Cố Cẩm Sơ nghe thấy câu hỏi của bà, không nhịn được mà thấy nhẹ lòng, cô cứ nghĩ với một kẻ trơ trẽn như mình bà phải cho cô một cái tát, mắng chửi cô xối xả mới đúng nhưng bà lại hỏi chuyện cô rất nhẹ nhàng. Cố Cẩm Sơ thành thật đáp:
"Hơn một năm ạ."
Lê Tô bình tĩnh nhìn Cố Cẩm Sơ, người phụ nữ có thể ở bên cạnh con trai mình hơn một năm đúng thật là nghị lực, con bà đẻ ra bà tất nhiên hiểu tính tình của Lục Chính Mình, cố chấp bất kham, luôn tự cho mình là đúng, nhưng có những chuyện dù có sự thật mất lòng bà vẫn phải nói với cô, Lê Tô nắm lấy tay Cố Cẩm Sơ nhẹ giọng nói:
"Cẩm Sơ... Từ lần gặp con đầu tiên ta đã rất thích con... Nếu như Chính Minh nó không có vị hôn thê là Huệ Anh ta cũng muốn làm mai con cho nó... Thật lòng ta cũng rất muốn con làm con dâu mình... Nhưng... Huệ Anh và
Chính Minh sắp kết hôn rồi, ông nhà ta đã bàn với anh Dương tụi nó đã cũng trưởng thành, thành gia lập thất là chuyện nên làm sớm."
Cố Cẩm Sơ biết rồi ngày này cũng sẽ tới, nhưng nó còn tới sớm hơn cả cô nghĩ, anh thật sự sắp kết hôn rồi, là kết hôn với người bạn cô trân trọng nhất. Cố Cẩm Sơ im lặng, cô thật sự không biết nói gì nữa, cô tự hỏi có phải ngày anh kết hôn cô sẽ được giải thoát hay không?
Lê Tô nhìn thấy cô trầm mặc liền đau lòng, vuốt ve mái tóc đen dài của cô dịu dàng nói:
"Ta không biết con và Chính Minh vì sao lại bắt đầu mối quan hệ này... Nhưng ta biết tình cảm của con dành cho nó là thật lòng... Nếu không ai lại đặt cược tính mạng của mình vào một người đàn ông chứ."
Cố Cẩm Sơ nghe thấy lời này liền ngước mắt lên ngơ ngác nhìn bà, bà là đang nói đến vụ tai nạn gần hai năm trước sao? Cô dường như đã quên mất ngày đó, bà vậy mà vẫn còn nhớ, sự đau lòng quẩn quanh không làm cô rơi nước mắt nhưng bà lại làm cô cảm động không nhịn được mà ôm bà bật khóc nức nở.
Lê Tô cũng ôm lấy cô, vuốt ve tấm lưng bé nhỏ đang run lên bần bật, bà nhẹ giọng nói với cô:
"Bé con à... Ta cũng là phụ nữ nên ta biết... Người đàn ông con yêu con có thể vì người đó mà không màng tất cả... Nhưng con từ bỏ danh dự của mình vì họ... Chưa chắc gì họ đã tôn trọng con... Con với Chính Minh chính là ở trong mối quan hệ như vây."
Bà dừng lại một chút rồi lại thở dài nói tiếp:
"Mối quan hệ không gốc rễ này, gió mạnh một chút hay ai đó đẩy nhẹ nó, nó đều sẽ ngã xuống không thương tiếc mà đè lên thân xác con không lưu tình mà nghiền nát linh hồn con... Nếu con không muốn như vậy con phải tự tay đốn hạ nó trước... Con hiểu lời ta nói không?"
"Con hiểu... Con hiểu rồi..." Cố Cẩm Sơ nghẹn ngào buông bà ra gật đầu trả lời.
Bà nói đúng, nếu cô cứ đợi anh chủ động vứt bỏ cô cũng giống như đợi thân cây thuận theo tự nhiên mà sụp đổ, cô sẽ bị nghiền nát không còn đường quay đầu lại, nhưng cô có thể lựa chọn từ bỏ anh trước cô phải là người khống chế được cục diện thì mới có thể hi vọng mình sẽ vẫn còn tương lai tươi sáng ở phía trước.
Lê Tô lấy khăn tay trong túi của mình ra, lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng mỉm cười nói:
"Cấm Sơ... Con rất giống một người bạn của ta... Từ khuôn mặt, ngoại hình đến ngay cả cách yêu cũng vậy, cứ muốn mình phải là người hi sinh vì người kia... Nhưng mà người bạn đó của ta có tình yêu thuở ban đầu của hai người làm nền tảng... Còn con và Chính Minh lại không có điều đó... Ta mong con tìm được một hạnh phúc, tìm được người thật sự yêu thương con."
Cố Cẩm Sơ nhìn Lê Tô cảm kích, bà đã nói rất nhiều điều thức tỉnh cô, nhưng mà bà không biết rằng cô yêu con trai bà đến hèn mọn, cô có thể rời xa anh ấy nhưng cô lại không có năng lực quên đi anh ấy để tìm một hạnh phúc mới như bà nói. Cố Cẩm Sơ cười khổ gật đầu nói với bà:
"Bác yên tâm... Con sẽ nhanh chóng kết thúc sai lầm này... Con cũng không muốn sống một cách hèn mọn như
the nay nua."
***
Từ sau hôm Lê Tô đến nhà thì đã một tuần trôi qua, Cố Cẩm Sơ ngày nào cũng nhắn tin gọi Lục Chính Minh về nhà, dù muốn kết thúc thì hai người cũng phải nói cho rõ ràng trước mặt nhau, nhưng những ngày qua anh đều lờ đi tin nhắn của Cố Cẩm Sơ khiến cô không cách nào khác ngoài vô vọng chờ đợi.
Lạch cạch...
Cố Cẩm Sơ vừa tắm xong thì đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Lục Chính Minh ở trong phòng, anh đang mở tủ lấy quần áo của mình. Bóng lưng đó vẫn rất quen thuộc in hằn vào trong tâm trí cô.
Cố Cấm Sơ đứng nhìn anh thật lâu mới nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh, Lục Chính Mình cảm thấy rất lạ, bình thường nếu thấy mặt anh cô sẽ lập tức hỏi "Anh về rồi à?" Nhưng hôm nay cô lại im lặng như vậy, Lục Chính Minh định quay lại thì một cánh tay đã ôm chặt eo anh từ phía sau.
Cố Cẩm Sơ tham lam hít mùi hương nhàn nhạt trên người anh, có lẽ qua đêm nay cô sẽ không còn ôm anh được như thế này nữa, khi vừa nhìn thấy anh trong phòng cô đã biết... đến lúc rồi...
"Anh... Em nhớ anh..." - Cố Cẩm Sơ cố kiềm nén sự xúc động trong lòng ngọt ngào nói với Lục Chính Minh.