Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 613: Tôi không nuôi kẻ vô dụng (1)



Diệp Ninh Uyển tiến lại gần Bùi Đại phu nhân từng chút một, ghé sát vào tai bà thì thầm vài câu.

Bốp!

Diệp Ninh Uyển búng tay một cái, rồi đứng dậy.

"Được rồi, tôi đã dùng thôi miên để bà ấy tạm thời khôi phục lý trí, còn về sau bà ấy có thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tâm lý hay không, thì phải xem bản thân bà ấy. Y thuật dù sao cũng không phải là ma thuật, không phải vạn năng!"

Bùi Đại phu nhân dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn cũng dần dần khôi phục sự sáng suốt như trước.

Bà ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Ninh Uyển đang đứng trước mặt, dường như đến bây giờ mới hoàn hồn.

Bùi Đại phu nhân buông tấm rèm đang nắm chặt trong tay, nghiến răng muốn đứng dậy.

"Diệp Ninh Uyển, sao cô lại ở đây? Cô đến xem trò cười của tôi sao!"

Bùi Đại phu nhân cố gắng đứng dậy, nhưng vì tay chân bủn rủn nên lại ngã ngồi xuống, túm lấy tấm rèm thử vài lần, không những không thành công, ngược lại còn kéo rơi xuống một nửa tấm rèm trên đầu.

Diệp Ninh Uyển im lặng lùi về sau hai bước, liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh bị Bùi Đại phu nhân ném sang một bên, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói với Bùi Đại phu nhân.

"Đại phu nhân hiểu lầm rồi, tôi giống loại người như vậy sao?"

Bùi Đại phu nhân trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, thầm nghĩ.



Cô không phải giống, mà cô chính là loại người như vậy!

Lại nghe thấy Diệp Ninh Uyển vô tội nói với bà.

"Tôi chỉ dẫn trợ lý thân cận của Đại phu nhân đến đây thôi, tôi chẳng làm gì cả."

Bùi Đại phu nhân nghe vậy, đầu tiên là sững sờ.

Ngay sau đó, cổ bà cứng đờ xoay lại.

Trong không khí dường như vang lên tiếng "cạch cạch" của máy móc chuyển động.

Chỉ trong chốc lát, nhưng thời gian như bị kéo dài vô tận.

Cuối cùng, Trương Cần là người lên tiếng gọi Bùi Đại phu nhân trước.

"Đại phu nhân..."

Ngay sau tiếng gọi này.

Bùi Đại phu nhân đột nhiên cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh, ném mạnh về phía Trương Cần.

"Anh còn dám đến đây!"

Choang một tiếng.



Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan thành vô số mảnh thủy tinh nhỏ.

Trương Cần ôm trán, thân hình lảo đảo, tay kia vịn vào lưng ghế sô pha, cố gắng đứng thẳng người.

Máu từ kẽ tay Trương Cần thấm ra, tí tách rơi xuống, nhỏ giọt trên sàn nhà.

Bùi Đại phu nhân không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên vùng vẫy đứng dậy từ dưới đất, nhanh chóng lao về phía Trương Cần, túm chặt cổ áo hắn ta, dáng vẻ như muốn bóp c.h.ế.t hắn ta.

"Anh đi đâu vậy? Việc tôi giao cho anh, anh chính là làm việc như vậy sao?! Trương Cần, đồ vô dụng! Anh có thể làm được gì? Tôi cần anh để làm gì?"

Cổ áo Trương Cần bị siết chặt, nhưng hắn ta không hề phản kháng, chỉ nhìn Bùi Đại phu nhân với vẻ áy náy, cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi.

"Xin lỗi Đại phu nhân, đều là lỗi của tôi, xin người trách phạt."

Chát!

Một cái tát giáng mạnh vào mặt Trương Cần.

Mặt Trương Cần bị tát lệch sang một bên, khóe môi rỉ ra vài tia máu, tay đang ôm trán cũng buông xuống, vết thương trên trán do bị cốc thủy tinh đập vào không ngừng chảy máu, m.á.u me be bét khắp mặt, thậm chí trên chiếc sườn xám dài màu nhạt mà Bùi Đại phu nhân đang mặc cũng dính vài giọt, như những cánh hoa mai nở rộ, rực rỡ đến chói lóa.

"Tao phạt mày? Tao phạt mày thì có ích gì chứ! Đồ vô dụng! Mày làm việc không nên thân, sao mày không c.h.ế.t quách đi! Mày còn mặt mũi nào đến gặp tao!"

"Mày có biết mày hại c.h.ế.t tao rồi không!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv