Editor: Hạ Y Lan
Kiều Vi Nhã dẫn theo Đồng Đồng và Đài Lộ chia ra lái xe đến sân bay, còn nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh.
Vốn là muốn đến Bắc Kinh đón bọn họ, nhưng Đài lão tiên sinh không cho, nói là chờ ở thành phố B được rồi.
Nhà còn chưa sửa chữa xong, Elaine kiên trì bảo một nhà Đài lão tiên sinh đến Minh Châu Hào Đình ở trước, đợi bên kia sửa xong rồi thì vào ở sau.
Thật ra thì, Kiều Vi Nhã sợ cậu không quen ngôi nhà nhỏ của cô, họ quen ở nhà lớn, còn đây chỉ là nhà dân thông thường, chắc chắn sẽ không quen.
Đài Thế Văn và Đài Tử Khiêm sẽ về cùng đoàn khảo sát của thành phố B vào ngày mai, ba ngày sau, Đài Thế Hiếu sẽ chuyển từ Đài Loan đến Hongkong rồi mới về đây, đến lúc đó một nhà Đài lão tiên sinh sẽ đoàn viên.
Nhưng ở nhà của Elaine cũng khiến Kiều Vi Nhã rất ngại, dù sao, đây cũng không phải nhà mình.
Elaine nghe theo đề nghị của Albert, tìm một biệt thự khác ở Minh Châu Hào Đình để người nhà Đạm Đài ở tạm thời, đợi hoa viên Đạm Đài sửa xong thì dọn vào là được.
Đài Lộ thấy ý kiến này không tệ, cũng kiên trì thanh toán nửa năm tiền mướn nhà, những phương tiện ở đây cũng rất tốt chắc ba ở cũng quen.
Đài lão tiên sinh và phu nhân vừa ra sân bay, liền thấy Kiều Vi Nhã và Đài Lộ.
Kiều Vi Nhã đi đến vài bước nghênh đón.
"Cậu, mợ, một đường vất vả rồi." Khóe mắt đuôi mày Kiều Vi Nhã như phủ ánh sáng của mặt trời, cười rực rỡ ấm áp, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ bước sang trang mới, một hạnh phúc mới.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Đài lão phu nhân gặp Kiều Vi Nhã, nhưng vì trước đó chồng bà đã từng miêu tả qua, hơn nửa Kiều Vi Nhã lại cười dịu dàng ngọt ngào như vậy, bà thật lòng thích đứa nhỏ số khổ này.
Đồng Đồng không đợi mẹ dặn đã lần lượt gọi từng người, cái miệng nhỏ nhắn như rót mật.
Hai vợ chồng lên xe Kiều Vi Nhã, những người khác thì theo Đài Lộ.
Trên đường đi Đồng Đồng rất ra dáng, dọc đường đều giới thiệu cho ông bà biết về phong cảnh của thành phố B, Kiều Vi Nhã vừa lái xe vừa cười.
Xe tiến vào Minh Châu Hào Đình, Đài lão tiên sinh khẽ gật đầu: "Tiểu Vi, nhà ở đây không tệ, chờ con lấy chồng, cậu sẽ mua cho con một căn."
Kiều Vi Nhã đỏ mặt: "Cậu, con không muốn tái hôn, như bây giờ vẫn tốt."
Đài lão tiên sinh cười cười, đáy mắt thoáng qua một tia sáng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, chẳng qua là vẫn chưa tới lúc nói.
Hai chiếc xe dừng ở cửa biệt thự, biệt thự này cũng giống như biệt thự ở nhà của thằng bé Đồng Đồng, Kiều Vi Nhã đã nói bảo mẫu quét dọn sạch sẽ trước rồi, vật dụng bên trong đều chuẩn bị mới tinh.
Elaine biết cả nhà bọn họ mới vừa đoàn tụ, không tiện quấy rầy, cho nên một nhà ba người cùng Khắc Lạp Luân Tư đi tỉnh thành.
Bảo mẫu bưng trà nóng, dưa hấu, nước trái cây rồi lui xuống.
"Cậu và mợ đi ngủ trước một chút, con sẽ đi làm cơm tối. Hôm nay để cậu nếm thử tay nghề của con."
"Haizz, lớn tuổi rồi không còn dùng được nữa, cũng được, cậu mợ đi ngủ trước, lát nữa xuống ăn cơm ."
"Bà mợ, con đỡ bà." Đồng Đồng khéo léo đỡ Đài lão phu nhân, theo đuôi hai người lên lầu.
Đài Lộ và Đài Thế Minh nhìn Kiều Vi Nhã, Đài Thế Minh cười nói: "Tiểu Vi, sau này anh cũng đưa con gái của anh cho em nuôi được không, bà nội con bé vừa thấy nó liền đau đầu ngay, đứa nhỏ này ngang ngược tùy hứng, thật không có thuốc chữa."
"Được thôi, cầu còn không được nữa, em vẫn luôn muốn Đồng Đồng có một người bạn, nhưng mà anh hai, em muốn thu phí ." Kiều Vi Nhã đẩy dĩa trái cây đến trước mặt anh.
Đài Lộ bĩu môi: "Tiểu Vi, đừng mắc mưu, con nhà anh hai là sinh đôi, hai đứa nó nghịch ngợm nhất trong mấy anh em, con gái nhà anh ấy còn bướng bỉnh hơn con trai, từ nhà trẻ đến tiểu học, không có thầy cô nào không nhức đầu cả."
Đài Thế Minh đấm anh một quyền: "Chờ sau này em kết hôn sẽ biết nỗi khổ của anh."
Đài Lộ nhún vai: "Chuyện kết hôn này không nằm trong kế hoạch của cuộc đời em."
Đài Thế Minh ho khan một tiếng, cười quỷ dị nói: "Phải không? Tốt nhất. . . . . . Nhưng mà . . . . ."
Dĩ nhiên Đài Lộ hiểu ý của anh, trừng anh một cái, Kiều Vi Nhã đều thu vào mắt, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, khi anh chuyển mắt vừa đúng đụng ánh mắt Kiều Vi Nhã, thấy trong mắt cô là cười giỡn, môi cô lại bất giác cười, Đài Lộ cắn răng, có thêm em gái quả nhiên không phải chuyện tốt.
Kiều Vi Nhã cười: "Các anh ngồi đi, em vào phòng bếp."
Đài Lộ suy nghĩ một chút liền đi theo Kiều Vi Nhã.
"Anh tư, hai người bọn em rất bận rộn, anh đi ra ngoài đi."
Đài Lộ buồn bực, đứng bên cửa: "Tiểu Vi, em đừng nghe anh hai nói vớ vẩn, anh ấy là người xấu, sau này cách xa anh ấy một chút."
Kiều Vi Nhã cười: "Anh hai không có nói gì, anh tư, đây là anh đang giấu đầu lòi đuôi đấy."
"Giấu đầu lòi đuôi?" Hiển nhiên tiếng Trung của Đài Lộ vẫn không hiểu được thâm ý của câu nói này.
Kiều Vi Nhã vừa nhặt rau vừa cười: "Ngày xưa có người gọi là Trương Tam, thích tự cho là thông minh. Hắn tích góp từng tí một được ba trăm lượng bạc, trong lòng rất cao hứng, nhưng hắn cũng rất khổ não, sợ nhiều tiền như vậy bị người khác trộm đi, không biết giữ ở đâu mới an toàn. Hắn cầm bạc, khổ sở nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tự cho là nghĩ ra phương pháp tốt nhất. Thừa dịp đêm tối, Trương Tam đào một cái hố ở sau góc tường nhà, lặng lẽ chôn bạc dưới đó. Chôn xong, hắn vẫn không yên lòng, sợ người khác hoài nghi nơi này chôn bạc. Hắn lại suy nghĩ, rốt cục lại nghĩ ra một biện pháp. Hắn trở về nhà, viết lên giấy bốn chữ thật to “Giấu đầu lòi đuôi”. Sau đó, đi ra ngoài đính vào hố trên tường. Hắn cảm thấy như vậy là rất an toàn rồi, liền trở về nhà ngủ. Sau đó, anh đoán xem thế nào?"
Đài Lộ nghiêm túc nghe xong chuyện xưa, hiểu rõ liền hừ một tiếng, xoay người đi, Kiều Vi Nhã nói sau lưng anh: "Anh tư, phía sau còn có một câu, Vương Nhị cách vách không được trộm."
Đài Lộ trở về phòng lấy máy tính ra, bắt đầu tìm điển cố giấu đầu lòi đuôi, Đồng Đồng từ sau lưng anh đi tới: "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
"Không có gì, Đồng Đồng, ngồi bên cạnh cậu."
Đồng Đồng ngồi kế bên, nhìn anh đang tìm điển cố, cười nói: "Chuyện xưa này, mẹ con đã kể cho con nghe, kể về một tên ngốc muốn giấu chuyện, kết quả lại lộ ra ngoài."
Đài Lộ đặt Đồng Đồng lên đùi anh, trầm tĩnh hỏi: "Đồng Đồng, ngày thường mẹ con rất thích nói móc người khác sao?"
Đồng Đồng lắc đầu: "Không ạ, mẹ là người tốt nhất, con cảm thấy không ai thông minh xinh đẹp hơn mẹ, chẳng lẽ cậu không thấy mẹ con rất thông minh sao?"
"Không thông minh bằng Đồng Đồng."
Đồng Đồng nghe, liên tiếp lắc tay: "Không đâu, chờ cậu có thời gian, con sẽ dẫn cậu đi xem giấy khen và cúp lúc mẹ đi học, mỗi năm đều có hết, con chưa thấy ai giỏi hơn mẹ con cả."
Đài Lộ gật đầu, cười híp mắt hỏi: "Đồng Đồng, con biết chú Bảo Mặc không?"
Đồng Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có ạ, chú ấy là bạn học của mẹ, con còn biết số điện thoại của chú ấy nữa."
Đài Lộ ngẩn ra: "Sao con biết số điện thoại của chú?"
"Lúc con và mẹ đi chơi có gặp được chú Bảo Mặc, chú nói nếu con muốn đi chơi mà mẹ không thể dẫn con đi thì có thể tìm chú, sau đó chú liền cho con biết số điện thoại, cậu à, cậu cũng biết chú Bảo Mặc sao? Nhưng mà… hình như mẹ không thích chú ấy lắm, mẹ đối với chú rất lạnh lùng ." Đồng Đồng nhíu mày.
"Thật sao? Đồng Đồng, chú Bảo Mặc bị tai nạn xe, giờ chú ấy đang ở bệnh viện, con có muốn gọi cho chú ấy không?"
Đồng Đồng lấy làm kinh hãi: "Chú Bảo bị tai nạn xe? Chú bị thương có nặng không?"
Đài Lộ gật đầu: "Đúng vậy, bị thương rất nặng, giờ đang nằm viện không thể động đậy được, con có muốn gọi cho chú không?"
Đồng Đồng không chút do dự gật đầu, Đài Lộ cầm điện thoại bấm số của Bảo Mặc, Bảo Mặc mới vừa truyền dịch xong, nghe điện thoại vang, lấy điện thoại trên đầu tủ nhấn nghe, cũng ngẩn ra: "Đồng Đồng?"
"Chú Bảo, sao chú bị tai nạn xe vậy? Có phải lúc lái xe nghe điện thoại không, hay là do say rượu. . . . . . Mẹ nói, làm việc gì cũng phải chăm chú. . . . . . Chú còn đau không, chú nằm viện ở đâu? Chờ mẹ con đi làm rồi con nhờ cậu chở đến bệnh viện thăm chú được không, con còn muốn chú dẫn con đến khu vui chơi nữa đấy. Hơn nữa, chú đã hứa với con là sẽ dẫn con đi Disneyland ở Hongkong chơi, con xem tin tức, Disneyland đã khai trương, chú à, nói chuyện phải giữ lời, chú phải nhanh khỏe, đúng rồi, chú muốn ăn đồ ăn ở Phúc Nguyên Cư không, con sẽ mua cho chú."
Hơn mười phút sau, toàn là Bảo Mặc nghe Đồng Đồng nói, trong lòng Bảo Mặc trở nên mềm mại, do dự để điện thoại xuống, khóe mắt của anh nhỏ hai hàng lệ.
Buông tay Kiều Vi Nhã tương đương với buông xuôi cuộc đời anh, anh biết, thời điểm anh nói buông tay trước mặt mẹ để về Mỹ, trong lòng đã đau tới cực điểm, nhưng giữa anh và Vi Nhã không có nửa điểm khả năng bên nhau, mỗi lần nhìn thấy cô, trong mắt cô chỉ có hận, cô hận anh , chắc chắn không phải ảo giác.
Nếu như năm đó không đi, có phải sẽ không phát sinh như bây giờ? Trình Thiệu nói, anh chỉ là một đứa trẻ giả làm người lớn, bây giờ nghĩ lại, đúng là như thế.
Hạ Thanh ở ngoài cửa do dự một chút vẫn đẩy cửa đi vào, thật ra thì, lúc bà nghe con trai nói tạm biệt với Đồng Đồng, bà liền nghĩ đến Đồng Đồng là ai?
Thấy nước mắt của con lòng bà cũng muốn suy sụp, đây chính là số mệnh luân hồi sao?
Hạ Thanh cầm khăn giấy, muốn lau nước mắt cho anh, Bảo Mặc né tránh, cầm khăn tự lau: "Mẹ đi làm bận rộn, ở đây có hộ sĩ chăm sóc rất tốt, mẹ không cần chạy tới chạy lui."
"Mặc, có phải con không thể tha thứ cho ba mẹ không?" Chủ nhiệm Bảo biết hành vi tự chủ trương của con xong rất tức giận, đến bệnh viện mắng một trận rồi không xuất hiện nữa.
Hạ Thanh cắn môi, trong lòng như đang giao chiến, đoạn chuyện cũ này bà vốn định chôn trong lòng suốt đời.
"Mẹ, cũng đã qua rồi, con không sao, chờ thân thể khỏe con sẽ đi."
"Mặc, mẹ…. mẹ…. Nguyên nhân mẹ không muốn con và Kiều Vi Nhã bên nhau là do xuất phát từ bản thân mẹ, ba của Kiều Vi Nhã là mối tình đầu của mẹ, năm đó ông ấy cưới mẹ của Kiều Vi Nhã, ông ấy không có bất kỳ phản kháng nào đã đồng ý, đến khi ông ấy kết hôn, mẹ mới biết chuyện từ miệng người khác, nên mẹ hận ông ấy!"
Bảo Mặc vô cùng khiếp sợ nhìn bà, anh vẫn cho là ba và mẹ yêu nhau, mặc dù giữa hai người có chênh lệch tuổi tác một chút, nhưng hai vợ chồng rất hòa hài, rất hạnh phúc, hôn nhân của ba mẹ là lý tưởng tương lai của anh.
Anh nhớ Vi Nhã từng nói, ba cô ấy chưa từng yêu mẹ cô ấy, hôn nhân của họ là do cưỡng bách , mỗi ngày ông đều lấy rượu làm bạn, cuộc sống như thế, mỗi ngày đều giống như cơn ác mộng.
"Mẹ, đây là nguyên nhân mẹ không cho chúng con bên nhau, phải không?"
Hạ Thanh đỏ mắt gật đầu: "Mặc, đừng nói cho ba con biết, được không? Ba con không biết ba của Kiều Vi Nhã là người mẹ từng yêu, ông ấy nghĩ là mẹ chưa từng yêu ai."
Bảo Mặc gật đầu, giọng nói khàn khàn mệt mỏi: "Yên tâm, con sẽ không nói, mẹ, Tiểu Vi và ba của cô ấy không giống nhau, mẹ và ba không có lý trí."
Đột nhiên, một suy nghĩ xẹt qua đầu anh, anh không nhịn được thốt lên hỏi: "Mẹ ở cùng ba chẳng phải do yêu, mà là đã sớm biết nhà họ Bảo và nhà Đạm Đài có mâu thuẫn, mẹ gả cho ba chỉ vì trả thù, đúng không?"
Sắc mặt Hạ Thanh trở nên tái nhợt, hồi lâu, mới khó khăn gật đầu: "Mặc, bây giờ mẹ yêu ba con, dù sao ba mẹ đã sống với nhau mấy chục năm, hơn nữa, mẹ cũng rất yêu con, con phải tin mẹ."
Bảo Mặc nhớ lại cảnh ba mẹ sống chung, gật đầu lại duy trì trầm mặc, thì ra có rất nhiều việc không tốt đẹp như vẻ ngoài, giống như nhìn từ kính viễn vọng, mặc dù rất lớn nhưng không phải thật.
Hạ Thanh lau nước mắt, lúc này mới nhớ tới, mình tới đưa cháo gà cho con trai.
Mở hộp giữ ấm ra, cháo gà còn bốc hơi nóng: "Đây là cháo gà mẹ hầm, con nếm thử một chút, gà này mẹ sai người bắt từ nông thôn, rất dinh dưỡng."
Hạ Thanh đưa đến giường, Bảo Mặc ăn vài ngụm, lắc đầu nói: "Mẹ, con ăn không được, lát hãy ăn."
"Mẹ còn làm thêm mấy món con thích nữa, ăn chút nhé?"
"Không, mẹ, con muốn yên tĩnh. Mẹ đi về trước đi, tự con có thể ăn, vẫn còn hộ sĩ ở đây mà."
Hạ Thanh nhìn con trai, gật đầu một cái, con trai cần phải thời gian tiêu hóa chuyện này, nếu như không phải thấy nước mắt của con, bà muốn giấu chuyện này cả đời.
Hạ Thanh bước ra khỏi bệnh viện một cách nặng nề, năm đó, khi tình yêu của bà chết đi, bà gặp Bảo Viễn Sơn, tuy rằng tuổi chênh lệch rất lớn, nhưng Bảo Viễn Sơn đối với bà là một mảnh chân tình, còn có bối cảnh của ông làm cho bà buông tha tình yêu, lựa chọn sự thật, từ đó đi đến vinh quang ngày hôm nay, nửa đêm trằn trọc nghĩ lại mình đã lựa chọn chính xác, bà cũng dần dần phai nhạt đi hình bóng người đàn ông hứa hẹn yêu bà cả đời.
Tất cả đều là mệnh, nhân quả tuần hoàn lại chuyển đến trước mắt bà, tính cách của con bà hiểu rõ hơn ai hết, làm sao bây giờ? Thật sự làm cho con khổ sở cả đời sao? Tất cả sai lầm đều do bà gây ra, nếu thời gian quay lại, bà nguyện ý bù lại sai lầm đó, tuyệt đối không khiến con bị thương như vậy.
Hạ Thanh về nhà, Bảo Viễn Sơn đã đến Bắc Kinh họp, trong nhà không có ai, bảo mẫu mở cửa xong thì trở về phòng.
Hạ Thanh vào thư phòng của mình, mở ngăn tủ lấy một chiếc khèn ra, bên tai như vẫn còn ngân nga tiếng nhạc kia, trước mắt là ánh trăng sáng, âm nhạc tuyệt vời, bạn bè khiêu vũ, đã từng nghĩ rằng điều tốt đẹp đó sẽ bên bà mãi mãi.