Editor: Hạ Y Lan
Ba anh em Đài Thế Văn đến khách sạn La Mã, hai vợ chồng Trần Hán Bình đã ở phòng ăn chờ bọn họ.
Thấy Lăng Lệ Hoa, Kiều Vi Nhã liền biết người phụ nữ trước mặt này đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng dấu vết của năm tháng lưu lại trên mặt quá rõ ràng, không phải chỉ cần dùng mỹ phẩm cao cấp, hay bộ đồ hàng hiệu là có thể che giấu được, vóc người bà ta mập lùn, tuyệt đối không thể so sánh với dáng vẻ yểu điệu của Tiêu San ngày đó.
Cho dù quay ngược lại vài chục năm, Lăng Lệ Hoa cũng không thể so sánh với Tiêu San, cho nên, Tiêu San mới có thể thành công giữ chặt bên người Đài Loan mấy năm.
Lăng Lệ Hoa cười ôn hòa bắt tay với Kiều Vi Nhã, chờ năm người ngồi xuống, Lăng Lệ Hoa cười nói: "Kiều tiểu thư, đã nghe qua tên của cô từ lâu, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, Kiều tiểu thư rất có khí chất."
Kiều Vi Nhã khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì khổ sở, đã nghe qua tên của cô thì thế nào, dù kết quả ra sao, những vết thương Tiêu San gây ra sẽ theo cô cả đời.
Ăn cơm xong, Lăng Lệ Hoa bảo muốn nói chuyện riêng với Kiều Vi Nhã một chút, nhìn một đầu tóc bạc của Trần Hán Bình cười vâng vâng dạ dạ, Kiều Vi Nhã thật xem thường, không chút nghĩ ngợi đồng ý với Lăng Lệ Hoa.
Lăng Lệ Hoa dẫn Kiều Vi Nhã đến một gian phòng xa hoa, hai người ngồi trên ghế sofa, Lăng Lệ Hoa quan sát Kiều Vi Nhã từ đầu đến chân, sau đó cười mở túi xách lấy một hộp gấm từ bên trong, sau khi mở ra thì đưa cho Kiều Vi Nhã: "Kiều tiểu thư, đây là lễ ra mắt của tôi, ông trời có mắt mới để cô giúp tôi thỏa mãn tâm nguyện, tôi thật sự vô cùng cảm kích."
Kiều Vi Nhã vội đẩy ra: "Bà Trần, làm như vậy không được, vật này quá quý trọng, tôi không thể nhận."
"Nhận lấy đi, cái này không đáng giá gì, Kiều tiểu thư, tôi thật lòng muốn làm quen với cô, cũng muốn trở thành bạn của cô." Lăng Lệ Hoa giao chiếc hộp cho Kiều Vi Nhã lần nữa, từ chối không xong, Kiều Vi Nhã đành nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Lăng Lệ Hoa cong khóe môi: "Kiều tiểu thư, cô biết không? Tiêu San kia chính là cái gai mắc kẹt trong cổ của tôi, nghĩ hết biện pháp cũng không thể diệt trừ."
Tiếp theo, bà ta nói đến chuyện cũ.
Thì ra Trần Hán Bình vốn chỉ là một giám đốc khách sạn của Lăng gia ở Đài Loan, sau đó, trong lúc vô tình làm quen Lăng Lệ hoa, biết được bà là con gái của chủ tịch, Trần Hán Bình bắt đầu theo đuổi bà, Lăng Lệ Hoa cảm thấy ông ta khốn khéo có năng lực, dáng dấp cũng rất đàng hoàng, không để ý đến phản đối trong nhà đã gả cho Trần Hán Bình.
Sau đó, Lăng gia chấp nhận Trần Hán Bình, cũng lấy hai khách sạn làm của hồi môn cho Lăng Lệ Hoa, đưa cho Trần Hán Bình.
Trần Hán Bình rất biết làm ăn, kinh doanh khách sạn so với thời của Lăng gia còn tốt không biết gấp mấy lần, từ từ, Trần Hán Bình bắt đầu dùng tiền bạc tromg tay đầu tư các ngành nghề khác, cũng chuẩn bị phát triển ở Đại Lục.
Sau đó, Trần Hán Bình đến Quảng Đông Đông Hoàn, mở một nhà máy điện gia dụng.
Ở Quảng Đông Đông Hoàn, Trần Hán Bình quen biết người làm công là Tiêu San, Tiêu San thông minh xinh đẹp, khiến ông ta mê mụi.
Tiêu San rất có lòng ham học, mặc dù không có văn hóa gì, nhưng cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Trần Hán Bình học hỏi, cũng từ từ thoát khỏi khí chất làm công, giơ tay nhấc chân, thoạt nhìn khiến người ta say mê, càng ngày cô ta càng hiểu phải lợi dụng vẻ đẹp của mình làm vốn luyến, hấp dẫn ánh mắt của những người đàn ông khác, cướp lấy tâm cũng như ví tiền của họ.
Sau này, sự nghiệp của Trần Hán Bình dần chuyển sang thành phố B, ông ta mở một khách sạn tại đây.
Thậm chí Trần Hán Bình từng có suy nghĩ ở lại thành phố B, cộng thêm Lăng Lệ Hoa chỉ sinh hai đứa con gái, vì vậy, cán cân trong lòng liền nghiêng về phía Tiêu San.
Tiêu San sinh con trai xong, Trần Hán Bình thoải mái cho cô ta năm trăm vạn làm phần thưởng, cũng cam kết ly hôn với vợ sống cùng cô ta, thời điểm đó, Tiêu San không thỏa mãn với cuộc sống ở Đại Lục, cô ta muốn đi Hongkong, đi cả Mỹ.
Trần Hán Bình trở lại Đài Loan, nói muốn ly hôn với Lăng Lệ Hoa, lý do chính là bà không thể sinh được con trai.
Lăng Lệ Hoa đã sớm biết tất cả mọi việc ở Đại Lục, dĩ nhiên bà không thể nào ly hôn, vì con cái và tài sản trong tay, bà không thể buông tha cuộc hôn nhân này.
Người nhà Lăng Lệ Hoa bắt đầu gây áp lực lên Trần Hán Bình, ở Đài Loan và nhà máy Đông Hoàn cũng bị áp lực từ Lăng gia, Lăng gia ở Đài Loan là chính thương hai giới, cũng có địa vị nhất định, so với thương nhân khởi nghiệp dựa vào vợ như Trần Hán Bình thì không thể đấu lại được.
Kết quả cuối cùng, Trần Hán Bình đành chấp nhận thực tế, nghe theo Lăng gia an bài, đưa con trai từ Đại Lục về Đài Loan, nói là do Lăng Lệ Hoa sinh.
Con gái của Tiêu San thì ở lại thành phố B, có khách sạn làm của hồi môn, trước khi con gái trưởng thành sẽ do Tiêu San thay thế xử lý, nếu như Tiêu San lấy chồng khác, khách sạn phải trả lại cho Trần gia, mỗi tháng Trần gia sẽ trả một vạn phí sinh hoạt.
Đây là kết quả hai bên cùng đàm phán, ai thắng ai bại, chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất, trong cuộc chiến hôn nhân thì không thể có người thắng, mỗi người đều bị thương, chỉ khác biệt là vết thương sâu hay cạn.
Sau khi Trần Hán Bình đưa con trai đi thì Tiêu San biết Quý Vân Thiên.
Tiêu San hi vọng thông qua Quý Vân Thiên nghĩ biện pháp đổi khách sạn thành tên của mình, chỉ tiếc, khi âm mưu của cô ta sắp thực hiện được, đột nhiên phát hiện, những người ngày thường trung thành với cô ta, trên thực tế là cơ sở ngầm của Trần gia.
Tiêu San thất bại, lại làm cho người Trần gia đề cao cảnh giác, từ khi đó, Trần gia bắt đầu quan tâm tới cô con gái, giữa bọn họ thường xuyên liên lạc, mà tình cảm giữa Tiêu San và con gái thì ngày càng xa lạ.
Lăng Lệ Hoa kể xong, chảy hai hàng nước mắt chua xót, bởi vì mặc dù bà thắng, nhưng đến cùng cũng phải vì danh tiếng hiền dịu mà nuôi dưỡng con trai của Tiêu San, hơn nữa, gia nghiệp này to như vậy, hai đứa con gái của bà không thể nào chiếm phần nhiều hơn con trai của Tiêu San.
Kiều Vi Nhã biết suy nghĩ trong lòng bà, nhẹ an ủi: "Bà Trần, đứa trẻ kia vẫn nuôi bên cạnh bà, có câu nói, công sinh không bằng công dưỡng, nhất định trong lòng cậu ta chỉ có một người mẹ là bà, giờ Tiêu San đã bị trừng phạt, đó là báo ứng của cô ta."
"Đúng vậy, làm phiền cô, tôi còn nghĩ rằng đời này không thể thấy được."
"Sao không thấy chứ? Dù người không có mắt, nhưng trời thì có, ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, ác giả ác báo, bà thấy đúng không?"
"Phải, cô nói rất đúng."
"Bà Trần, mặc dù lần này Tiêu San bị xử án treo, nhưng gia sản của cô ta gần như đã hết sạch, tên quan kia cũng cho Tiêu San không ít tiền, hiện tại ông ta bị bắt, Tiêu San phải trả lại toàn bộ."
"Đúng là báo ứng của cô ta, ban đầu lúc cô ta ở bên viên quan chức ấy, còn cầm tiền của khách sạn đi Macao bài bạc, thua bao nhiêu tôi không biết, nhưng tôi biết, sau khi Hán Bình biết chuyện giận đến vào bệnh viện. Hiện tại, chuyện này cuối cùng chấm dứt, Kiều tiểu thư, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào, tôi cũng đã lớn tuổi, cũng không muốn tranh cái gì, nhìn bọn nhỏ bình an là tốt rồi, phụ nữ lấy chồng, chỉ để ý hai việc, một là chồng, một là con, lúc còn trẻ lo cho chồng, sau này già rồi thì toan tính cho con."
Đáy mắt Lăng Lệ Hoa có vui sướng lẫn bi ai, không cách nào che giấu, Kiều Vi Nhã hiểu, một cuộc hôn nhân miễn cưỡng sẽ có kết quả như thế, cho dù đuổi đi người thứ ba, bóng ma trong lòng không xóa đi được, nói là thắng lợi, chẳng bằng nói là một loại thỏa hiệp, ban đầu giữa cô và Cổ Khánh Nhất không phải cũng vậy sao? Cũng may, cô không yêu Cổ Khánh Nhất, cũng may, cô ra đi.
Lăng Lệ Hoa để lại danh thiếp cho cô, cũng muốn mời cô có thời gian thì đến Đài Loan làm khách.
Cáo biệt hai vợ chồng Trần Hán Bình, ba anh em lái xe về nhà, người trong nhà đều ở phòng khách chờ bọn họ.
Kiều Vi Nhã mở lễ vật Lăng Lệ Hoa ra cho mợ xem, Đài Lão phu nhân vừa thấy, cười nói: "Tiểu Vi, chiếc vòng phỉ thúy này hẳn là đồ của Lăng gia, con yên tâm nhận, lão tam của Lăng gia buôn bán châu báu, chuỗi vòng này trong mắt họ không đáng bao nhiêu tiền."
"Mợ, con có nên đáp lại họ một phần lễ không?"
"Không cần, những chuyện này, anh cả con sẽ lo liệu, Lăng Lệ Hoa là chị họ của chị dâu thứ hai của con, bằng không, làm sao chúng ta thuận lợi thu khách sạn La Mã vào túi chứ, Lăng Lệ Hoa cũng rất đáng thương, những năm trước đây, Trần Hán Bình không trở về Đài Loan, nếu không có nhà mẹ làm hậu thuẫn, Lăng Lệ Hoa có thể còn thảm hơn con, Tiêu San này thật sự quá xấu xa."
Lúc này Kiều Vi Nhã mới cất chuỗi vòng tay, trở về phòng.
Đồng Đồng đã ngủ, trong miệng còn lẩm nhẩm nhắc ba ba.
Đối mặt với tình huống như thế, Kiều Vi Nhã chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, ngày này phải đến thôi, cũng may, mẹ con cô không còn cô đơn nữa, đã có người nhà bên cạnh.
Nửa tháng sau, Đài lão tiên sinh chọn trúng nghĩa trang Long Môn ở thành phố B.
Nghiã trang này cây cối xanh um tươi tốt, núi non rừng cây trùng điệp, phía bắc đối diện biển lớn, có dãy núi bao quanh, địa thế nước non, phong thủy lại tốt, Đài lão tiên sinh liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Mộ phần Đạm Đài gia và Kiều gia đều dời vào đây.
Hiện nay, giá tiền phần mộ so với nhà ở còn mắc hơn, nếu không phải cậu về, Kiều Vi Nhã cũng chưa dám nghĩ đến.
Chọn ngày hoàng đạo, tất cả con cháu Đạm Đài gia đều trở về thành phố B, tiến hành dời chôn cất long trọng, nghi thức tế tổ, lúc này, cả thành phố B mới biết, danh gia vọng tộc trước giải phóng, Đạm Đài gia đã trở về.
Khi mọi người thấy con trưởng nhà Đạm Đài vui vẻ bắt tay với Thị trưởng Dư trong tivi, cam kết đầu tư vào thành phố B, mọi người mới hiểu rõ vì sao phải dọn khỏi hoa viên Đạm Đài.
Xem tin tức là thói quen mỗi ngày của Cổ Lễ, thấy Đạm Đài Thế Văn trên tivi, ông như bị đóng băng, toàn thân lạnh toát.
Ông không nghĩ đến bối cảnh Đạm Đài gia thâm sâu như vậy, xem ra chuyện của Khánh Nhất là ván đã đóng thuyền rồi, bọn họ chống án chẳng qua là công dã tràng.
Hai ngày nay, so với ai khác ông là người phiền lòng nhất, hai căn nhà ở của Tiêu San đã bị Chính phủ tịch thu, trong đó bao gồm nhà của ba mẹ cô ta, Tiêu San giờ chỉ còn hai bàn tay trắng.
Bất động sản và tài sản của Tiêu San cộng lại vừa bằng số tiền Quý Vân Thiên đã từng cho cô ta, giống như ông trời đã tính toán đâu vào đấy.
Tiêu Sàn còn bắt đầu thuê phòng, cũng chọn xong rồi, vài ngày sau có thể vào ở, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lại dẫn cả ba mẹ cô ta vào ở Hà Hoa Lý, đuổi cũng không đi.
Mỗi ngày mẹ Cổ và mẹ Tiêu San cùng nhau nấu cơm, cùng nhau cười nói lớn tiếng, hai người xem như nói chuyện rất hợp ý.
Nhưng Cổ Lễ lại không thích người nhà họ Tiêu, mặc dù bọn họ đã sống ở thành phố B nhiều năm, vẫn không thay đổi được tật xấu của dân quê, vứt bừa thuốc lá, tùy chỗ khạc đàm, ăn nói lớn tiếng.
Thấy ba của Tiêu San không chút khách khí lấy gói thuốc của ông, vò nát bỏ vào tẩu, nghênh ngang ngạc mấy vòng khói trước mặt ông, chuyện trò vui vẻ, Cổ Lễ muốn đuổi ông ta ra ngoài ngay lập tức.
Ba của Tiêu San còn có bệnh ngáy như sấm, ông ta ngủ thiếp đi thì trời sập đất sụt cũng không biết, lần này xem như Cổ Lễ phải chịu khổ, bọn Tiêu San dời qua chưa tới nửa tháng, Cổ Lễ đã gầy đi năm sáu ký, bụng mỡ ít đi rất nhiều.
Mẹ Cổ thì không để ý, thứ nhất, vì đứa cháu trong bụng Tiêu San, thứ hai, người nhà họ Tiêu ở đây thì bớt đi năm vạn phí sinh hoạt, coi như được lợi.
Bốn người mỗi ngày xúm lại, đúng lúc vừa một bàn, mỗi ngày trong sân nhà họ Cổ đều truyền ra tiếng rắc rắc của mạt chược, hai đứa con gái tới mấy lần đều là tình huống như thế, giận đến ngay cả nhà cũng không về nữa.
Lần cuối về nhà, Cổ Khánh Mẫn cãi ầm ỹ với mẹ Cổ một trận, con trai con gái đều ngồi tù, mỗi ngày bà còn cười hề hề hầu hạ một người mang thai, cùng nhà người ta chơi mạt chược.
Cổ Lễ đối mặt với tình huống như thế, mặc dù bụng đầy lửa giận cũng không nơi phát tiết, dù ông trầm mặt hay tức giận mắc, đối mặt vẫn là gương mặt cười khanh khách của Tiêu San, hơn nữa, Tiêu San luôn cố tình hay vô ý vuốt ve bụng của mình, mỗi lần như vậy, bà nhà liền chạy vào diễn thuyết một hồi, chướng khí mù mịt cả nhà như vậy, Cổ Lễ chỉ muốn trốn đi lại không thể trốn, cũng không có chỗ để trốn.
Kể từ khi xảy ra chuyện, thái độ của hai con rể khác trước rất lớn.
Cổ Lễ bỗng cảm thấy, đứa cháu còn chưa ra đời này mới chính là khắc tinh nhà họ Cổ bọn họ.
Cuộc sống như thế lúc nào mới kết thúc được, Cổ Lễ nghĩ trong lòng, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ông thà không có đứa cháu này, thậm chí, ông cũng không cần đứa con chịu thua kém như thế.