Lúc ra khỏi nhà hàng Cố Cấm Sơ bất chợt kéo Dương Huệ Anh lại:
"Hai anh đi trước đi... Em có chút chuyện muốn nói với Huệ Anh."
"Anh ra xe đợi em." Lục Chính Minh gật đầu đi về phía bãi đỗ xe, Dương Chí Viễn cũng theo sau anh.
Đợi Lục Chính Minh và Dương Chí Viễn đi xa, Cố Cẩm Sơ mới hít một hơi thật dài, nhìn Dương Huệ Anh chằm chăm, nắm chặt cánh tay cô ấy.
Dương Huệ Anh nhìn bộ dáng căng thẳng của Cố Cẩm Sơ như có chuyện gì rất nghiêm trọng muốn nói với mình thì bật cười:
"Tiểu Sơ Sơ cậu muốn nói với mình chuyện gì?"
Cố Cẩm Sơ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp như thiên thần ấy, cảm giác tội lỗi lại một lần nữa bao trùm lẩy cô:
"Huệ Anh mình muốn xin lỗi cậu."
"Xin lồi mình... Chuyện gì chứ?" Dương Huệ Anh ngơ ngác hỏi lại.
Cố Cẩm Sơ ngắng đầu nhìn Dương Huệ Anh, chuyện gì cần đối mặt thì phải đối mặt, cô không nhanh không chậm giải bày những khúc mắc trong lòng mình:
"Huệ Anh... Chẳng phải cậu luôn thắc mắc bạn trai trước kia của mình là ai sao?"
Dương Huệ Anh gật đầu, ánh mắt tò mò mong đợi cô nói tiếp. Cố Cẩm Sơ cười khố:
"Thật ra không có bạn trai nào ở đây hết... Mình làm tình nhân cho người ta... Người ta đưa tiền cho mình... Mình ở bên người đó."
Dương Huệ Anh giật mình, ngẫm nghĩ một chút những chuyện trong quá khứ, cô nhỏ giọng hỏi lại Cố Cẩm Sơ:
"Tiền... Là tiền bà cậu cần để phẫu thuật đúng không?"
Thấy Cố Cẩm Sơ không do dự gật đầu, Dương Huệ Anh lại càng bất an trong lòng, không đợi Dương Huệ Anh hỏi nữa, Cố Cẩm Sơ đã lên tiếng trước:
"Người đưa tiền cho mình là Lục Chính Minh... Anh ấy đề nghị mình làm tình nhân của anh ấy... Anh ấy cho mình 200 triệu... Mình vì 200 triệu mà bán rẻ bản thân... Làm người tình của vị hôn phu cậu, Huệ Anh mình có lỗi với cậu." Vành mắt Cố Cẩm Sơ đỏ ửng, cô cố kiềm nén nước mắt trong lòng, trước mặt Huệ Anh cô không có tư cách để khóc.
Dương Huệ Anh bị những lời cô nói làm cho hoảng hồn, nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh lại, cô bình tĩnh nắm lấy cánh tay Cố Cẩm Sơ, nhẹ giọng lên tiếng:
"Tiểu Sơ Sơ... Cậu không cần cảm thấy có lỗi, nếu tính thời gian bà cậu bị tai nạn thì lúc đó mình đã quay lại với
Trường Khanh rồi."
"Trường Khanh... Người yêu cũ của cậu?" Cố Cẩm Sơ ngỡ ngàng hỏi lại cô ấy.
"Ữm... Hôm đó chính mắt anh Chính Minh nhìn thấy mình với Trường Khanh hôn nhau trước cửa nhà mà, mình cũng nói rõ ràng với anh ấy, mình không có tình cảm, càng không muốn kết hôn với anh ấy.... Mối quan hệ của bọn mình chỉ là lời nói suông của cha mẹ hai bên... Mình cũng không biết vì sao sau ngày hôm đó anh ấy không yêu cầu hủy hôn, nhưng mà anh ấy cũng không còn quan tâm mình như lúc trước nữa, mình cứ nghĩ anh ấy nghĩ thông rồi... Hoá ra anh ấy đã có cậu ở bên... Sơ Sơ mình là người muốn cắt đứt với anh ấy trước... Cậu không có lỗi... Không cần cảm thấy hổ thẹn với mình."
Cố Cẩm Sơ đôi mắt đầm lệ, ác mộng nhiều đêm mà cô mơ thấy hóá ra sẽ không bao giờ thành sự thật, Huệ Anh vẫn là người bạn thân nhất của cô.
Dương Huệ Anh thấy cô khóc dữ dội như vậy thì cuống lên, vội vàng lau nước mắt giúp cô, dỗ dành cô như dỗ con nít:
"Tiểu Sơ Sơ à... Bà cô của tôi ơi... Đừng khóc nữa, không ai trách cậu đâu, cậu là thân bất do kỹ... Người đáng trách đang ngồi trên xe kia kìa... Tớ không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thời gian trước cậu khổ sở vì anh ấy như thế nào... Giờ cậu còn đồng ý ở bên anh ấy?"
Cố Cẩm Sơ khẽ cười, nghẹn giọng trả lời Dương Huệ Anh:
"Mình yêu anh ấy... Yêu rất lâu rồi... Cậu còn nhớ cái người mà tớ gặp một lần đã tương tư nữa năm không?"
Dương Huệ Anh giật mình chỉ về hướng bãi đỗ xe, hét lớn:
"Cậu... Cậu đừng nói tên đó cũng là Lục Chính Minh nha."
"Um... Là anh ấy... Từ đầu đến cuối cũng chỉ có anh ấy." Cố Cẩm Sơ nương theo cánh tay của Dương Huệ Anh nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đợi cô ở phía xa, dịu dàng nói.
Dương Huệ Anh được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô bị sốc đến nổi phải bám vào vai Cố Cẩm Sơ, trầm giọng cảm thán:
"Tiểu Sơ Sơ... Mới hồi nãy tớ còn nghĩ nhân duyên của cậu cũng thật tốt, nào là chàng trai bên sông, bạn trai bí mật rồi giờ anh người anh thân thiết của mình... Không ngờ là... Ba trong một."
Hai người nhìn nhau im lặng một lúc không nhịn được cười khanh khách, những vướng bận trong lòng cứ theo tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ lẫn vào trong gió mà bay đi.