Tác giả: Thương Nghiên
Càng ngày càng thịnh, càng ngày càng vượng
Bình thường, Tín Túc không xịt nước hoa nhưng người cậu luôn tỏa ra mùi hương thanh nhã rất nhẹ. Nếu không ngửi ở khoảng cách gần thì gần như không ngửi thấy. Sau khi vận động ra chút mồ hôi, mùi hương đó càng rõ hơn.
Tín Túc rút một tờ khăn ướt, cúi đầu lau mặt. Lâm Tái Xuyên đứng bên cạnh, ánh nắng hầu như không chiếu đến người Tín Túc.
Tín Túc thở dài một tiếng, hơi mệt mỏi hỏi: "Khi nào thi lại?"
Hạ Tranh nói: "Trong vòng một tháng nhé. Cậu cố lên."
Tín Túc cảm thấy theo tình hình hiện tại, lần thi lại, cậu cũng không thể đạt được... Một tháng chạy một lần, ít ra cậu còn có thể chấp nhận được.
Tối về nhà, cả người Tín Túc đều đau nhức, nhất là tay và chân cơ bản đã ở trạng thái không nghe lời điều khiển nữa. Cậu tê liệt nửa người vào phòng tắm tắm rửa. Lâm Tái Xuyên mát-xa cho cậu, ngón tay anh bóp từ cánh tay xuống khiến cậu đau đến mức nằm rên rỉ trên giường.
Tín Túc gối đầu lên đùi anh, lọn tóc ướt rũ xuống, "Mấy ngày nay, bên Triệu Tuyết không xảy ra gì à?"
"Ừm. Không phát hiện cô bé liên lạc với ai." Lâm Tái Xuyên cúi mắt nhìn cậu, khẽ hỏi, "Em vẫn thấy đằng sau việc Triệu Tuyết giết Lý Đăng Nghĩa còn có chuyện gì đó chưa biết à?"
Tín Túc khẽ lắc đầu, "Em cũng không biết. Nhưng em luôn thấy chuyện này vẫn có điểm hơi kì lạ".
Lâm Tái Xuyên: "Thời gian này luôn có người theo dõi Triệu Tuyết. Nếu cô bé gặp ai, chúng ta sẽ biết ngay lập tức".
Tín Túc gật gật đầu. Hôm nay, cậu rất mệt, đầu vừa đặt lên người Lâm Tái Xuyên chưa được bao lâu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thậm chí, tóc cậu còn chưa khô hẳn.
Trong phòng ngủ chỉ bật đèn ngủ nhỏ bên giường, ánh sáng mờ ảo. Căn phòng ấm áp, tối và yên tĩnh.
Khoảng hơn một giờ sáng, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông...
Điện thoại của cảnh sát hình sự gần như không thể tắt máy. Đặc biệt, điện thoại của người ra quyết định như Lâm Tái Xuyên luôn phải giữ thông tin liên lạc 24 giờ.
Lâm Tái Xuyên lập tức mở mắt, giơ tay với lấy điện thoại đặt ở mép bàn, chuyển sang chế độ im lặng. Nhưng Tín Túc vẫn tỉnh dậy, cậu hơi nhíu mày.
Lâm Tái Xuyên xoa xoa đầu cậu, ra hiệu bảo cậu ngủ tiếp. Sau đó, anh ấn nút nhận điện thoại. Người phía bên kia nói gì đó, anh khẽ "ừm" một tiếng: "Tôi biết rồi".
Tín Túc mệt không chịu nổi, ngủ cũng mơ màng. Cậu rất không muốn bị đánh thức giữa đêm. Giọng cậu mơ hồ, hơi mang theo giọng mũi, phàn nàn: "Muộn thế rồi còn ai gọi điện tới vậy?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Hạ Tranh."
Tín Túc hơi hé mắt. Ánh mắt cậu gần như lập tức tỉnh táo lại. Giờ này Hạ Tranh gọi điện đến chắc chắn là có chuyện gấp. Có lẽ xảy ra chuyện bất ngờ. Tóm lại sẽ không phải tin tốt.
Lâm Tái Xuyên nói: "Là về Triệu Tuyết. Một cô gái tự xưng là bạn học cũ của cô bé một mình chạy đến Cục Công an thành phố. Có lẽ muốn nói gì đó với cảnh sát".
Lâm Tái Xuyên phải đến Cục Công an thành phố một chuyến. Tín Túc mặc đồ ngủ đi cùng anh. Bộ đồ ngủ của cậu được thiết kế tỉ mỉ hơn cả nhiều bộ quần áo lộng lẫy, chất liệu lụa đắt tiền, trông có vẻ sang trọng quý phái. Hoàn toàn không nhìn ra là quần áo mặc đi ngủ.
Hai người đến văn phòng đội hình sự đã thấy một cô bé ngồi quay lưng về phía họ. Cô bé có mái tóc dài xoăn, để xõa. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa phồng màu hồng, bên trong là một chiếc quần lót trắng.
Hạ Tranh đang trực ban ở văn phòng nói: "Đội trưởng Lâm, các anh đến rồi."
Cô bé đó cũng quay đầu lại.
Tín Túc hơi dừng bước chân. Cậu cảm thấy cô bé này trông quen quen. Có lẽ trước đây, cậu đã gặp cô bé ở đâu đó rồi.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Tín Túc một lúc, hơi không chắc chắn gọi một tiếng: "Anh Tín Túc?"
Tín Túc sững người. Trong đầu cậu cố gắng nhớ lại một chút, rồi giải thích với Lâm Tái Xuyên: "Em nhớ ra rồi. Cô bé là con gái của một đối tác kinh doanh cũ của nhà họ Trương."
Tín Túc nhớ ra việc từng gặp cô bé một lần ở những nơi danh lợi giả tạo đó nhưng cậu hoàn toàn không nhớ ra tên cô bé. Tín Túc suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, giọng dịu dàng, hỏi: "Sao em lại một mình đến Cục Công an vào giờ này?"
Cô bé cúi đầu nói: "Ba mẹ em đã ngủ rồi. Em tự lén từ nhà chạy ra. Anh đừng nói cho họ biết."
Tín Túc mỉm cười với cô bé: "Em có điều gì muốn nói với bọn anh phải không?"
Ánh mắt cô bé hơi dao động. Giọng cô bé rất nhỏ: "Em nghe nói các anh đang điều ra một vụ án có liên quan đến Triệu Tuyết, đúng không?"
Tín Túc không nói gì nhiều, chỉ thuận theo câu hỏi của cô bé: "Em muốn nói về chuyện của Triệu Tuyết à?"
Cô bé nắm chặt vạt váy, nói: "Bạn ấy là một kẻ điên,. Bạn ấy rất không bình thường, rất đáng sợ".
Khi nói những lời này, gương mặt nhỏ của cô bé tái nhợt, không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Tín Túc trong lòng khẽ động. Giọng cậu cực kỳ dịu dàng, thậm chí mang theo vẻ mê hoặc: "Giữa bọn em đã xảy ra chuyện gì?"
"Trước đây chúng em học cùng lớp. Sau đó, em chuyển trường. Ban đầu, em hơi ghét bạn ấy".
Cô bé này tên là Chung Đồng. Nhà Chung Đồng là một gia đình giàu có ở thành phố Phù Tụ. Chung Đồng là con út trong nhà, lại là con gái nên từ nhỏ đã được lớn lên trong sự nuông chiều. Người lớn trong nhà rất chiều cô bé. Cơ bản là muốn gì được nấy nên tính cách không tránh khỏi hơi kiêu ngạo và thích làm trung tâm.
Từ nhỏ, Chung Đồng đã lớn lên như một ngôi sao được mọi người vây quanh. Cô bé đi đâu cũng là tâm điểm của những người cùng tuổi. Ở trường học tất nhiên cũng vậy. Nhưng khi lên lớp, đổi sang lớp mới, đột nhiên có một cô bé được yêu mến và chú ý hơn cô bé - Triệu Tuyết, người rất giỏi xử lý các mối quan hệ giữa bạn học. Triệu Tuyết có sự hiểu biết và khéo léo như người lớn nên dễ dàng được mọi người yêu thích. Vì vậy, khi mới nhập học, "quan hệ" của Triệu Tuyết trong lớp tốt hơn Chung Đồng nhiều. Chung Đồng chưa bao giờ trải qua những ngày như vậy, trong lòng dần dần có sự so sánh...
Hơn nữa, cậu bé mà Chung Đồng thầm thương trộm nhớ ở trường hình như cũng có tình cảm với Triệu Tuyết. Điều này khiến Chung Đồng không tránh khỏi hơi bất mãn. Triệu Tuyết rõ ràng chỉ là một cô bé nhà quê từ nông thôn lên. Hoàn cảnh gia đình, gương mặt, thành tích học tập, chỗ nào cũng không bằng Chung Đồng.
"Trong lớp, bạn ấy còn được hoan nghênh hơn em nên em không thích bạn ấy," Nói đến đây, mặt Chung Đồng hơi đỏ lên. Sau đó, như thể khó nói, cô bé do dự rất lâu, sau đó mới nói nhỏ: "Em... em đã bảo các bạn trong lớp cố ý tẩy chay bạn ấy, không nói chuyện với bạn ấy..."
Nhưng Chung Đồng quên mất Triệu Tuyết rất được "yêu thích" trong lớp nên rất nhanh có người đi mách lẻo. Chuyện này truyền đến tai Triệu Tuyết.
"Triệu Tuyết nói muốn xin lỗi em, bảo em đi nói chuyện riêng với bạn ấy. Bạn ấy gọi em đến nhà vệ sinh không có người, dùng sức túm tóc em, ấn em vào tường, tát em, còn muốn dùng đầu bút bi đâm vào mắt em, mặt em. Bạn ấy rất đáng sợ!"
Nói đến những ký ức này, giọng Chung Đồng hơi run lên, "Bạn ấy là một kẻ điên. Em mãi mãi không bao giờ quên được bạn ấy".
Điều khiến Chung Đồng cảm thấy kinh hoàng hơn nữa là sau khi Triệu Tuyết làm những việc vô cùng đáng sợ đó với cô bé, Triệu Tuyết vẫn có thể cười tươi, chào hỏi cô bé trước mặt các bạn học, nói cười vui vẻ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chung Đồng mặt không còn chút máu, nói: "Em không dám nói chuyện này với ba mẹ. Em sợ họ sẽ nghĩ em là đứa trẻ xấu, chủ động bắt nạt bạn học. Em chỉ nói là không quen với cuộc sống ở trường nên sau đó đã đòi chuyển trường".
Không biết Triệu Tuyết đã gây ra bóng ma tâm lý lớn đến mức nào mà mỗi lần Chung Đồng nhắc đến cái tên Triệu Tuyết, cô bé vẫn còn thấy sợ hãi. Cô bé nhìn Tín Túc với đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt: "Bạn ấy chính là ác quỷ. Anh đừng bị bạn ấy lừa. Bạn ấy rất giỏi lừa người khác".
"Anh biết rồi. Những chuyện này Cục Công an thành phố sẽ điều tra rõ ràng. Cảm ơn em đã cung cấp manh mối." Phản ứng của Tín Túc rất nhạt, thậm chí gần như là thờ ơ. Cậu bình tĩnh hỏi: "Em đến đây bằng cách nào?"
Chung Đồng nhỏ giọng trả lời: "Em nhờ chú tài xế đưa em đến."
"Hạ Tranh," Lâm Tái Xuyên nói, "Cậu đưa cô bé xuống lầu, đưa cô bé lên xe về nhà."
Hạ Tranh gật đầu, dẫn Chung Đồng rời khỏi văn phòng.
Tín Túc tựa lưng vào mép bàn, khẽ nói: "Yếu tố di truyền có thể quyết định tính cách của một người ở một mức độ nhất định. Có người sinh ra đã mắc khuyết tật gen, trở thành người có thiên hướng làm việc xấu. Trong lịch sử tội phạm thế giới, có một kẻ sát nhân đã giết mười hai người liên tiếp khi chỉ mới chín tuổi. Người này có tính cách lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng chỉ số thông minh lại cao một cách kỳ lạ".
Tín Túc nói: "Có thể Triệu Tuyết là loại người này."
Cậu vốn đã nghi ngờ Triệu Tuyết. Thêm vào những lời Chung Đồng nói ở Cục Công an thành phố, Triệu Tuyết nhất định không phải kiểu ghét cái ác như thù, ngay thẳng, vô hại như những gì cô bé thể hiện trước mặt cảnh sát. Cô bé thù rất dai, thích bạo lực và giỏi diễn xuất.
Tín Túc khẽ nói: "Vậy thì động cơ giết người của cô bé là vì giết Lý Đăng Nghĩa để báo thù cho Triệu Hồng Tài càng không thể đứng vững. Trong lòng cô bé sẽ không có thứ gọi là lẽ phải. Vậy thì rốt cuộc, lý do cô bé giết Lý Đăng Nghĩa là gì?"
"Bề ngoài không tìm thấy mối thù oán nào khác giữa hai người này ngoài chuyện đó. Có khả năng Triệu Tuyết được người khác ra lệnh không?" Lâm Tái Xuyên trầm ngâm nói.
Tín Túc hơi nhíu mày, rồi đột nhiên ngẩng mắt nhìn anh: "Được người khác ra lệnh... giống như Hà Phương à?"
Lâm Tái Xuyên: "Có tồn tại loại khả năng này."
Nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán. Những manh mối Cục Công an thành phố có thể điều tra hiện đã bày ra trước mắt. Trừ phi Triệu Tuyết tự khai báo với bọn họ, nếu không, giai đoạn hiện tại, cảnh sát thật sự không đưa ra được bằng chứng gì.
Tín Túc suy nghĩ một chút: "Em muốn gặp lại Triệu Tuyết thêm một lần. Có vài thứ em muốn tự mình xác nhận lại".
"Ừm."
Tuy nhiên, lúc này mới hơn hai giờ sáng. Dù Tín Túc muốn làm gì cũng phải đợi đến buổi sáng.
Trời đã sắp sáng, không đáng quay về nhà một chuyến. Hai người ngủ tạm một giấc trong văn phòng. Buổi sáng vừa đúng là thứ bảy, trường học nghỉ. Sau khi ăn sáng ở quán ăn bên đường, Lâm Tái Xuyên dẫn Tín Túc đến nhà Triệu Tuyết. Đây là lần thứ ba hai người đến đây.
Khi thấy hai cảnh sát tự ý đến, Triệu Tuyết rõ ràng tỏ vẻ không còn kiên nhẫn nữa. Cô bé đã nhiều ngày không gặp người "bên kia" bởi vì những tên cớm phiền phức của Cục Công an thành phố cứ theo dõi cô bé sát sao. Rõ ràng họ vẫn nghi ngờ cô nhưng không có bằng chứng nên quyết định giám sát cô trong thời gian dài.
Triệu Tuyết rất ghét, rất ghét cảm giác này.
Tố Hàm Ngọc cũng nhíu mày: "Các anh lại đến làm gì?"
Tín Túc mỉm cười nhìn hai mẹ con, trả lời ôn hòa và đúng mực: "Con gái chị có tiền án phạm tội, chỉ vì chưa đủ tuổi theo luật định nên tránh được việc bị xử lý hình sự. Theo quy định của pháp luật, cảnh sát sẽ thỉnh thoảng tiến hành thăm hỏi định kỳ đối với những người có tính nguy hại cho xã hội. Nếu không có gì bất ngờ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau."
Tín Túc không nhắc đến cái tên Chung Đồng. Triệu Tuyết là một kẻ điên nhỏ tuổi, không biết có thể làm ra chuyện gì táng tận lương tâm. Nếu Triệu Tuyết biết Chung Đồng nói ra chuyện của mình, rất có thể cô bé sẽ bị Triệu Tuyết trả thù.
Khi nghe thấy mấy chữ "tiền án phạm tội", vẻ mặt Triệu Tuyết hơi thay đổi nhưng cô bé nhanh chóng kiểm soát được. Vẻ mặt này chỉ thoáng qua rất nhanh. Cô bé hít một hơi, cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Tố Hàm Ngọc nhìn hai người một lúc, vô cảm nói: "Hai cậu vào đi."
Tín Túc ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, hỏi như đang trò chuyện phiếm: "Tình hình ở nhà gần đây của Triệu Tuyết thế nào? Xảy ra chuyện như vậy, về mặt tâm lý, chắc khó có thể chấp nhận nhanh như vậy. Ban đêm, Triệu Tuyết không bị mất ngủ chứ?"
Tố Hàm Ngọc trả lời: "Không, không khác gì so với trước kia."
"Vậy thì tốt."
Tín Túc như nhớ ra điều gì, không hề kiêng dè, nói: "Nhân tiện nói đến chuyện này, cả hai đều mắc bệnh về tâm lý nhưng tính cách của Triệu Tuyết hình như không giống chị lắm. Cô bé có vẻ hoạt bát hơn".
Tố Hàm Ngọc im lặng một lúc như không muốn người khác nhắc đến bệnh của họ. Vẻ mặt Tố Hàm Ngọc cũng trở nên u ám.
Tín Túc giống như hoàn toàn không kiêng nể việc Triệu Tuyết vẫn đang ngồi bên cạnh nghe, hỏi câu sắc bén đến mức gần như chói tai: "Cô bé không có biểu hiện gì khác người khác sao? Hoặc có biểu hiện bất thường nào không?"
Tố Hàm Ngọc trầm giọng nói: "Tôi không thấy có gì cả. Bé Tuyết ở nhà vẫn luôn thế."
Triệu Tuyết ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện vô nghĩa của Tín Túc và mẹ, không kiên nhẫn liên tục đổi tư thế ngồi. Sắc mặt cô bé tự dưng âm u, móng tay nhọn cứ cào cào trên da ghế sofa, phát ra tiếng "roạt roạt" rất khẽ.
Cô bé trừng mắt nhìn chằm chằm nửa bên mặt của Tín Túc, trong lòng dâng lên một cảm giác căm ghét và ghen tị khó nói thành lời. Rõ ràng cô bé mới là kẻ chiến thắng. Ngay cả Diêm Vương được thần thánh hóa quá mức cũng không thể phát hiện ra lời nói dối hoàn hảo của cô bé. Cô bé mới là người không ai có thể so sánh được, là thiên tài tội phạm hiếm có trong miệng người khác. Trong lòng Triệu Tuyết bùng lên một ngọn lửa giận dữ nóng bỏng. Ngọn lửa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dữ dội, thiêu đốt khiến toàn thân cô bé sôi sục.
Cô bé đột nhiên đứng dậy, môi cong mỉm cười, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Chú ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với chú được không?"
Hết chương 172
Đến chương 173