Dường như cảnh vật xung quanh đều đang lay động, tôi váng đầu hoa mắt mềm nhũn trên mặt đất, thứ kia của Agaras vẫn đang chặt chẽ hút lấy tràng bích của tôi, thần kinh tôi vì kích thích mà hơi hơi rung động. Từng trận khoái cảm còn sót lại khiến hai chân tôi run lẩy bẩy, ngay cả khí lực gạt bỏ đuôi cá của nó ra khỏi hai chân tôi cũng không có, chỉ có thể dựa vào phần eo xoay động trên mặt đất, từng tấc từng tấc dời thân thể đi, khiến thứ đó của nó rút ra khỏi cơ thể tôi.
Thế nhưng mỗi khi động một chút, cự vật của nhân ngư lại ma sát trong tràng đạo của tôi, khiến tôi ngứa ngáy như bị đục khoét tận xương, bản năng dục vọng giống như một con dao liên tục tra tấn trong thân thể, mồ hôi không ngừng thấm ra trên trán tôi. Trong nháy mắt, tôi thậm chí có loại xúc động muốn một mình làm tiếp chuyện đáng xấu hổ kia, thế nhưng khi tưởng tượng tới chiếc camera trên đỉnh đầu, nhục nhã đến cực hạn lại khiến tôi liều mạng cưỡng ép bản thân gập chân lên, lui ra từ dưới thân hình nặng nề của Agaras.
Trong nháy mắt khi rời khỏi thân thể tôi, thứ đó của nó bỗng nhiên nhúc nhích một chút, tôi theo phản xạ nhìn xuống dưới thân, một cỗ chất lỏng màu trắng chợt phun lên mặt của tôi, mùi đặc trưng nam tính xông thẳng vào xoang mũi, dịch thể dính nhớp chậm rãi chảy dài trên gương mặt.
Cả người tôi choáng váng ước chừng một hai giây, máy móc vươn tay lau lau thứ gì đó trên mặt, mới bắt đầu ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Nếu đầu kia của camera có người nhìn, bộ dáng trên mặt dính tinh dịch nhân ngư của tôi chẳng khác gì một diễn viên GV cả.
Xấu hổ ngập đầu gần như khiến tôi ngất đi. Tôi điên cuồng dùng quần áo chà lau sạch sẽ dịch thể trên mặt, tự mình cởi sạch trơn, quăng bộ quần áo dính đầy những thứ của nhân ngư sáng một bên, sau đó đứng lên, hung hăng đạp lên cái đuôi nhân ngư đang vắt bên cạnh, uốn cong ở trong góc. Mà cái thứ kia của nó mặc dù đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn còn dựng rất cao, tinh thần phấn chấn.
Tôi tức không chịu được đưa tay quơ lấy mấy quyển sách đặt lên trên thứ kia của Agaras, nắm lấy tóc nó muốn đập vài phát lên mặt nó. Phẫn nộ khiến tôi bất chấp thuốc tê có hiệu quả lâu hay không, tôi chỉ biết tôi phải hành hung Agaras một trận thì mới có thể dẹp yên trạng thái tinh thần nóng nảy của tôi.
Tôi run rẩy nâng nắm tay lên cách mặt nó chỉ có vài li, khớp xương xanh trắng cũng nhô hết cả ra. Tôi biết bản thân hoàn toàn có thể đấm gãy cái sống mũi cao cao kia của nó, khiến gương mặt khuynh đảo chúng sinh của con dã thú hạ lưu này bầm tím dập nát, bởi vì sự trong ngoài không đồng nhất của nó làm tôi thống hận đến cực điểm!
Thế nhưng tôi lại không xuống tay được. Cũng không phải vì tôi nhân từ nương tay, mà là nếu như tôi đánh đau Agaras, thì coi như đã ngược đãi một loài thú quý hiếm, điều này hoàn toàn vi phạm nguyên tắc cơ bản trong nghiên cứu sinh vật, hơn nữa một khi Sacalare phát hiện chuyện nó bị thương, tôi sẽ càng hết đường chối cãi.
Tôi không thể đánh nó, sau khi phải chịu loại sỉ nhục to lớn này, tôi lại không thể đánh “nó”!
Tôi nhìn chằm chằm vào đuôi cá thật dài kia của nó, siết chặt nắm tay, hung hăng nghiến chân lên vây đuôi của nó. Tôi thật sự hi vọng lúc này Agaras có thể biến thành con người, bởi vì như vậy tôi có thể không chút cố kỵ đánh nhau với nó, cho dù phải chịu tai ương trong lao ngục tôi cũng không sợ!
Tôi vọt vào phòng tắm tẩy thật sạch bản thân một phen, không bỏ qua một ngóc ngách nào. Tôi cảm thấy toàn thân trên dưới của mình không chỗ nào là sạch sẽ hoàn chỉnh, ngay cả xương cốt máu thịt cũng lây dính mùi vị tinh dịch của nhân ngư. Tôi ôm lấy thân thể mình ngồi bệt dưới vòi hoa sen, vùi đầu vào hai tay giống như một đứa trẻ thất thanh khóc rống, hoàn toàn không còn bộ dáng của một nam tử hán trưởng thành.
Nếu người cha nghiêm khắc của tôi nhìn thấy bộ dạng uất ức này của tôi, nhất định sẽ vung roi da đánh tôi một trận.
Tôi thậm chí còn không rõ vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Một tuần trước tôi vẫn còn là nghiên cứu viên sinh vật bình thường, ôm ấp một lý tưởng nhiệt huyết mà đơn thuần như bao học viên khác, một tuần sau tôi lại bị vây trong một cái lồng để một còn thú động dục tùy ý cường nhục, hơn nữa còn không thể không nén giận giấu giếm chuyện này.
Không…… Không!
Ngón tay của tôi cắm thật sâu vào trong tóc mình, lắc lắc đầu, cảm thấy hỗn loạn như muốn nứt ra.
Tôi muốn rời khỏi nơi này! Rời khỏi Iceland! Rời khỏi nhân ngư tà ác này, khiến nó không còn cách nào quấn lấy tôi nữa!
Dessaro, tỉnh lại, mày phải tỉnh lại, trước khi rời đi mày phải xóa bỏ chuyện này, khiến nó vĩnh viễn trở thành bí mật!
Một âm thanh điên cuồng hò hét trong trí óc.
Tôi miễn cưỡng chống người đứng lên, tắt vòi hoa sen đi, vọt tới trước bàn mở máy tính ra, ngăn chặn toàn bộ đường truyền hình ảnh của camera, sau đó cầm một vật nặng ở trên bàn lên, chầm chậm đập vỡ camera đến nát nhừ mới thôi.
Sau đó tôi nhìn chằm chằm vào con thú đang nằm hôn mê trên sàn thủy tinh, từng bước một, cưỡng ép bản thân bước từng bước nặng nề đi qua, ra sức kéo nó ném vào trong trụ thủy tinh nhốt Lilith lúc trước, đóng cửa lại, cũng thiết lập lại khóa điện tử một lần.
Sau khi làm xong tất cả, tôi sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, dùng chút tinh lực cuối cùng phát đi tin kêu cứu khẩn cấp cho đám người Sacalare, sau đó đại não liền giống như một nồi nước sôi chậm rãi bị làm lạnh, cơn buồn ngủ ập lên người tôi.
Trước khi nhắm mắt lại, tôi dường như mơ mơ hồ hồ thấy được Agaras tỉnh lại trong hồ nước hình trụ kia, một tay nó đặt trên vách thủy tinh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tràn ngập đói khát vì dục cầu bất mãn, ánh mắt kia tựa như giác hút xẹt qua thân thể tôi, khiến cả người tôi đều sợ hãi.
Tôi ôm chặt lấy mình, chui đầu vào trong ổ chăn, cuối cùng không thể chống lại được cơn buồn ngủ, hoàn toàn thiếp đi.
……
Không biết ngủ mất bao lâu, trong mơ hồ, tôi cảm thấy bản thân lại rơi vào mộng cảnh.
Tôi đang đứng trong một con đường bằng thủy tinh trong suốt ở một viện bảo tàng sinh vật biển, cảnh tượng quen thuộc khiến tôi ý thức được bản thân lại quay về ký ức trong quá khứ.
Tôi cảm thấy đại não trống rỗng, dường như vẫn thiếu sót thứ gì, tôi cẩn thận suy tư, lại không thể nhớ ra nổi, ánh mắt phiêu đãng theo bóng dáng bầy cá bơi lội sau vách thủy tinh, tâm tình bình tĩnh dị thường. A, đây là nơi tôi thường đến vào mỗi kỳ nghỉ hè. Trong kỳ nghỉ dài đằng đẵng, tôi và Da Vinci luôn thích ngồi trong bảo tàng sinh vật biển đọc sách, bởi vì nơi này vừa yên tĩnh vừa mĩ lệ, thật sự rất có lợi cho học tập.
Da Vinci đâu? Tôi theo bản năng tìm kiếm hình bóng của hắn, đột nhiên có một thanh âm vang lên sau lưng tôi. “Hey, tiểu Wallace thân ái, sớm a.”
Tôi thấy được bóng dáng quen thuộc của Da Vinci phản chiếu trên thủy tinh trước mặt, vì thế vui vẻ quay đầu lại.
Thế nhưng sau lưng lại trống rỗng, trên mặt đất bóng loáng dưới chân có một bãi nước, còn có một đám hải tảo ẩm ướt, một vệt nước thật dài lan tràn đến tận sâu trong bảo tàng sinh vật, tôi nhìn thấy một dấu chân trần của đàn ông in trên sàn, ánh mắt nhìn theo, cuối con đường tối đen, mơ hồ có một bóng người cao lớn đang đứng.
Đó không phải Da Vinci, cũng không phải Rhine. Tóc của hắn rất dài, gần như chạm đến mắt cá chân, giọt nước nơi đuôi tóc theo hắn tới gần, tích táp nhỏ xuống mặt đất.
Một loại cảm giác kinh sợ quen thuộc chợt siết chặt lấy tim tôi, tôi theo bản năng lùi lại hai bước, lưng tựa lên vách tường thủy tinh, một chút ý lạnh nặng nề xâm nhập vào cốt tủy, khiến cả người tôi phát run, Tôi biết bản thân đang nằm mơ, nhưng không thể nào dùng ý thức cưỡng ép chính mình tỉnh lại, ngay cả thân thể trong mộng cảnh cũng cứng đơ không thể nhúc nhích.
Hình dáng kia cuối cùng cũng ra khỏi đường hầm, bóng tối chậm rãi tách ra khỏi người đàn ông ấy, trong ánh nước màu lam bập bềnh dao động, tôi nhìn thấy một gương mặt âm tà tuấn mĩ, đôi mắt kia bị lông mi nhạt màu che khuất, không có một chút ánh sáng của con người, tựa như vực sâu cắn nuốt ý thức của tôi.
Là con súc sinh tà ác này! Ở trong mộng mà nó cũng không chịu bỏ qua cho tôi, thế nhưng…!
Tôi đột nhiên ý thức được sự khác thường mà đáng lẽ nên nhận ra từ lâu, nhưng ở trong mộng đại não của tôi dường như trì độn hơn rất nhiều so với hiện thực, lúc này tôi mới kịp trừng lớn hai mắt vì sự ngạc nhiên tới muộn.
Không thấy đuôi cá của Agaras đâu, thay vào đó là một đôi chân to lớn thon dài của con người, cái thứ giữa háng của hắn đang rung động qua lại theo bước chân của hắn.
— Mong ước phẫn nộ trong thế giới hiện thực của tôi thế mà lại lập tức được thực hiện trong mộng. Thế nhưng tôi lại không có chút sức lực nào để đánh Agaras.
Trong cơn ác mộng, tôi ngược lại càng bị áp chế nhiều hơn. Da đầu của tôi tê dại, muốn lập tức tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn bị áp chặt, bị hắn trần truồng đặt lên vách thủy tinh. Lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo của hắn cách một tầng quần áo mỏng manh dán chặt lên thân hình tôi, cơ bắp rắn chắc ma sát qua ngực tôi, loại cảm giác chân thực như trong hiện thực khiến tôi nổi hết cả da gà.
Tôi cảm thấy sau gáy bị tay nó giữ chặt, đầu bị cưỡng ép nâng lên đối diện với hắn. Mặt hắn khuất sáng, ngoại trừ một tầng bóng râm khiến tôi kinh hãi, cái gì cũng không thấy rõ. Hắn dùng hai chân của con người đứng thẳng, thật sự phải cao đến 1m9, lấy ưu thế chiều cao hơn tôi một cái đầu hoàn toàn áp chế tôi cả về thân thể và tâm lý. Hắn nghiêng thấp đầu, giống như những lần trước ngửi ngửi cổ tôi, không nói một lời, giọt nước trên trán nhỏ giọt vào quần áo tôi.
“Biến đi, mau biến khỏi giấc mộng của tôi.” Tôi rùng mình nghẹn thở, miệng không nói được rõ lời. Tôi không hiểu vì sao mình lại mơ một giấc mơ quỷ dị như vậy, hơn nữa không thể tỉnh lại, khiến tôi cũng bắt đầu không phân biệt nổi hư ảo và hiện thực.
“Dessaro……” Agaras trầm thấp gọi tên tôi bên tai, thế mà lại dùng tiếng Nga lưu loát nói. “Em hi vọng tôi trở thành người giống như em sao? Như vậy, tôi liền tiến hóa…… Trở thành như em mong muốn…… Nhớ kỹ, đây là một…… điềm báo.”
Hắn nhẹ nhàng phun ra vài chữ cuối cùng, cằm của tôi bỗng nhiên bị ngón tay hắn siết chặt, hai phiến môi ẩm ướt mềm mại mang đầy ý tứ chiếm đoạt chặn lấy miệng của tôi.
Tôi ngây ngốc ước chừng vài giây. Agaras có ý gì? Hắn muốn hóa thành con người tiếp tục dây dưa với tôi như hình với bóng sao?
Không không! Nếu nó có thể hóa thành hình thái con người, vậy thì không phải vấn đề mà chỉ cần tôi rời khỏi phòng thí nghiệm là có thể né tránh, là có thể chấm dứt trận ác mộng này.
Cho dù tôi biết rõ đây chỉ là một giấc mộng, thế nhưng trong nháy mắt tôi vẫn bị dọa đến sợ hãi rống lên theo bản năng, khoảnh khắc khi âm thanh bật ra khỏi yết hầu, vách tường của bảo tàng sinh vật xung quanh lập tức tan thành mây khói, bóng tối lại ào ạt ùa tới.
“Dessaro, Dessaro tiên sinh?”
Trong cơn mờ mịt, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nữ mềm nhẹ vội vàng gọi tôi, tôi nhận ra được đó là tiếng của Sacalare, cô ta đang ở bên cạnh tôi. A, rốt cuộc tôi cũng chờ được cứu viện đến, tôi được cứu rồi, tôi không cần sống chung một phòng với con súc sinh kia nữa! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thân thể và thần kinh đang căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng, lại nhịn không được mơ màng một hồi trong trạng thái mê man. Dần dần, tôi cảm thấy giữa kẽ hở hai mắt xuất hiện một chút ánh sáng, mí mắt cũng không nặng nề như vậy nữa, hi vọng được cứu rốt cuộc khiến tôi chậm rãi nâng mí mắt lên.