tuyệt đối của cô bé. Thậm chí, cả "người đó" cũng khen ngợi không ngớt lời. Vậy mà qua miệng người này, những việc cô bé làm chỉ đơn giản là "giai đoạn nổi loạn" nhẹ tênh.
Triệu Tuyết vốn rất ghét bị người khác coi là trẻ con. Chỉ số thông minh của cô bé còn cao hơn người lớn gấp mấy lần. Cô bé không ngu ngốc như những tên ngu xuẩn đáng chết kia. Cô bé là "kẻ thắng" Trời sinh. Tất cả mọi người đều nên đánh giá cao cô bé.
Tín Túc cúi đầu, tay phải lướt lướt trên màn hình điện thoại. Cậu thờ ơ lướt tin tức thời sự, hoàn toàn không để ý gì đến Triệu Tuyết.
Triệu Tuyết trừng mắt nhìn chằm chằm Tín Túc. Lồng ngực mỏng gầy của cô bé phập phồng hai cái. Cô bé đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Tín Túc, giật điện thoại trên tay cậu ném sang một bên, nghiến răng, hạ giọng nói: "Đừng giả vờ chính trực ở đây nữa! Tôi biết anh là ai! Anh cũng không phải là cảnh sát!"
Triệu Tuyết nghĩ khi cô bé nói ra câu này, Diêm Vương chắc chắn sẽ sốc cực kỳ, không thể giữ được vẻ bình tĩnh đáng ghét và đáng hận này nữa.
Tuy nhiên, cô bé rất nhanh phát hiện ra rằng người thanh niên trước mặt hoàn toàn không hoảng hốt như trong suy tính của cô bé. Thậm chí, người này còn không tỏ ra ngạc nhiên. Chỉ là, cuối cùng, người này cũng chịu nhìn thẳng cô bé một cái.
Triệu Tuyết không thấy phản ứng khiến bản thân hài lòng, sắc mặt hơi trầm xuống, lại lạnh lùng đe dọa: "Anh không sợ tôi nói cho tên cảnh sát bên ngoài về thân phận của anh à? Anh là gián điệp do tổ chức buôn ma túy cài vào. Anh đã giết nhiều người như vậy, còn giết cả cảnh sát. Bị họ phát hiện ra bộ mặt thật, anh sẽ chết rất thảm!"
Tín Túc nhấc mí mắt nhìn Triệu Tuyết, ánh mắt thăm thẳm dưới hàng đi dày đen nhánh tĩnh lặng đến rợn người. Cậu khẽ cười nhạt một tiếng: "Tiếc là tôi đã đánh giá cao em rồi. Xem ra em còn không thông minh như tôi tưởng".
Trong cả thành phố Phù Tụ, người biết thân phận của Diêm Vương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay cả những thành viên cấp thấp trong Tiết Sương Giáng cũng chưa có đủ tư cách được biết cậu, chưa từng thấy mặt cậu. Đương nhiên, những người này càng không thể biết chuyện cậu cài vào Cục Công an thành phố. Nhưng Triệu Tuyết lại biết cậu là ai. Tín Túc có thể khẳng định Tiết Sương Giáng không có người dám bất chấp sống chết mà tiết lộ thân phận của cậu. Vậy thì chỉ có thể là Bọ cạp Sa mạc. Thậm chí, có thể là người bên cạnh Tuyên Trọng.
Năm đó, Bọ cạp Sa mạc không lôi kéo được cậu, không ngờ Tuyên Trọng lại nuôi dưỡng một "sản phẩm thay thế" kém cỏi, cấp thấp thế này.
Sáng nay, cậu còn nói với Lâm Tái Xuyên, tình thế trước mắt rất không có lợi cho cảnh sát. Trừ phi Triệu Tuyết chủ động lộ đuôi, nếu không họ rất khó tìm được bằng chứng phía sau. Không ngờ đứa nhóc điên này lại thật sự chủ động tự mang mình tới cửa.
Không biết tại sao, khi Tín Túc dùng đôi mắt đen như mực khó dò này lẳng lặng nhìn Triệu Tuyết, trong lòng cô bé đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Đã rất lâu rồi, cô bé không có cảm xúc "sợ hãi" như vậy. Ngay cả khi giết người, cô bé cũng chưa từng thấy sợ. Cô bé luôn nghĩ bản thân sẽ không bao giờ sợ bất kì điều gì.
Tín Túc từ trên cao nhìn xuống Triệu Tuyết một lúc. Sau đó, cậu đột nhiên bật cười. Chỉ có điều, nụ cười đó mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén đến rợn người. Cậu nói khẽ: "Triệu Tuyết, những gì em nói ở phòng thẩm vấn, có câu nào là thật không?"
Triệu Tuyết có khao khát "biểu diễn" mãnh liệt. Cô bé không thể chấp nhận việc bị người khác bỏ qua. Đi đến đâu, cô bé cũng phải là tâm điểm chú ý. Tín Túc từ lúc vào phòng đã cố ý làm ra vẻ thờ ơ để chọc giận cô bé. Cuối cùng sau khi Triệu Tuyết mất kiểm soát, cậu mới lộ rõ hết mọi chuyện.
Tín Túc nói chậm rãi: "Tôi vẫn luôn cảm thấy rất kì lạ. Một người như em hoàn toàn không có cái gọi là lòng bảo vệ lẽ phải lại nằng nặc đòi đi báo thù cho Triệu Hồng Tài. Thì ra là được người khác giật dây. Lý Đăng Nghĩa hẳn là người Bọ cạp Sa mạc muốn giết phải không?"
Giọng điệu Tín Túc rõ ràng, nói trúng tim đen: "Tuyên Trọng ra lệnh em giải quyết Lý Đăng Nghĩa. Nhưng nếu em trực tiếp ra tay, cảnh sát rất có thể sẽ theo dấu vết của em để điều tra đến Bọ cạp Sa mạc. Vì vậy, để che giấu mục đích thật sự, em đã nghĩ đến Triệu Hồng Tài. Chỉ cần cách chết của Lý Đăng Nghĩa giống hệt như Triệu Hồng Tài, cảnh sát tự nhiên sẽ liên kết hai vụ án này để điều tra. Với phán đoán có sẵn về một vụ giết người hàng loạt, trọng tâm điều tra của cảnh sát đương nhiên sẽ đặt lên Triệu Hồng Tài, còn kẻ chủ mưu thực sự phía sau thì có thể giấu mình một cách hoàn hảo. Nơi tốt nhất để giấu một giọt nước là đại dương. Chỉ cần giấu động cơ giết người thực sự vào hai vụ án đan xen phức tạp, sẽ rất khó có người nghĩ ra mục tiêu của em thực ra chỉ có một người. Người kia chỉ là màn khói che mắt mà thôi".
Con ngươi Triệu Tuyết co rụt lại. Cả người cô bé cứng đờ, giống như con mồi bị rắn độc nhắm trúng.
"Nếu tôi đoán không sai, Lục Minh Hà hẳn cũng là người của Bọ cạp Sa mạc. Cô ta phụ trách phối hợp với hành động của em. Lục Minh Hà biết toàn bộ kế hoạch của em. Tuy nhiên, em muốn để mọi người đều có thể thoát tội nên đã bảo vệ cô ta, bảo cô ta đi trước. Lục Minh Hà thật sự đã rời đi trước. Tuy nhiên, cô ta biết rõ những gì em định làm. Một người có thể đi mua công cụ gây án thì sao có thể vô tội?"
Giọng Tín Túc đều đều, không nhanh, không chậm. Nhưng lòng bàn tay Triệu Tuyết đã toát mồ hôi lạnh. Cô bé chỉ mới nói ra thân phận của đối phương, sao Diêm Vương có thể nghĩ ra những điều này nhanh như vậy? Như thể đối phương có thể mở não cô bé ra đọc được nội dung bên trong. Nhất thời, cô bé không biết mình nên phản bác thế nào.
Triệu Tuyết mím môi, trừng mắt nhìn Tín Túc. Cô bé cố gắng không để lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt Diêm Vương.
Tín Túc vẻ mặt bừng tỉnh: "Trước đây, tôi luôn không hiểu động cơ gây án của em là gì. Thì ra là do bàn tay của Bọ cạp Sa mạc. Nếu vậy thì mọi thứ đều có thể được giải thích. Còn về việc sau khi Triệu Hồng Tài chết, Lục Minh Hà mang xác người này đi là để che giấu chứng cứ, hay em muốn bảo tồn thi thể của 'ân nhân', hay là còn có nguyên nhân nào khác?"
Từ lúc Tín Túc mở miệng đến giờ, Triệu Tuyết không nói được câu nào. Sắc mặt cô bé rõ ràng trở nên khó chịu. Cuối cùng cô bé cũng nhận ra bản thân hình như đã rơi vào một chiếc bẫy được thiết kế sẵn. Chiếc bẫy trước đó bản thân cô bé hoàn toàn không nhận ra.
Triệu Tuyết nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm vào thịt, không lên tiếng.
"Muốn được Diêm Vương chú ý? Em vẫn chưa đủ tư cách đó đâu."
Tín Túc vừa nói, vừa giơ tay xoa xoa tóc cô bé, động tác rất nhẹ, giọng nói cũng rất khẽ: "Triệu Tuyết à, em là người thông minh. Tốt nhất em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Cậu cúi mắt nhìn đối phương, giọng ôn hòa, chậm rãi nói ra từng chữ: "Nếu không, tôi có thể đảm bảo kết cục của em sẽ thảm hại hơn Lý Đăng Nghĩa gấp trăm lần. Và chắc chắn, sẽ không phải theo cách em mong đợi".
Sắc mặt Triệu Tuyết lập tức trở nên tái nhợt.
Khi Triệu Tuyết vừa mới tiếp xúc với Bọ cạp Sa mạc thông qua "người đó", cô bé từng nghe nói có một người như vậy...
Một cái tên mà đến cả trong nội bộ Bọ cạp Sa mạc cũng rất ít người dám nhắc đến trực tiếp.
"Diêm Vương".
Mỗi khi nhắc đến cái tên này, bọn họ luôn tỏ ra sợ hãi, kính sợ. Thậm chí, còn mang theo một sự ngưỡng mộ méo mó, bệnh hoạn.
Nhưng Triệu Tuyết lại coi thường.
Tuyên Trọng đã nhiều lần nhắc nhở cô bé đừng đi trêu chọc Diêm Vương. Nhưng Triệu Tuyết tự cho bản thân là giỏi. Cô bé cảm thấy rất không phục. Cô bé chỉ mới mười hai tuổi, còn có thể làm được nhiều việc. Cô bé có thể trở thành Diêm Vương thứ hai. Thậm chí, cô bé tin rằng mình có thể còn làm tốt hơn Diêm Vương. Sẽ có một ngày, cô bé cũng sẽ là cái tên người khác không dám nhắc đến.
Tuy nhiên, lúc này đây, khi đứng trước mặt Tín Túc, cô bé cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó nói thành lời, giống như phát ra từ tận linh hồn. Nỗi sợ đó giống như bản năng sinh tồn không thể kiểm soát trong não bộ của loài sinh vật bậc thấp khi đối diện với đỉnh chuỗi thức ăn. Cô bé thậm chí có thể khẳng định, người trước mặt chắc chắn sẽ nói được, làm được. Nếu cô bé dám tiết lộ một chữ, kết cục của cô bé sẽ còn thảm hơn Lý Đăng Nghĩa.
Cuối cùng, cô bé cũng hiểu tại sao Tuyên Trọng lại nói...
"Không ai có thể so được với cậu ấy".
Triệu Tuyết không kìm được mà rùng mình. Cô bé cảm thấy những chỗ bị đối phương chạm vào đều lạnh buốt từ trong ra ngoài.
"Hẳn em vẫn giữ liên lạc với Tuyên Trọng, đúng không? Giúp tôi nhắn lại với ông ta," Tín Túc rút một tờ giấy khăn ướt, hờ hững lên tiếng: "Đã lâu không gặp. Tôi rất mong gặp lại ông ta vào lần tới".
Hết chương 173
Đến chương 174