Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 77: Trách măng



Một tuần sau, Lục Chính Minh tự mình làm giấy xuất hiện về nhà, những ngày sau khi anh tỉnh lại đều là Cố Cẩm Sơ ở bên cạnh chăm sóc anh, mặc dù là còn bị sốc nhưng anh vẫn phải chấp nhận sự thật mình có một người vợ chưa cưới và một đứa con bốn tháng nữa là chào đời.

Hôm nay nhân lúc Cố Cẩm Sơ ra ngoài, cô nói là muốn đến bàn chuyện hợp đồng với đạo diễn gì đó anh không biết, nhưng anh biết cô là một diễn viên, anh từng nghĩ có phải là mình phong lưu đa tình nên quan hệ loạn xạ trong giới showbiz không? Nhưng hôm sau đó anh lại nghe mọi người nói cô là bạn thân của Dương Huệ Anh, rối lại càng rối, bạn thân của vị hôn thê trước đây của anh, giờ là vợ sắp cưới của anh, nghĩ đến thôi liền nhức nhức cái đầu.

Lục Chính Minh sau khi về nhà liền cảm thấy rất lạ, mà cũng không trách được mọi thứ ở đây chạy nhanh trước anh năm năm, anh như một kẻ tối cổ vậy.

Lục Chính Minh bước vào phòng ngủ của mình, ga giường, màn cửa đều là một màu hồng pastel cực kỳ ngọt ngào, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhưng không ngờ mình lại cũng có thể ngủ trong một cái phòng công chúa như vậy.

Anh mở tủ quần áo ra muốn lấy đồ đi tắm thì... Đồ của anh được nép gọn vào một góc nhường cho hàng hàng lớp váy áo của Cố Cẩm Sơ...

"Mình chiều chuộng cô ấy như vậy sao?"

Anh còn đang lẩm bẩm nói một mình thì cánh cửa phòng đã mở tung ra làm anh giật mình nhìn lại.

Cố Cẩm Sơ mặt mũi hơi khó chịu nhìn chằm chằm vào anh, cô trầm giọng lên tiếng:

"Tại sao lại tự ý xuất viện, tại sao không nói với em?"

Lục Chính Minh nhíu mày nhìn cô, dù có là vợ anh đi chăng nữa cũng phải có tôn ti trật tự chứ, sao có thể trách cứ chồng mình như vậy. Anh thầm nghĩ trước đây mình chắc là quá dễ dãi rồi, từ nay cứ từ từ uốn nắn cô ấy lại, ông bà nói "Dạy vợ từ thuở ban sơ mới về" mà.



Nghĩ vậy Lục Chính Minh liếc nhìn Cố Cẩm Sơ, cao giọng nói:

"Tôi lớn rồi... Không phải con nít... Em không cần quản nhiều như vậy."

Cố Cẩm Sơ vừa xong công việc đã chạy về bệnh viện với anh, tới nơi mới nghe bác sĩ nói anh tự làm giấy xuất viện, làm cô lo muốn chết, một lần cô đợi anh giữa ranh giới sinh tử mà quay về cô không muốn có lần thứ hai nên vô cùng lo lắng.

Về đến nhà thấy anh trước mắt cô không nhịn được mà kích động hơi lớn tiếng với anh, lúc trước mặc dù cô không hay như vậy nhưng mỗi lần cho dù cô có mắng anh vài câu anh cũng chỉ cười cười xin lỗi cô. Nhưng anh ở hiện tại lại khó chịu ra mặt, lạnh nhạt trách cứ cô, khiến Cố Cẩm Sơ hơi lạc lõng, cô lúc này mới nhớ ra anh đã không phải là Lục Chính Minh mà cô biết từ khi anh tỉnh lại rồi.

Cố Cẩm Sơ cười gượng cô đi tới ôm chầm lấy eo anh, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi... Em lo cho anh mà."

Lục Chính Minh cũng nhìn thấy nỗi buồn man mác trong mắt cô, nhưng anh vẫn cảm thấy mình đúng nên im lặng không nói gì, được một lúc anh buông cô ra, lạnh nhạt nói:

"Anh không biết lúc trước hai ta sống chung như thế nào... Nhưng hiện tại anh cần thích nghi lại quá trình này."

Anh nói rồi chỉ vào đống chăn gối, rèm cửa trong phòng, "Anh không thích màu hồng... Có thể đổi lại màu xanh đen không?"

Cố Cẩm Sơ còn nhớ lúc trước khi anh đem hành lý của cô đơn về đây, còn giả vờ thần bí che mắt cô, dẫn cô vào phòng, căn phòng đều là được trang trí tỉ mỉ như phòng của một công chúa trong truyện cổ tích, Lục Chính Minh lúc đó còn nói, ngày đầu tiên anh ở phòng trọ của cô đã thấy cả căn phòng đều được trang trí rất đáng yêu, anh nghĩ là cô sẽ thích nó... Quả thật là cô rất thích cũng rất hạnh phúc... Nhưng hiện tại anh đã không còn để tâm đền chuyện cô thích hay không nữa.



Cố Cẩm Sơ khẽ cười gật đầu nhìn anh một lúc mới lên tiếng nói:

"Anh đi tắm đi... Em đổi ga giường nhanh thôi."

"Um..."

***

Những ngày sau đó hai người sống với nhau một cách gượng gạo, mặc dù không xảy ra mâu thuẫn gì, Lục Chính Minh cũng đối xử với cô tương đối dịu dàng, làm tốt nghĩa vụ của một người chồng đưa cô đi khám thai định kì, anh không còn nấu ăn cho cô nữa nhưng cũng sẽ không để cô vào bếp mà đặt đồ ăn ở bên ngoài.

Chớp mắt đã qua thêm một tháng, có rất nhiều lần Cố Cấm Sơ tìm cách để anh nhớ lại những kỷ niệm của hai người, anh cũng rất tích cực phối hợp nhưng dường như không có tí tác dụng gì cả...

Hôm nay cô đang uống cafe nói chuyện phiếm cùng Cố Nam Chi thì bị Lục Chính Minh bắt gặp, anh không nói lời nào đã kéo mạnh cô về phía mình, nhìn Cố Nam Chi gắn giọng mắng:

"Mày tiếp cận vợ chưa cưới của tao muốn làm gì?"

Chưa để Cố Nam Chi hay Cố Cẩm Sơ lên tiếng thì Lục Chính Minh đã nhìn sang cô mà mắng:

"Bụng mang dạ chửa em còn ra ngoài gặp trai sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv