Gần đến Tết âm lịch, gia đình Elaine trở về Bắc Kinh.
Kiều Vi Nhã và cả nhà của cậu cũng dọn vào hoa viên Đạm Đài.
Giai đoạn xây dựng lại đều do nhà Đạm Đài tự mình làm, hiện đại hóa các trang thiết bị bảo an để hoa viên Đạm Đài được bảo đảm an toàn.
Những bức tranh chữ kia lại được đặt về vị trí cũ giống như ngày Đạm Đài An Bang rời đi, từng ngõ ngóc trong thư phòng đều gợi lại trí nhớ về ba của ông, mỗi lần nghĩ đến ba mình, tim ông lại đau vô cùng.
Kiều Vi Nhã muốn trở về nhà của mình, nhưng mọi người trong nhà đều ra sức phản đối, vừa đúng người thân của chú thím Lâm ở thành phố B không có chỗ ở, Kiều Vi Nhã liền dọn hai gian ở phòng đối diện cho bọn họ, sau đó thu một ít tiền thuê phòng tượng trưng.
Đồng Đồng cũng đã quen mọi người trong nhà ở bên nhau, bé cũng có phòng của riêng mình, con gái nhỏ của Đạm Đài Thế Hiếu là Đạm Đài Tử Tinh cùng lứa với bé, rất nhanh, hai đứa trẻ đã tụm lại với nhau, mỗi ngày líu ríu làm mọi người trong nhà đều vui vẻ.
Hôm nay, Kiều Vi Nhã vừa về đến nhà, còn chưa kịp dừng xe, điện thoại đã vang lên, dừng xe xong, Kiều Vi Nhã bắt máy.
Bác sĩ Đào nói cho cô biết, Tiêu San sinh, hình như là bị chuyện gì kích thích nên sinh non, là con trai, tình trạng của đứa bé cũng không tốt, bây giờ còn đang nằm trong lồng giữ nhiệt.
Mẹ Cổ đang ở bệnh viện chăm sóc Tiêu San, cô đã nhờ người theo dõi, chờ bọn họ xuất viện, cô sẽ đưa những chứng cứ này cho luật sư Gia Cát.
Cám ơn bác sĩ Đào, Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, kết quả này cô đã sớm biết , chẳng qua là đã thay đổi nho nhỏ.
Kiếp trước, Tiêu San không sinh non, đứa bé ra đời vào đêm trăng tròn, mẹ Cổ đã không kịp chờ đợi mà chạy đến chỗ mẹ con cô, cầm ảnh của đứa bé ra khoe khoang, hàng xóm đều nhìn với ánh mắt khác thường, Đồng Đồng càng thêm trầm mặc, sau đó, Kiều Vi Nhã đành rời khỏi chỗ này.
Đạm Đài An Bang ở trên lầu hai nhìn Kiều Vi Nhã, thấy sắc mặt cô không tốt, ông nhanh chóng bảo vợ xuống lầu.
Đẩy cửa vào phòng khách, Kiều Vi Nhã thấy mợ ngồi trên sofa, cười chào hỏi.
"Vi Vi, trong lòng có chuyện gì sao?"
Kiều Vi Nhã gật đầu, miễn cưỡng cười: "Mợ, con đi thay quần áo trước, lát nữa con xuống."
Kiều Vi Nhã lên lầu thay đồ, mở cửa ra ngoài, thấy Đồng Đồng và Tử Tinh lộ cái đầu nhỏ trước cửa nhìn cô, Kiều Vi Nhã đi tới vỗ đầu hai đứa: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
Đồng Đồng lắc lắc tay: "Mẹ, mẹ tan làm rồi à, hai đứa con đang chơi, không có gì hết."
Kiều Vi Nhã cười cười, để hai đứa tiếp tục chơi, tự mình xuống lầu.
Gần đến cuối năm, mỗi người đều bề bộn nhiều việc, Đạm Đài Lộ và Đạm Đài Thế Viện ở Thượng Hải, Đạm Đài Thế Minh ở Châu Phi, hứa trước đêm ba mươi sẽ về, mặc dù cha con Đạm Đài Thế Văn ở thành phố B nhưng cũng rất bận, muốn cả nhà ngồi chung ăn một bữa cơm rất khó.
Có lẽ thân nhất với người nhà Đạm Đài là chiếc máy bay.
Kiều Vi Nhã xuống lầu, thấy mợ đang pha trà, cười nói: "Con đến đây."
Kiều Vi Nhã đã từng học qua trà đạo, cho nên ngâm trà cũng có hiểu biết, đối với giải thích về trà cũng hơn người ta một bậc.
Sống với nhau một thời gian, bà càng phát hiện mình rất thích đứa cháu gái này, cho nên mỗi lần Đạm Đài Thế Viện về nhà chứng kiến cảnh tượng như mẹ con này, liền ghen tỵ luôn miệng kêu to.
"Tiểu Vi, hình như con có tâm sự?"
"Dạ, hôm nay Tiêu San sinh, bác sĩ Đào gọi nói cho con biết, là một bé trai."
"Hình như chưa tới ngày mà?"
"Không biết, nghe nói là bị kích thích."
"Tiểu Vi, không phải con đã buông rồi sao? Đừng nên vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, cuộc sống của con phải hướng về phía trước, trái lại giờ bọn họ sinh được con trai thì sao? Bất kể nam nữ, quan trọng là hiếu thuận, nếu không, chẳng bằng đừng sinh, con thấy đúng không?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Con chỉ nghĩ đến một ít chuyện cũ, không sao, mợ đừng lo lắng."
"Ừ, Tiểu Vi, nếu con không nhìn về phía trước thì sẽ không đạt hạnh phúc, khi ba của mợ còn sống thường nói một câu,danh lợi không nên vượt quá, cuối cùng vẫn trở về với nghèo nàn. Con xem Tiêu San, lấy những lợi ích không thuộc về mình, cuối cùng chẳng phải bị người ta thu hồi lại sao?"
Kiều Vi Nhã cười nói: "Con đã hiểu, sắp đến Tết rồi, con sẽ không để mình suy nghĩ những chuyện không vui nữa, đúng rồi, ăn cơm xong, con muốn đi ra ngoài một chút, bạn con ở huyện Q có gửi cho con một thùng cá biển, để ở nhà chú Lâm, chú Lâm gọi bảo con qua lấy, chờ con đem về sẽ bộc lộ tài nấu nướng cho mợ xem."
Đài lão phu nhân cười: "Tiểu Vi, từ khi chúng ta về đây, bụng của cậu con đã lớn thêm một vòng, ông ấy nói mợ có thúc ngựa cả đời cũng không bằng con, mấy chị dâu của con không một ai biết nấu cơm, cậu con nói, sau này ai muốn lấy con nhất định phải ở rể."
Kiều Vi Nhã đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Mợ, con thấy giờ mình vẫn tốt."
Ăn cơm xong, Kiều Vi Nhã đạp xe đến nhà chú Lâm lấy đồ.
Cỡi xe trở lại, dưới đèn đường lớn bên ngoài cổng lại lờ mờ thấy một bóng người đang lưng về phía cô mà nhìn xung quanh.
Kiều Vi Nhã nhìn kỹ liền thấy đó chính là mẹ Cổ đã biến mất một thời gian.
Kiều Vi Nhã cũng không muốn quan tâm bà ta làm gì, chống xe chuẩn bị mở cửa.
Mẹ Cổ nghe tiếng, quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng Kiều Vi Nhã, mặc dù cô đội mũ, mặc áo khoác dày nhưng bà ta vẫn nhận ra cô.
Kiều Vi Nhã mặc kệ bà ta, sắp đến Tết rồi, mợ nói đúng, phải giữ tâm trạng mình thật tốt.
Bà ta dương dương đắc ý đi tới: "Kiều Vi Nhã, tiện nhân như cô, cho là mình ở trong ngôi nhà lớn thế này thì mình là người giàu sang sao? Nói cho cô biết, giờ tôi có cháu trai rồi, nhà họ Cổ chúng tôi lập tức sẽ xoay người đổi vận."
Bà ta hô cao giọng the thé, hận không thể cho mọi người trên lối đi nhìn cô.
Kiều Vi Nhã lạnh lùng cười một tiếng: "Bà già à, con của bà ra tù rồi ư?"
"Mày!" Bà ta cứng họng, nhớ tới thù trước hận cũ, chỉ vào mũi Kiều Vi Nhã mắng: "Nếu không phải ba nó ngăn cản, tao đã sớm tìm mày rồi, con tiện nhân, mày hại con gái tao cũng phải ngồi tù, mày chết không tử tế đâu!"
Tường rào nhà Đạm Đài cao gần bốn năm mét, hơn nữa mỗi góc tường đều đặt hệ thống camera giám sát, người bình thường khó nhìn thấy cảnh trí bên trong từ bên ngoài, hơn nữa, vườn hoa Đạm Đài còn có một cửa sau, ngày thường, xe ra vào đều từ đó, bởi vì cửa sau có thể trực tiếp ra đại lộ.
Hôm nay bà ta tới, thật sự là đúng lúc.
Kiều Vi Nhã đẩy xe đạp đi vào, vừa nói: "Bà già, bà còn nhớ tôi đã nói câu gì không? Bây giờ vẫn là câu nói kia, Kiều Vi Nhã tôi và nhà họ Cổ các người không đội trời chung, rốt cuộc ai không được chết tử tế, ai gặp báo ứng, trong lòng bà cũng biết, người đang làm, trời đang nhìn."
Bà ta hét một tiếng, xông vào Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã giật mình, bà già này muốn làm gì?
"Kiều Vi Nhã, tao cho mày biết, đừng nghĩ là con trai con gái tao vào tù rồi thì mày đắc ý, nhà bọn tao đã mời luật sư rồi, con tao sẽ không sao hết! Mày cứ chờ báo ứng đi!"
Tiếng hét của bà ta làm kinh động đến hai cha con Đạm Đài Thế Văn mới vừa bước vào.
Tử Khiêm chạy tới đầu tiên: "Dì, bà ta là ai?"
"Là một kẻ điên, Tử Khiêm, đuổi bà ta ra ngoài!"
"Đuổi tao ra ngoài! Con tiện nhân nhà mày, mày cho rằng đây là Mỹ sao, đừng quên thiên hạ này là của ai, địa bàn này của ai!" Bà ta khinh miệt kêu lên, ông già nhà bà nói, chuyện của con, ông đang suy nghĩ biện pháp, chống án trước, nhất định đưa con ra ngoài, chỉ cần tốn tiền, không có chuyện gì không làm được, chẳng qua là một chuyện nhỏ, không có gì phiền phức cả.
Nếu không phải là Tiêu San sinh cho bà ta đứa cháu trai, bà ta cũng không chịu đựng nổi, nhưng giờ bà ta không nhịn được, vì vậy thừa dịp buổi tối không có việc gì làm chạy tới xem một chút, ai ngờ đụng phải Kiều Vi Nhã thật.
Kiều Vi Nhã nhìn thấy Tử Khiêm muốn động tay, vội vàng bảo ngưng lại, không đáng động tay với một bà già ngu ngốc, loại kẻ xấu này, không phải là người mà Tử Khiêm đối phó được.
Ngay khắc Kiều Vi Nhã kéo Tử Khiêm ra, bà ta đã lập lại chiêu cũ, té xuống đất, khóc lớn tiếng gào thét .
Kiều Vi Nhã nhìn thấy bà ta mặc một chiếc áo len màu cảnh sát, cảm thấy châm chọc vô cùng.
"Bà già kia, nếu như bà không đứng lên thì tôi sẽ báo cảnh sát, thấy đầu tượng bên kia không? Từng nhất cử nhất động của bà ở đây đã bị ghi lại, người nhà của tôi vốn không đụng vào bà, tuồng này chơi hoài sẽ không còn thú vị nữa, không phải bà đến đây chỉ để khoe khoang mình có cháu trai sao? Bây giờ còn không đi nhanh lên, đi xem cháu trai của bà. À, đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng bà."
Nghe lời Kiều Vi Nhã nói, tầm mắt của bà ta chuyển đến bức tượng cao.
Đạm Đài Thế Văn và hai vợ cậu mợ cũng ra đến.
Đạm Đài Thế Văn đi nhanh hai bước đến trước mặt bà ta, bà ta bò từ dưới đất dậy, anh đánh giá bà ta từ trên xuống dưới, sẳng giọng trách mắng: "Đi mau! Nhà Đạm Đài chúng tôi không hoan nghênh bà, lần sau còn xông tới nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
Bà ta vỗ đất trên người mình, cứng cổ nói: "Chỗ ở của loại tiện nhân như nó, tôi cũng chẳng hiếm lạ!"
Bà ta hùng hùng hổ hổ bỏ đi ra ngoài, Đạm Đài An Bang nhìn bóng lưng bà ta mà thở dài, cháu gái của ông sao chịu được mấy năm với loại người này chứ, người nhà như vậy, thật xấu xa hết biết.
Đóng cửa lớn, Tử Khiêm xách cá khô, cả nhà đi vào phòng khách.
Mợ nhỏ giọng nói: "Tiểu Vi, sao bà nội Đồng Đồng lại là loại người như thế? Thật khiến người ta khó tưởng tượng được."
Kiều Vi Nhã cười khổ: "Bà ta chỉ nghĩ đến cháu trai, cảm thấy có cháu trai nhà họ Cổ bà ta mới không gãy gánh đời sau."
Mọi người không ngừng an ủi Kiều Vi Nhã, hi vọng cô sẽ không vì sự xuất hiện của bà ta mà trong lòng khó chịu.
Kiều Vi Nhã đã không quan tâm những thứ này, đời trước không rời khỏi Cổ Khánh Nhất vì không muốn con gái mất đi gia đình, sẽ cô độc giống như cô, nhưng hôm nay, cảm xúc của Đồng Đồng vẫn rất tốt, giáo viên dạy kèm ở nhà nói, con bé còn muốn hoạt bát hơn cả Tử Tinh.
Kiều Vi Nhã tin chắc, mức ảnh hưởng của Cổ Khánh Nhất đối với con bé đã hạ xuống thấp.
Không khí Tết đến ngày càng gần, tất cả con cháu nhà Đạm Đài đều trở về nhà, đây là lần đầu tiên Kiều Vi Nhã cảm nhận được một đêm giao thừa náo nhiệt như vậy, cho dù lúc ông ngoại còn sống cũng chưa từng có bầu không khí ấm áp thế này.
Tất cả mọi người đều ở dưới nhà đón giao thừa, Đồng Đồng ngáp một cái, nói với Kiều Vi Nhã: "Mẹ, con mệt quá."
Đạm Đài An Bang cười nói: "Đồng Đồng, con nói ông cậu phải chuẩn bị bao lì xì lớn, ông cậu đã chuẩn bị xong rồi, nếu con đi ngủ thì sẽ không có lì xì đâu."
Đồng Đồng lắc đầu một cái: "Ông cậu, con thật sự rất mệt."
Kiều Vi Nhã đành dẫn Đồng Đồng lên lầu trước.
Đồng Đồng về phòng của mình, Kiều Vi Nhã tắm gội, giúp bé sấy khô tóc, lại nhìn bé vào chăn, lúc này mới mở đèn ngủ đầu giường, lặng lẽ ra ngoài.
Ngay khắc Kiều Vi Nhã đóng cửa, đột nhiên Đồng Đồng mở mắt, nghe động tĩnh một lát, xác định mẹ xuống lầu, lúc này mới ngồi dậy cầm điện thoại trên đầu giường.
Bảo Mặc ở nước Mỹ xa xôi nhận được điện thoại hết sức ngạc nhiên, số điện thoại trong nước này ít khi gọi đến.
Nhận máy, Bảo Mặc càng kinh ngạc nghẹn ngào: "Đồng Đồng!"
"Chú Bảo, chúc mừng năm mới."
"Đồng Đồng, chúc mừng năm mới, sao con lại khóc?" Bảo Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ bên đó cũng mười một giờ tối rồi.
"Chú Bảo, làm sao bây giờ? Con nhớ ba, nhưng con không thể nói cho người khác biết, mẹ sẽ đau lòng, chú Bảo, chú có thể giúp con không? Con muốn gặp ba con."
Bảo Mặc nhất thời im lặng, sau khi xuất viện, anh gần như không dám ở lại mà chạy về Mỹ, hai vợ chồng chủ nhiệm Bảo ngay gần Tết đã lui về nghỉ hưu, giờ đang ở tỉnh thành dưỡng lão.
Chú của anh sợ mỗi ngày anh đều đâm đầu vào phòng thí nghiệm mà không chịu lo cho mình, bảo anh mỗi đêm về nhà ngủ, nhất cử nhất động của anh đều chịu giám sát dưới mí mắt của chú.
"Chú, chú còn nghe không?"
"Ở đây, Đồng Đồng, chú. . . . . . Chú đang đi công tác, có thể không quay về được, Đồng Đồng. . . . . ."
Đồng Đồng khóc: "Chú Bảo, con nghĩ rằng chú là bạn tốt nhất của con, chú sẽ giúp con, mới vừa rồi con thấy cậu và Tử Tinh ở bên nhau đón năm mới, con rất buồn, con chỉ muốn gặp ba một lần mừng năm mới thôi, con xin lỗi, tạm biệt chú."
"Đồng Đồng!" Bảo Mặc hít sâu một hơi: "Đồng Đồng, hai ngày nữa chú về, mùng sáu con gọi cho chú, được không?"
Đồng Đồng nhoẻn miệng mỉm cười: "Chú Bảo, chú không gạt con chứ?"
"Không." Dừng một chút, Bảo Mặc hỏi: "Đồng Đồng, sao lại tìm chú, người khác không được sao?"
"Bởi vì con tin tưởng chú sẽ không bán đứng con, mặc dù con rất muốn gặp ba, nhưng con cũng không muốn mẹ buồn, ngày đó con đã nghe được, nghe được. . . . . .hồ ly tinh kia sinh cho ba một đứa con trai, bà nội còn chạy đến nhà con làm loạn, con hận bà ấy!"
Bảo Mặc dịu dàng an ủi Đồng Đồng, cũng hứa với bé, mùng sáu sẽ dẫn bé đi gặp Cổ Khánh Nhất.
Cúp điện thoại, Đồng Đồng an tâm ngủ, nhưng Bảo Mặc lại không thể ngồi yên, nghĩ ngợi chốc lát, anh hạ quyết tâm mua vé máy bay về nước.
Bảo Mặc về đến, vợ chồng chủ nhiệm Bảo lại không có ở nhà, bọn họ đi nghỉ ở Hải Nam.
Bảo Mặc suy nghĩ một chút, lái xe về thành phố B.
Trình Thiệu nghe chuông cửa vang, ra mở cửa: "Bảo Mặc, sao cậu lại về đây?"
"Tớ. . . . . ." Bảo Mặc không biết phải trả lời Trình Thiệu thế nào, anh đã quyết định không gặp Vi Nhã nữa, sau này hai người bọn họ chỉ là người xa lạ, nhưng bởi vì cuộc gọi của Đồng Đồng, anh đã quay lại.
Trình Thiệu nhìn mặt anh ửng đỏ khả nghi của anh như hiểu ra điều gì đó, giảo hoạt cười: "Bảo Mặc, cậu đến mà hai tay trống trơn à? Hơn nữa, có ai đầu năm đã đến nhà người ta, sủi cảo đầu năm không thể để người ngoài ăn được."
Bảo Mặc vội vàng nói: "Tớ có chuẩn bị bao lì xì cho Duệ Duệ, còn mua cả hộp điều khiển máy bay cho thằng bé nữa, ở trong xe, quên lấy ra, nhưng tớ đến không phải ăn sủi cảo."
Hai vợ chồng nhìn nhau cười to, thế mới biết mình bị bọn họ đùa bỡn.
"Bảo Mặc, vào ngồi trước đi, hôm nay bọn tớ mới từ nhà mẹ về, trong nhà có chút loạn."
"Tớ cũng quên đầu năm không thể tới nhà người ta, xin lỗi." Bảo Mặc ngồi trên sofa, nhận ly trà Trình Thiệu đưa tới.
Trình Thiệu nguýt anh: "Nói đi, trở về làm gì? Tớ nghe mẹ tớ nói, ba mẹ cậu đi Hải Nam."
"Ừ. . . . . . Chuyện là, Đồng Đồng gọi cho tớ, con bé nói muốn gặp Cổ Khánh Nhất, nhưng lại không tìm được người giúp, cho nên, con bé muốn tớ giúp đỡ."
Trình Thiệu cả kinh đứng lên, vợ Trình Thiệu đang nấu sủi cảo trong bếp cũng chạy ra: "Bảo Mặc, anh có ngốc không?"
"Tớ vừa nghe thấy con bé khóc, trong đầu cảm thấy rất khó chịu, cho nên liền mua máy bay về."
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên, bọn họ không cách nào chấp nhận được hành động của Bảo Mặc.
Trình Thiệu nặng nề vỗ vào vai anh, thở dài một tiếng, chậm rãi nói từng chữ: "Bảo Mặc, đầu cậu bị nước vào rồi phải không, nếu muốn cắt đứt liên lạc với Vi Nhã, làm gì lại liên lạc với con gái cô ấy, nếu như trong lòng cậu còn nhớ cô ấy, thì càng không nên hứa với con bé đi gặp tên họ Cổ kia, tên đó là thứ gì chứ, nếu Vi Nhã biết cậu dẫn con bé đi gặp hắn ta, không chừng còn hận cậu nữa, chưa nói đến việc cậu dẫn con bé ra ngoài thế nào? Đầu óc nóng lên liền chạy về đây, sao không chịu động não!"
Bảo Mặc cúi đầu, anh cũng không muốn vậy, nhưng nghe Đồng Đồng khóc, anh rất đau lòng, đứa bé này, thật lòng anh rất thích, anh không biết sau này mình sẽ có con hay không, nhất là ánh mắt của Đồng Đồng, trong suốt như dòng suối.
"Bảo Mặc, cậu muốn xử lý chuyện này thế nào đây?"
"Nhưng tớ không thể nói mà không giữ lời, tớ đã hứa với con bé, nhất định phải làm được, Trình Thiệu, hai người phải giúp tớ."
Trình Thiệu nhún vai, chuyện này, độ khó quá cao, bọn họ không thể ra sức.
"Ăn sủi cảo trước rồi hãy nói." Vợ Trình Thiệu bưng sủi cảo ra, lại bưng cháo mùng tám tháng chạp: "Bảo Mặc, đây là cháo tỏi tám tháng chạp, nếm thử một chút xem."
Nhìn sủi cảo trên bàn, Bảo Mặc không có tâm tình: "Hai người ăn đi, tôi không đói."
"Được rồi, một chút đả kích này mà anh đã không chịu nổi, nhanh ăn sủi cảo đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp cho anh." Cô ngoắc tay để con trai ngồi bên cạnh mình.
"Bảo Mặc, đây chính là lộc của nhà chúng tôi, anh ăn lộc của nhà chúng tôi nhưng nhớ phải trả." Cô nói đùa, đẩy mâm sủi cảo đến trước mặt anh.
Bảo Mặc miễn cưỡng ăn rồi ngồi ở sofa chờ hai vợ chồng.
Hai vợ chồng âm thầm lắc đầu, nhanh chóng ăn, cô dỗ con trai ngủ trưa, Trình Thiệu thì nói chuyện với Bảo Mặc.
Chỉ chốc lát sau, vợ Trình Thiệu ra ngoài, thấy Bảo Mặc cúi đầu ủ rũ: "Bảo Mặc, sang năm mới mà anh làm gì vậy? Nếu anh muốn ở bên cạnh Kiều Vi Nhã thì phải đi tranh thủ, nếu anh nghĩ buông tay thì phải cắt đứt hoàn toàn, nếu có một ngày anh kết hôn, rồi sẽ biết, tình yêu không phải là toàn bộ của cuộc sống, cuộc sống hôn nhân, có quá nhiều thứ phải lo."
"Tôi biết, tôi thật sự từ bỏ, tôi không hy vọng gì nữa."
"Đây không phải là lời thật lòng của anh, Bảo Mặc, anh dám đặt tay lên tim mình nói, anh đã buông tay Kiều Vi Nhã không?"
Bảo Mặc nhíu chặt mày, trầm mặc chốc lát, lắc đầu cười khổ.
Cô nhìn anh không lên tiếng, trong lòng đã hiểu rõ: "Anh tính dẫn con bé ra ngoài thế nào?"
"Tôi sẽ gọi cho Đài Lộ, bảo anh ta dẫn Đồng Đồng ra ngoài, tôi nhớ anh cô đang làm bảo an ở trại giam, cô có thể giúp tôi không?"
"Được, tôi có thể giúp anh, nhưng bất kể anh đã buông tay hay còn muốn theo đuổi cô ấy, tôi cảm thấy anh nên cho Đạm Đài gia thấy thái độ của anh, còn nữa, thái độ của ba mẹ anh cũng rất quan trọng."
"Ba mẹ tôi. . . . . . Hai người cũng biết, sở dĩ họ lui về tuyến sau, cũng bởi vì chuyện này, chẳng qua là. . . . . . Vi Vi không chịu tha thứ cho họ, ba tôi đã từng tìm cô ấy, cô ấy không chịu gặp, mẹ tôi cũng đi tìm nhưng đều bị từ chối."
Cô gật đầu: "Hồi sáng, bà nội Duệ Duệ cũng nói một câu, nếu là bà, bà cũng không thể độ lượng tha thứ cho họ được, cho nên không thể trách Kiều Vi Nhã, hơn nữa, anh xem, với thân phận và địa vị của cô ấy bây giờ, người bình thường không thể so sánh được, tôi từng gặp cô ấy một lần ở trung tâm, mợ của cô ấy đối xử với cô ấy còn tốt hơn con gái ruột, tôi thấy bà ấy lựa chọn những bộ quần áo hàng hiệu cho hai mẹ con mà ánh mắt không nháy chút nào."
Trình Thiệu cũng luôn miệng than thở, Kiều Vi Nhã của hiện tại không phải chỉ đơn giản áo cơm không lo, Bảo Mặc muốn đoạt cô ấy về, quá khó khăn.
Điểm trọng yếu nhất, hình như Kiều Vi Nhã không quan tâm Bảo Mặc nữa rồi, có lẽ đã đánh mắt lòng tin ở Bảo Mặc, nguyên nhân là do Bảo Mặc khư khư cố chấp đi Mỹ.
"Được rồi, Bảo Mặc, anh đừng than thở nữa, tôi đi gọi cho anh họ của tôi, chờ hẹn thời gian anh đi đón con bé."
"Được, cảm ơn cô."
Cô đi gọi điện thoại, Trình Thiệu lại pha cho Bảo Mặc ly trà mới.
Bảo Mặc gật đầu, đứng lên gọi cho Đài Lộ.
Đài Lộ nghe anh đang ở thành phố B thì kinh ngạc, rõ ràng cậu ta đã thề không trở lại đây nữa.
Hai người ước định gặp mặt ở quán trà Hải Lâu.
Lúc Đài Lộ đến đó thì Bảo Mặc đang chờ.
Hai người vào phòng bao, Đài Lộ cười nói: "Bảo Mặc, thế nào, không chịu được nỗi khổ tương tư?"
"Ai dạy anh những lời này?"
"Học trên TV."
"Uống trà."
"Để tôi, trong khoảng thời gian này tôi đã học xong trà đạo ở chỗ Tiểu Vi, rất thần kỳ, giờ tôi lại không thích uống cafe."
Bảo Mặc cười khổ.
"Cậu còn chưa nói tìm tôi làm gì? Muốn gặp Tiểu Vi? Em ấy không ở nhà, hình như là dẫn Đồng Đồng đến nhà đồng nghiệp, mỗi ngày điện thoại của em ấy gọi không ngừng, còn bận hơn cả tôi."
Bảo Mặc nói ra mục đích mình về, Đạm Đài Lộ nghe xong trợn mắt há mồm.
"Cậu nói Đồng Đồng gọi cho cậu?"
Bảo Mặc gật đầu: "Tôi đã hứa với con bé thì nhất định phải làm được, tôi sẽ không gặp mặt Vi Nhã, tôi biết trong lòng cô ấy đã không có tôi, tôi không dám hy vọng xa vời."
"Thật không dám hy vọng xa vời, vậy cậu trở lại làm gì?" Hiển nhiên Đạm Đài Lộ không quá tin tưởng lời giải thích của anh: "Nhưng mà tôi có thể hứa với cậu, ngày mai sẽ dẫn con bé ra ngoài, hơn nữa, tôi cũng sẽ giữ bí mật."
Bảo Mặc thở phào nhẹ nhõm, hai người ước định, chín giờ sáng mai gặp mặt ở dưới quảng trường Hải Âu.
Hôm sau, Đài Lộ dẫn Đồng Đồng đến quảng trường, thấy Bảo Mặc, Đồng Đồng vội chạy qua: "Chú Bảo, con nghĩ là chú không tới, con đang muốn gọi cho chú đây."
"Bảo Mặc, tôi giao Đồng Đồng cho cậu, cậu cũng không được bắt cóc con bé đâu đấy, Đồng Đồng, cậu không lừa con phải không?"
"Cám ơn cậu." Đồng Đồng níu lấy áo Bảo Mặc, vẫy tay tạm biệt Đài Lộ.