Editor: Hạ Y Lan
Cuối cùng, Tiêu San và Kiều Vi Nhã đã đối mặt nhau trên tòa án, ngày này, cô đợi quá lâu nhưng tất cả đều đáng giá, nhịn lâu như thế chính là vì hôm nay.
Kiều Vi Nhã mỉm cười nhìn cô ta, Tiêu San, cô nên biết, chúng tôi chờ ngày cô đứng chỗ bị cáo này lâu thế nào.
Kiều Vi Nhã đã từng như dòng suối ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc, bỏ mặc chảy xuôi theo dòng nước, cho dù đối mặt với tổn thương thế nào, cho tới bây giờ cô đều nhẫn nhịn, đây không phải là mềm yếu, càng không phải là ngu đần, trong xương cốt của cô luôn có sự cứng rắn, cho nên bị thương là bởi vì cô lương thiện.
Sau khi sống lại, cô đã hiểu rõ, thiện lương cũng phải có ranh giới của mình, vì bảo vệ người mình yêu mà nhẫn nại, sẽ chỉ làm vết thương sâu hơn.
Cho nên, thời cơ đã đứng trước mặt thì tội gì cô đẩy ra, cô phải đợi tới hôm nay.
Thư ký viên tuyên bố xong luật lệ tòa án, rồi trải qua trình tự như lần xét xử trước đó.
Tiêu Nham và bảo mẫu cũng đã chứng minh, giữa hai người bọn họ đã tạo nên một cuộc hôn nhân thật sự, càng làm Tiêu San không nghĩ tới chính là luật sư Gia Cát mời một nhân chứng ra tòa.
Thời điểm Tiêu San và Cổ Khánh Nhất thấy bác sĩ Đào xuất hiện, chợt cảm thấy ba hồn bảy vía đều bay mất, bác sĩ Đào giơ tay thề, trịnh trọng nói: "Mỗi lần cô Tiêu và Cổ tiên sinh đến khám bệnh, đều lấy danh phận vợ chồng. Tôi vẫn nghĩ hai người là vợ chồng thật sự."
Chánh án hỏi Cổ Khánh Nhất và Tiêu San, lời bác sĩ Đào nói có đúng hay không?
Hai người đành thừa nhận những lời bác sĩ Đào nói đều là sự thật.
Nhân chứng kế tiếp xuất hiện, lại làm cho cha con Cổ Khánh Nhất lâm vào khủng hoảng, là thân thích của bọn họ, cháu gái của mẹ Cổ - Yến Tử.
Yến Tử nói: "Từ khi bác và người phụ nữ này đến nhà tôi, cô ta vẫn gọi bác là mẹ chồng, rất nhiều người ở huyện C chúng tôi đều biết, sau khi anh họ ly hôn thì cưới một quản lý khách sạn làm vợ."
Chuyện đến nước này, vụ án đã hoàn toàn sáng rõ, Cổ Khánh Nhất tội trùng hôn, Tiêu San tội phá hư quân cưới là không thể nghi ngờ.
Yến Tử chỉ chứng xong thì ra khỏi tòa, Cổ Lễ tức giận đuổi theo.
Đối mặt với chất vấn của dượng mình, cô nhún vai: "Dượng à, nếu nhà chúng ta trả lại tất cả những gì đã mượn của chị dâu, nhất định sẽ bị đánh về nguyên hình, hơn nữa, dượng quên mất một chuyện, vì sao cháu ly hôn? Cháu gọi là đại nghĩa diệt thân!"
Cổ Lễ tức giận tới mức run run, hậu chiêu của Kiều Vi Nhã đâm thẳng vào ngực ông, ông đã hoàn toàn không có sức chống trả.
Cổ Lễ trở lại toà lần nữa, chánh án đã tuyên bố tạm nghỉ, ba mươi phút sau sẽ tuyên bố kết quả.
Cổ Lễ xụi lơ ở trên ghế, đứa con trai này, bây giờ ông không còn năng lực bảo vệ nữa, đã dùng hết khả năng rồi!
Ông bừng tỉnh, sao không thấy Kiều Vi Nhã?
Người Kiều Vi Nhã mang đến cũng không thấy nữa, bọn họ đi nơi nào?
Cổ Lễ đứng dậy đi ra bên ngoài, đến lối ra, phát hiện luật sư của Kiều Vi Nhã đang nói chuyện với bạn, một người trong đó còn cao lớn đẹp trai, vẫn vỗ về sau lưng Kiều Vi Nhã để an ủi, nhìn dáng vẻ có lẽ là khóc.
Cổ Lễ đột nhiên dừng bước, người đàn ông này là ai?
Ông cầm điện thoại của mình, suy nghĩ một chút, chụp lại cảnh vừa rồi.
Ba mươi phút trôi qua rất nhanh.
Mọi người xuất hiện ở phiên tòa lần nữa, chánh án vừa muốn nói chuyện, Cổ Lễ đã thốt lên: "Quan toà, tôi có dị nghị."
Chánh án liếc nhìn Cổ Lễ, trầm tư một chút, gật đầu bảo ông nói chuyện, Cổ Lễ chỉ vào Kiều Vi Nhã nói: "Con tôi ở bên ngoài làm việc không đúng, nhưng Kiều Vi Nhã cũng có vấn đề, cô ta đã sớm cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, mới vừa rồi bọn họ còn ôm nhau ở bên ngoài!"
Chánh án ngẩn ra, nhìn theo hướng người Cổ Lễ vừa chỉ.
Đài Lộ không chút hoang mang đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Lễ như mất lý trí: "Cổ tiên sinh, nếu như ông không biết chân tướng sự việc, thì cũng đừng vọng động phán đoán bừa bãi, như vậy cũng không cứu được con trai của ông đâu."
Cổ Lễ lấy điện thoại ra, nhấn ngay hình chụp nói: "Đây chính là chứng cứ!"
Đài Lộ cười nói: "Cổ tiên sinh, ông biết tôi là ai không? Tôi là anh họ của Kiều Vi Nhã, Đạm Đài Lộ!"
Cha con Cổ Khánh Nhất khiếp sợ nhìn Đài Lộ.
Đài Lộ mỉm cười khom lưng nói với chánh án: "Thưa chánh án, tôi là anh họ của nguyên cáo Kiều Vi Nhã, ba mẹ của Kiều Vi Nhã là cô dượng của tôi, được sự ủy thác của ba tôi, tôi từ Mỹ chạy tới ủng hộ con bé, bởi vì chuyện vừa rồi mà con bé kích động đến khóc, tôi làm anh họ, an ủi vài câu chẳng lẽ không được sao?"
Chánh án gật đầu: "Dĩ nhiên có thể."
Cổ Lễ chán nản cúi đầu, mới vừa rồi nhất thời mê mẩn tâm trí, lại làm ra chuyện như vậy, bây giờ cơ hội vãn hồi duy nhất cũng không có.
"Bây giờ hai bên cùng xem lại ghi chép thẩm vấn của tòa, nếu như không có dị nghị, xin ký tên."
Cổ Khánh Nhất, sau khi ký tên sẽ tuyên án.
Cổ Khánh Nhất nghe được: "Một, phán quyết nguyên cáo Kiều Vi Nhã và bị cáo Cổ Khánh Nhất giải trừ hôn nhân từ ngày X tháng X năm X. Hai, Cổ Đồng Đồng do nguyên cáo nuôi dưỡng, trách nhiệm mỗi tháng năm trăm tệ cho đến khi Cổ Đồng Đồng mười tám tuổi. Phí nuôi dưỡng mỗi năm trao một lần, phán quyết có hiệu lực từ ngày mai, hàng năm trao phí nuôi dưỡng vào ngày ba mươi tháng một. Ba, ngôi nhà ở ngõ 50 khu Ninh Bắc của nguyên, bị cáo sẽ thuộc về nguyên cáo. Bị cáo tự giải quyết nhà ở.Bốn, tài sản chung là chiếc Mazda sẽ thuộc về nguyên cáo. Năm, đồ điện gia dụng, vật dụng trong nhà, dụng cụ phòng bếp thuộc về bị cáo. Sáu, bị cáo phải bồi thường lại số tiền lương sau khi kết hôn là nửa vạn cho nguyên cáo, thi hành phán quyết trong vòng một tháng. Tòa án nhân dân thành phố B căn cứ theo điều 12 của <<Luật Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa>>, quy định khoản 1 điều 259, phán quyết như sau: Bị cáo Tiêu San phạm tội phá hư quân cưới, phán xử tù có thời hạn ba năm, án treo một năm rưỡi, đợi Tiêu San qua thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, sẽ vào nhà giam. . . . . . Cổ Khánh Nhất, căn cứ vào điều 258 của <<Luật Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa>>, phạm tội trùng hôn, phán xử tù có thời hạn một năm. . . . . . Phí thụ lý vụ án là 50 tệ, phân chia tài sản là 250 tệ, do bị cáo chi trả. Nếu không phục bản án, trước ngày X tháng X năm X có thể đề đơn chống án lần hai. Nơi chấp hành chống án – Tòa án nhân dân Tỉnh H thành phố B. . . . . ."
Cổ Khánh Nhất muốn hôn mê bất tỉnh, bên tai truyền đến tiếng Tiêu San gào khóc, trên thực tế, Tiêu San đã sớm biết kết cục, chẳng qua đến khi nghe thấy kết quả vẫn không nhịn được khóc.
Đối với cô ta mà nói, đây vẫn chưa phải là kết cục cuối cùng, hai tên đồng bọn cùng gây án với Tiêu Nham đang lẩn trốn, đợi đến khi hai người sa lưới, chờ đợi cô ta không chỉ như vậy.
Cổ Khánh Nhất nhìn ba mình, mới phát hiện, ông đã hôn mê bất tỉnh, chỉ tiếc, hắn đã không có tự do, là người bên cạnh Kiều Vi Nhã giúp ông ngồi lên ghế, sau đó bấm 120 gọi cấp cứu.
Cổ Khánh Nhất biết, cuộc đời này, hắn đã không còn cơ hội bên cạnh Kiều Vi Nhã, nhìn hình cô và anh họ cùng sánh vai, Cổ Khánh Nhất đau xót nhắm hai mắt lại.
Cổ Khánh Nhất cũng biết nhất định ba hắn sẽ chống án, nhưng kết quả cũng sẽ không tốt hơn hiện tại.
Ngày thứ hai tiến vào trại giam, Cổ Khánh Nhất bị Cục Uỷ khai trừ đảng tịch, công chức. Một người đến thời may mắn dù ác quỷ thấy ngươi cũng sẽ vòng quanh đi, nhưng một người xuôi xẻo thì uống nước cũng lạnh răng, rốt cuộc hắn cũng biết thế nào là báo ứng.
Nếu như thời gian quay lại, hắn sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ con gái, tuyệt đối không lại phạm sai lầm, chẳng qua là, trời cao chịu cho hắn cơ hội như vậy sao?
……………………………….
Cổ Lễ vừa tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở bệnh viện, thở dài một tiếng, không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Cả đời mình đến khi về hưu vẫn rất phong quang, con trai phạm sai lầm, bên trong ông vẫn làm ngơ, chỉ cần duy trì ngoài mặt hài hòa, những cái khác đều là chuyện nhỏ, ông lựa chọn thái độ nhắm một mắt mởi một mắt, bởi vì ở trong lòng ông vẫn muốn có một đứa cháu trai.
Cháu trai, đứa cháu còn chưa ra đời này lại khiến ông cửa nát nhà tan, thật không thể ngờ được.
Nghe được tiếng động có người mở cửa đi vào, là em cả của Cồ Khánh Nhất – Cổ Khánh Mẫn: "Ba, ba đã tỉnh."
"Ừ, mẹ con đâu?"
"Mẹ đang ở nhà của con, không có sao, con không nói cho mẹ biết, ba, sao Kiều Vi Nhã lại ác như vậy, vậy mà đưa anh hai vào tù, không còn cách nào sao?"
"Sau này chống án rồi hãy nói, trong khoảng thời gian này nên tìm người lo chuyện này đã, xem có thể dằn xuống không. Ngàn vạn lần đừng cho mẹ con biết, nếu không bà ấy lại đi làm loạn, nhà chúng ta không chịu nổi giày vò nữa." Mới một ngày, Cổ Khánh Mẫn cảm thấy ba mình muốn già đi mười tuổi, em gái và anh cả liên tục gặp chuyện không may, đều bởi vì Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã này đúng là khắc tinh nhà bọn họ, thì ra nghe mẹ mắng mệnh Kiều Vi Nhã cứng rắn, là một sao chổi, cô ta còn không tin, giờ thì tin rồi, Kiều Vi Nhã chính là khắc tinh nhà họ Cổ bọn họ.
Cổ Lễ thấy mình không sao nên muốn xuất viện, Cổ Khánh Mẫn đành làm thủ tục cho ông.
Cổ Khánh Mẫn không yên lòng để ông ở nhà một mình, liền đón ông về nhà mình luôn.
Cổ Lễ vừa vào cửa, mẹ Cổ liền tiến lên đón: "Sao rồi? Con đâu?"
Cổ Lễ trầm mặt nói: "Thua kiện rồi, chờ chống án rồi hãy nói, con ở nhà."
Đó đến giờ những gì chồng bà nói, bà đều tin tưởng không chút nghi ngờ, nghe nói con trai ở nhà, tất cả lực chú ý của bà đều tập trung vào hai chữ thua kiện.
"Lão Cổ, sao nhà mình lại thua kiện? Không phải ông đã tìm người rồi sao? Bên tòa án . . . . ."
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi mệt rồi, muốn ngủ." Cổ Khánh Mẫn vội vàng đỡ ông vào phòng ngủ của mình, chờ ông nằm xuống, cô ta thấp giọng nói: "Ba, không sao đâu, ba cứ nằm trước, con sẽ đi khuyên mẹ."
Cổ Lễ nhắm mắt lại, ông mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, từ thể xác đến linh hồn cũng mệt mỏi không chịu nổi, trận đánh này là do ông quá tự tin, nghĩ rằng tìm người sẽ không sao, nhiều lắm là ly hôn, tổn thất một chút tiền, không nghĩ tới dẫn đến nhiều phiền phức như vậy, không nghĩ tới người nhà Đạm Đài đã trở lại thật.
Chuyện này, xem ra còn phải đi tìm Lý Bác Cừ, chỉ mong Lý Bác Cừ có thể giúp một tay.
Đoàn người Kiều Vi Nhã về đến nhà, Đài Lộ cũng đi theo, Albert muốn mời anh đến nhà mình ở, không có lý do gì biết anh đến rồi còn để anh ở khách sạn.
Về đến nhà, Đồng Đồng vội chạy tới, bé biết hôm nay là ngày gì.
Thấy đôi mắt sưng đỏ của mẹ cũng không che lấp được tươi cười, bé biết mẹ đã thắng kiện, nhưng bé còn quan tâm một chuyện khác, ba thế nào?
Kiều Vi Nhã dẫn con gái ra ban công, cô muốn nói rõ ràng chuyện này với Đồng Đồng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"Đồng Đồng, hôm nay tòa xét xử, cái kết quả là. . . . . . Con có thể có chút ngoài ý muốn, bởi vì ba con phạm tội trùng hôn, xử một năm. . . . . ."
Đồng Đồng ngắt lời Kiều Vi Nhã: "Mẹ, còn hồ ly tinh đó thì sao?"
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn con gái, ngẩn người, trả lời: "Cô ta cũng bị phán hình ba năm."
Đồng Đồng gật đầu: "Dì nói với con, không ai có thể chống lại pháp luật, chỉ cần phạm sai lầm, nên tiếp nhận trừng phạt, mẹ, con không sao, nhưng sau này. . . . . . Con có thể đi thăm ba một chút không?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Đồng Đồng, mẹ sẽ không ngăn con đi gặp ba, máu mủ là thứ vĩnh viễn không cắt đứt được."
Đồng Đồng đứng ôm Kiều Vi Nhã: "Mẹ, con vẫn sẽ ở bên cạnh mẹ, vĩnh viễn không tách rời, sau này con sẽ cố gắng đi học, làm một người có tiền đồ, để mẹ kiêu ngạo vì con."
Cả người Kiều Vi Nhã run rẫy, lời con gái nói quá trưởng thành, trong lòng con bé cất giấu cảm xúc thế nào, mới có thể biểu đạt ra suy nghĩ như vậy.
Cô vẫn cho rằng trước mặt cô chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ dại, nào ngờ, suy nghĩ của con gái đã vượt ngoài tưởng tượng của cô.
"Mẹ, mấy ngày qua, dì vẫn luôn nói chuyện phiếm với con, kể chuyện xưa nữa, con đều hiểu hết, mẹ đừng lo lắng cho con, sau này con sẽ làm cho mẹ hạnh phúc."
Kiều Vi Nhã không nhịn được rơi nước mắt, từ khi sống lại đến giờ đã bốn tháng rồi, bốn tháng nhẫn nại dài đằng đẵng, rốt cuộc cô cũng thấy được tia sáng hạnh phúc.
Elaine đi tới: "Tiểu Vi, Đồng Đồng, đừng khóc."
"Dì. . . . . ." Đồng Đồng vẫn không thể nhịn được, khóc lớn lên.
Tất cả đã biến thành sự thật, bé và ba đã vĩnh viễn rời xa, về sau, bé không còn ba yêu thương nữa.
Khắc Lạp Luân Tư và Đài Lộ liếc nhau, vẫn là Đài Lộ đi qua: "Đồng Đồng, đừng khóc, sau này có cậu thương con, được không?"
Đồng Đồng ghé vào lòng Đài Lộ, khóc thút thít: "Cậu, cậu có thể đối tốt với con giống như ba sao?"
"Cậu sẽ làm tốt hơn cả ba con, hơn nữa Đồng Đồng có bốn cậu, mỗi người chúng ta đều thương con, còn có ông ngoại, bà ngoại, dì, đều thương con." Anh nhẹ giọng: "Đồng Đồng, đừng khóc, mắt sưng lên hết rồi, hơn nữa, con khóc như vậy, mẹ con sẽ đau lòng, con cũng không muốn mẹ con đau lòng đúng không?"
Đồng Đồng lau nước mắt, gật gật đầu, tuy rằng cậu hứa sẽ yêu thương bé như ba, nhưng trong lòng bé rất rõ, dù có bao nhiêu người thích bé, yêu thương bé, đều không thể thay thế được ba.
Nhưng cân nhắc lại, bé vẫn lựa chọn ở bên mẹ, vì quả thật ba đã làm mẹ bị tổn thương, nếu bé lại có yêu cầu quá đáng, mẹ sẽ càng buồn hơn, bé không thể để mẹ buồn.
Buổi tối, Đồng Đồng nằm trên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không yên.
"Đồng Đồng, sao vậy?" Kiều Vi Nhã mở đèn đầu giường.
"Mẹ, con muốn đi xem ba, được không?"
"Xem ba?" Kiều Vi Nhã lâm vào khó xử, cô không muốn nhìn thấy Cổ Khánh Nhất, nhưng cô không thể ngăn cản con gái gặp ba mình, tuy rằng trước khi sống lại, Cổ Khánh Nhất đối với con bé ngày càng đạm bạc, nhưng đời này Cổ Khánh Nhất vẫn chưa đến mức độ đó, cho nên, Đồng Đồng vẫn còn lưu luyến hắn, Kiều Vi Nhã không biết nói thế nào.
"Mẹ, con biết mẹ rất khó xử, qua vài ngày vậy." Đồng Đồng chui vào lòng mẹ, sở dĩ muốn gặp ba là vì bé sợ sau này không còn cơ hội nữa, vì mẹ anh Đồng Đồng muốn họ đến Bắc Kinh, ai biết được mẹ sẽ đi hay ở.
Bé cảm thấy mẹ sẽ cùng dì rời khỏi thành phố B, mẹ có nói, nơi này chỉ khiến mẹ đau lòng , nếu đau lòng thì không còn gì lưu luyến nữa, ông bà nội có thể không cần, nhưng ba thì bé vẫn luyến tiếc.