Tính ra là ba thầy trò định mua ít đặc sản về nhà làm quà nhưng mà cái chỗ này toàn đao với kiếm thì lấy đâu ra đồ tốt gì mà đem tặng .
Binh thì không biết chứ chả nhẽ ông Lúy đi mua mấy thanh đao to tổ bố về tặng Nguyễn Bành với Thị Linh, mà ở đây thì đừng mong có sách vở thơ ca hay son phấn tơ lụa tốt bằng ở nhà , còn không bằng đợi lúc nào về Thanh Hóa rồi mua cho chất lượng.
Quang Anh thì tìm mua lấy một đôi giày 8 đồng cho thằng Sứt , năm ngoái mùa đông nó cứ thích đi chân đất bảo nó đi đôi giày cỏ hắn đan cho thì không chịu xong rồi rét quá sưng tím hết chân, giày này tuy có 8 đồng nhưng cũng là đôi giày vải tốt rồi , hắn sợ bỏ hẳn 1 xâu tiền ra mua giày thì nó lại không giám đi.
Binh chọn mua lấy mấy thang thuốc bổ dưỡng khí hoạt huyết về cho ông Cối , người già có tuổi uống cái này giúp máu lưu thông ăn ngủ tốt hơn. Tiền tuyến có bao giờ thiếu thuốc đâu nên Binh chỉ tốn có 20 đồng là mua được 5 thang thuốc bổ loại tốt.
Chỉ có ông Lúy nhìn tới nhìn lui không biết mua cái gì đành phải đợi lúc nào về đi ngang qua phủ nào rồi tiện tay mua chút đặc sản .
Ba người đi dạo một lúc rồi vòng vòng dạo một lúc rồi lại quay về nhà trọ .
Buổi chiều thì ông Bình lại gọi mọi người đi kéo thêm một số chuyến hàng chở về nhà , chuyến hàng này không phải là là lương thực cùng da mà là vài món hàng nhỏ chất đầy 2 xe hàng sau đấy ngày mai lại vòng qua hai huyện Trấn Biên cùng Trấn Ninh ( Nay thược Lào) để mua thêm ít đường mía cùng hồ tiêu sau đấy mới vòng về Thanh Hóa .
Sáng sớm hôm sau ông Lúy đưa bọn hắn đến tiệm rèn nhận lại đao , công nhận ông thợ rèn này thu giá đắt tí nhưng tay nghề không tệ, thanh đao ngoại trừ nhìn chiều rộng giảm đi chút thì mấy vết mẻ cùng uốn lưỡi đều bến mất , thanh đao cũng thẳng tắp như ban đầu .
Ông Lúy lại lại đưa bọn hắn đi mua thêm hai chai cọ dầu rồi dạy bọn hắn bảo dưỡng đao, loại dầu này thì rẻ thôi chỉ có 2 đồng mà mua được một gần bằng hộp sữa milo ,mua một lần dùng cả nửa năm.
Loại dầu này có nơi thường dùng trực tiếp sau khi ép cọ để thay thế dầu ăn nhưng có nơi chỉ cần thêm chút sử lí là lại có thể thắp đèn như dầu hỏa , khi bảo dưỡng vũ khí chỉ cần chấm một ít vài miếng vải rồi lau đều lên đao kiếm sẽ có tác dụng chống rỉ sét cùng khử mùi hôi , giúp tăng tuổi thọ của binh khí .
Buổi chiều thì ông Bình đặt mấy bàn rượu ở quán trọ khao mọi người nhậu nhẹt đến 9 giờ tối mới chịu về ngủ, có mấy thanh niên nửa đêm có chút tiền lại chốn đi sang lầu xanh chơi gái đến gần sáng mới trộm lẻn về , phòng của Quang Anh với Binh tối qua chỉ có mỗi hai bọn hắn nằm ngủ , một tên tiếc tiền cũng một tên chưa mọc lông tối qua cô đơn nằm trên chiếc giường gỗ lạnh ngắt mãi mới ngủ được.
Hậu quả là sáng hôm sau đến gần chưa đoàn xe mới xuất phát được , ông Bình tức đến nỗi xuyết nữa trừ tiền công của mấy người này .
May mà trên đường đi về dù gập ghềnh một chút nhưng không gặp nguy hiềm gì .
Phải nói là thời này tuy các chúa chú trọng thương nghiệp cùng tu xửa đường bộ nhưng đối với đường thủy thì lại chưa mấy quan tâm.
Chúa Trịnh Tráng có tận 600 chiến thuyền Mông đồng , lượng thủy quân chính quy chiến đấu sấp xỉ 20.000 chưa kể hậu cần , nhiều chiến thuyền như vậy thì chắc chắn chúa có rất nhiều bến cảng cho thủy quân neo đậu thuyền cùng luyện tập.
Ấy vậy mà các chúa chẳng có lấy một thương cảng nào xây cho việc giao thương ngoại trừ Thăng Long -Kẻ Chợ cùng Phố Hiến ra thì các thương cảng đa số là do địa phương tự mở tự quản lí cũng tự thu thuế nên giao thương đường thủy rất kém phát triển so đường bộ.
Tuy là nó có rất nhiều tác dụng trong buôn bán có thể di chuyển nhanh cùng an toàn hơn nhiều.
Dòng họ nhà ông Bình cũng làm cả giao thương đường thủy nhưng do chưa móc nối được quan lại địa phương ở đây nên không giám vác thuyền đến đây buôn bán , thời này các quan lại có quyền tịch thu thuyền cùng bắt bỏ tù những thuyền buôn trái phép thậm chí nếu bị coi là cướp biển thì được phép giết luôn tại chỗ .
Nếu mà đi bằng đường thủy thì chuyến này đã không tốn kém nhiều như thế có lẽ thời gian cả đi cả về còn không đến 8 ngày , ngoại trừ cướp biển và giông bão ra thì chẳng phải lo cái gì nữa cả. Mà mấy cái này thì người đi biển nào lâu năm có kinh nghiệm cơ bản sẽ rất ít dính, còn cướp biển thì hên xui trừ khi bị chặn đầu hoặc mấy trường hợp đặc biết chứ không thì mấy con thuyền nhỏ còn lâu mới đuổi theo kịp thuyền buồm lớn được.
Chuyến đi lần này sau khi đi sang hai phủ lân cận thu mua đường , tiêu , quế cùng gia vị hương liệu thì đi về mất hơn 8 ngày đường ,may mà trên đường không có xảy ra chuyện gì nữa nên đến ngày thứ chín thì cuối cùng cũng về đến được phủ Thiệu Thiên .