Tiểu Tinh Tinh sắp tức điên lên, cậu bé đang định tức giận lên tiếng.
"Tuy rằng..."
Giọng nói của Bùi Phượng Chi đột nhiên vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt, lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chỉ chờ đợi Bùi Phượng Chi lên tiếng.
Quả nhiên, nghe thấy Bùi Phượng Chi thản nhiên nói.
"Tuy rằng trong nhà kính không có camera giám sát, nhưng gần nhà kính có vài cái, xem thử có cái nào quay được cảnh tượng lúc đó trong nhà kính không."
Ông cụ gật đầu, dặn dò quản gia Vương.
"Ừ, ông đi làm đi."
Quản gia Vương vừa định đi, Bùi Minh Hoa liền có chút sốt ruột.
"Không được!"
Lời cậu ta còn chưa nói hết, đã bị Nhị phu nhân cắt ngang.
"Minh Hoa!"
Bùi Minh Hoa nhìn Nhị phu nhân với vẻ mặt ấm ức, bĩu môi.
Cuối cùng vẫn là Nhị phu nhân dạy dỗ.
"Cây ngay không sợ chết đứng!"
Bùi Minh Hoa nghĩ cũng đúng.
Cậu ta vừa la lên như vậy ngược lại khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa chưa chắc đã thật sự tra được gì từ camera giám sát, cho dù có, cách xa như vậy, có thể nhìn thấy gì chứ? Hơn nữa Tiểu Tinh Tinh cũng đã đánh cậu ta, cùng lắm chỉ là trẻ con đánh nhau thì có thể làm sao?
Vì vậy, Bùi Minh Hoa vội vàng giải thích.
"Không có gì đâu ạ, con chỉ là thấy để quản gia Vương bên cạnh ông nội đi rồi sẽ không có ai chăm sóc ông nội, hay là để người khác đi."
Ông cụ xua tay.
"Quản gia Vương, ông đi nhanh về nhanh."
Quản gia Vương lập tức rời đi.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Nhị phu nhân vội vàng dìu ông cụ đến ghế sô pha.
"Ba ngồi đi, con pha cho ba ấm trà."
Bùi Minh Hoa cũng chủ động tiến lên, ngồi xổm xuống đặt chân ông cụ lên đầu gối mình, ngoan ngoãn nói.
"Ông nội, cháu xoa bóp chân cho ông."
Ông cụ không nói gì, chỉ nhắm mắt dựa vào ghế sô pha hưởng thụ.
Tiểu Tinh Tinh cũng không chen vào được, càng không tranh giành tình cảm với những người này, cậu bé đảo mắt, lặng lẽ lui sang một bên, bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch.
Khoảng nửa tiếng sau, quản gia Vương cuối cùng cũng trở về.