Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 33: Không có thời gian (H)



Lục Chính Minh có chút giật mình, nhiều ngày như vậy anh không về vì không biết phải đối diện với cô như thế nào, nhưng hôm nay anh nhớ cô rồi, lại muốn quay về nhìn cô một lúc. Anh bất tri bất giác đưa tay của mình lên nắm chặt lấy tay Cố Cẩm Sơ im lặng nhìn bàn tay của hai người đan vào nhau.

Cố Cẩm Sơ vì mới tắm xong bàn tay cô rất lạnh nhưng bàn tay của Lục Chính Minh lại rất ấm, cô lại lưu luyến cảm giác ấm áp trong lúc này, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi nhưng Cố Cẩm Sơ thật sự đang tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng ở bên anh.

"Cô..." Lục Chính Minh có cảm giác cô hôm nay rất kì lạ, anh mất tự nhiên gỡ tay cô ra xoay người lại, nhưng khi vừa đối diện với ánh mắt của cô Lục Chính Minh lại bị cô áp chế.

Cố Cấm Sơ vậy mà lại mỉm cười rạng rỡ nhìn anh, hoàn toàn không phải dáng vẻ đau đớn, hèn mọn như mọi ngày. Anh muốn đẩy Cố Cẩm Sơ ra nhưng cô lại bất ngờ nhón chân của mình hôn lên môi Lục Chính Minh.

Nụ hôn này rất dịu dàng, nhẹ nhàng đầy lưu luyến, Cố Cẩm Sơ thấy Lục Chính Minh không mở miệng ra cô liền rời khỏi môi anh, thấy anh đang trợn mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô khẽ cười nói:

"Chính Minh... Anh mở miệng ra đi."

Lục Chính Minh giống như bị thôi miên bởi nụ cười của cô, anh không còn tâm trí suy nghĩ kiềm nén điều gì, anh vòng tay ôm chặt eo Cố Cẩm Sơ hôn mạnh xuống, môi lưỡi hai người dây dưa với nhau, những âm thanh mút mát nhỏ vụn trong không gian làm anh không còn nhịn được nữa từ từ đấy Cố Cấm Sơ về phía giường cả hai cùng ngả xuống.

Cố Cẩm Sơ vòng tay lên cổ Lục Chính Minh nhướn người cắn nhẹ vào yết hầu của anh, chính Lục Chính Minh còn không hiểu vì sao cô lại chủ động như vậy nhưng anh lại rất muốn tận hưởng đêm nay.

Khi Cố Cẩm Sơ đang mải mê giúp anh cởi quần áo, Lục Chính Minh trầm giọng hỏi cô:

"Cố Cẩm Sơ... Cô uống nhầm thuốc sao?"

Cố Cẩm Sơ khẽ cười lắc đầu, anh muốn nói gì cũng được cả, cô không muốn trả lời, cô rất sợ nếu như mình lại nói lời gì không hợp ý anh thì anh sẽ lại buông lời cay độc với cô, thế thì ngay cả khoảng thời gian tốt đẹp cuối cùng, cô cũng không thế giữ lại trong kí ức của mình.

Lục Chính Minh thấy cô im lặng liền trầm mặc, anh có một cảm giác lo lắng rất kì lạ, anh cảm thấy cô đang ở trước mặt mình nhưng khoảng cách thật sự rất xa.



Lục Chính Minh không thích cảm giác này chút nào, anh dùng một lực mạnh bóp lấy cổ tay Cố Cẩm Sơ hất mạnh cô xuống giường, cả thân thể phủ lên người cô. Lục Chính Minh có chút thô bạo, anh tách hai chân của Cố Cẩm Sơ ra, đâm mạnh dục vọng cao ngạo của mình vào trong liên tục chuyển động.

"A... Hức..."

Cố Cẩm Sơ vì bị đau bất ngờ mà rướn cả người lên, hai tay bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh, khó khăn phát ra nhưng âm thanh làm cho Lục chính Minh càng điên cuồng hơn nữa.

Nhìn thấy đôi môi mềm mại đang ngâm nga vài tiếng Lục Chính Minh muốn cuối xuống hôn lên nó nhưng anh lại nghe được Cố Cẩm Sơ khó khăn lên tiếng hỏi anh:

"Lục Chính Minh... Có một câu này em luôn muốn hỏi anh?"

Lục Chính Minh im lặng nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp, Cố Cẩm Sơ lại nhướn người ôm lấy cổ anh chủ động hôn anh một lúc lâu say xưa triền miên mới buông anh ra, nghẹn giọng hỏi:

"Chúng ta ở bên nhau đến bây giờ, thời gian không dài cũng không ngắn... Chính Minh anh đã từng yêu em chưa?"

Lục Chính Minh nghe thấy lời này động tác của anh cũng dừng lại... Yêu sao? Anh có yêu cô không? Anh không biết... Lục Chính Minh nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô lời muốn nói trong cổ họng liền nghẹn lại, anh né tránh ánh mắt của cô, gia tăng thêm lực đạo đâm sâu vào bên trong, lạnh giọng nói:

"Đang làm tình... Cô đừng có làm mấy chuyện khiến người khác phân tâm... Mất hứng."

Một chút hy vọng mong manh bị dập tắt, đúng là cô đã hỏi những chuyện không đâu rồi, nhưng không hỏi cô sợ mình sẽ hối hận cả đời mất.

Cố Cẩm Sơ cười khổ, vùi mặt vào hõm cổ Lục Chính Minh để anh không nhìn thấy cô khóc, nếu nước mắt có rơi xuống vai anh, anh sẽ chỉ nghĩ đó là mồ hôi của cô thôi, mồ hôi hay nước mắt đều có vị mặn nhưng tình yêu của cô và tình yêu của anh lại không như vậy, kẻ đăng cay người ngọt bùi quả thật là không thế đi chung một con đường.

Qua đêm nay chuyện kết thúc sẽ kết thúc, người cần rời đi cũng sẽ phải rời đi, Lục Chính Minh cố chấp như vậy nhưng anh đã nghĩ mình sẽ không dễ dàng buông tay cô chỉ là anh cần chút thời gian để chấp nhận những chuyện đã xảy ra, anh cần thời gian nhưng Cố Cẩm Sơ cũng không có nhiều thời gian để đợi anh như vậy nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv