"Tao biến thành bộ dạng này, đều là do mày hại! Vừa rồi mày đã hứa với tao như thế nào? Mày nói mày sẽ liều mạng giúp tao! Tại sao bây giờ mày vẫn còn sống?"
Bùi Đại phu nhân lại giơ tay lên, vừa nói vừa tát liên tiếp vào mặt Trương Cần mười mấy cái, tiếng "bốp bốp" vang vọng khắp không gian chật hẹp.
Đột nhiên, bàn tay đang giơ cao của Bùi Đại phu nhân bị Trương Cần nắm lấy.
Hai chiếc vòng vàng trên cổ tay bà va vào nhau leng keng, cổ tay vốn đầy đặn vì lo lắng, lao lực nhiều tháng mà gầy đi không ít, thậm chí không thể chống đỡ nổi hai chiếc vòng vàng đó.
Bùi Đại phu nhân vùng vẫy vài cái, nhưng ngón tay Trương Cần siết chặt quá, khiến bà đau đến mức mặt mày tái mét, nửa ngày cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Trương Cần, bà nghiến răng mắng.
"Trương Cần, đồ vong ân bội nghĩa, lương tâm mày bị chó tha rồi! Mày dám động tay động chân với tao! Mày quên lúc trước mày sống như một con ch.ó hoang, là ai đã nhặt mày từ bãi bùn về nuôi lớn hay sao? Nếu không có tao, mày đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi!"
Ánh mắt Trương Cần khẽ động, nhưng không buông cổ tay Bùi Đại phu nhân ra.
Cổ họng hắn ta như bị cát đá mài qua, khàn khàn và khô khốc.
"Đại phu nhân tức giận muốn đánh con thế nào cũng được, nhưng tay người bị thương rồi."
Trương Cần đưa tay Bùi Đại phu nhân ra trước mặt mình, xòe lòng bàn tay bà ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay, lau đi vết máu, lộ ra lòng bàn tay đỏ ửng, có một vết thương nhỏ.
Đây là vết thương do Bùi Đại phu nhân vừa rồi vô tình quẹt phải kẹp cà vạt trên cà vạt của Trương Cần.
Rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ, rõ ràng bây giờ hắn ta thảm hại hơn Bùi Đại phu nhân không biết bao nhiêu lần, nhưng Trương Cần vừa rồi bị đánh như vậy cũng không hề có biểu cảm gì, lại nhìn vết thương với ánh mắt đau buồn, vẻ mặt càng thêm áy náy.
Bùi Đại phu nhân lại cười lạnh một tiếng, giật mạnh tay mình về, lại một lần nữa tát mạnh vào mặt Trương Cần.
"Bớt giả vờ với tao!"
"Trương Cần, tao nói cho mày biết, đừng tưởng mày dùng cách này là tao sẽ tha cho mày! Bên cạnh tao không cần kẻ vô dụng!"
Bùi Đại phu nhân chỉ về phía cửa, lạnh lùng ra lệnh từng chữ một.
"Bây giờ, cút ngay cho tao! Tao không muốn nhìn thấy cái đồ vô dụng này nữa!"
Bùi Đại phu nhân nói xong, quay đầu sang Diệp Ninh Uyển, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô cũng cút cho tôi! Đừng tưởng tôi không biết cô đến đây làm gì!"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười nhắc nhở bà ta.
"Chị dâu cả, chị không ra lệnh được cho tôi, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đây không phải là chuyện chị có thể quyết định."
Bùi Đại phu nhân vừa định nói gì đó.
Đột nhiên...
"Bịch!"
Trương Cần quỳ phịch xuống đất, quỳ thẳng trước mặt Bùi Đại phu nhân.
Hắn ta ngẩng khuôn mặt đầy m.á.u lên, tầm nhìn bị m.á.u làm mờ, một bên mắt nhuốm đầy máu, đã không nhìn thấy gì nữa.
Mái tóc vốn được keo vuốt gọn gàng giờ xõa xuống, bị m.á.u thấm ướt dính vào trước mắt, che khuất ánh mắt lúc này.
Giọng Trương Cần nghẹn ngào, như tiếng gào thét khàn khàn, tuyệt vọng của một loài mãnh thú trước khi chết, bị áp bức và bế tắc.
"Đại phu nhân, con biết lỗi rồi, xin người hãy cho con thêm một cơ hội."
Bùi Đại phu nhân giơ chân đá mạnh vào hắn ta.
Trương Cần loạng choạng, ngã xuống đất.
Bùi Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Trương Cần đang nằm sõng soài dưới đất, kiêu ngạo như một nữ hoàng sa cơ thất thế.
"Cút ra ngoài! Tao không cần mày nữa! Vị trí của mày tao sẽ sắp xếp người khác, nể tình mày đã theo tao nhiều năm như vậy, tao cho mày chút mặt mũi, mày tự động từ chức khỏi tập đoàn Bùi thị, nếu không đừng trách tao không nương tay!"
Bùi Đại phu nhân xoay người định rời đi.
Trương Cần cố gắng đứng dậy, nhưng đột nhiên hắn ta ôm ngực, ho dữ dội vài tiếng, lại ngã xuống đất.
Hắn ta không quan tâm đến việc ôm n.g.ự.c nữa, như sợ mất đi thứ gì đó, liều mạng đưa tay ra, cố gắng với lấy Bùi Đại phu nhân sắp rời đi.
"Đại phu nhân... Đại phu nhân... Đừng bỏ rơi con..."