"Đứa nhỏ này không những không nhận lỗi, ngược lại còn làm Minh Hoa bị thương, bây giờ còn nói dối không chớp mắt! Ngay cả em dâu cũng bao che cho nó, nếu ba không quản, chẳng phải là sau này sẽ để cho thằng nhóc con này làm càn làm bậy sao!"
Nói đến chỗ kích động, Nhị phu nhân trực tiếp đưa tay chỉ về phía Tiểu Tinh Tinh và Diệp Ninh Uyển.
Bùi Phượng Chi thản nhiên nói.
"Chuyện vẫn chưa sáng tỏ, chị dâu đã vội kết tội rồi sao?"
Nhị phu nhân bất mãn phản bác Bùi Phượng Chi.
"Sao em nói cứ như là chị sai vậy?"
Nhị phu nhân lay lay cánh tay ông cụ.
"Ba, ba không thể vì Tinh Tinh là con trai của Phượng Chi, ba cưng chiều Phượng Chi mà bỏ qua chuyện này được, như vậy thì làm sao cho mọi người tâm phục khẩu phục được!"
Ông cụ hừ một tiếng, rút tay ra khỏi tay Nhị phu nhân, khó chịu nói.
"Đã lớn thế này rồi, lại là người chủ trì của nhị phòng, sao còn giống như con nít vậy! Sao mãi không học được cách đoan trang!"
Sắc mặt Nhị phu nhân tối sầm, nghiến răng nghiến lợi, thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, lén lườm Bùi Phượng Chi một cái, rồi im lặng đi theo sau ông cụ.
Ông cụ đi đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh và Bùi Minh Hoa, hai tay đặt trên tay cầm của cây gậy, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, vẻ mặt uy nghiêm và im lặng.
Tiểu Tinh Tinh ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng trong hốc mắt, nhìn ông cụ với vẻ ngây thơ và không hề sợ hãi.
Nhưng Bùi Minh Hoa lại vô thức rụt cổ, nhìn thấy ông cụ giống như chuột thấy mèo, sợ hãi lùi về sau một bước, dường như chỉ cần ông cụ lên tiếng, cậu ta sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hai đứa cháu, một người dũng cảm, một người nhút nhát.
Ông cụ liếc nhìn Bùi Minh Hoa với vẻ mặt thất vọng, sau đó nói với hai đứa nhỏ.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Chưa để hai đứa nhỏ lên tiếng, Nhị phu nhân đã vội vàng tiến lên, giải thích với ông cụ.
"Ba, chuyện là thế này..."
Ông cụ giơ tay lên, ngăn lời Nhị phu nhân.
"Tôi đang hỏi hai đứa nhỏ, không phải hỏi con, con im miệng."
Bị ông cụ quát như vậy, Nhị phu nhân nào dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng bà ta vẫn có chút không cam lòng, lén lút ra hiệu cho Bùi Minh Hoa.
Lòng bàn tay Bùi Minh Hoa toát mồ hôi, cậu ta siết chặt nắm đấm, lúc này mới lấy hết can đảm, tiến lên một bước giải thích với ông cụ.
"Ông nội, Tiểu Tinh Tinh bắt nạt Linh Linh! Nhà họ Bùi chúng ta không có loại người đê tiện hạ lưu như vậy!"
Chuyện cụ thể Nhị phu nhân đã nói rồi, cậu ta không cần nói thêm gì nữa.
Tiểu Tinh Tinh lập tức phản bác.
"Cháu không có, cháu không có bắt nạt chị họ Linh Linh, lúc cháu vừa đến nhà kính chị họ Linh Linh đã đẩy cháu ra, sau đó anh Minh Hoa dẫn theo một đám người vây quanh cháu, đánh cháu đá cháu còn giẫm lên người cháu, nắm đầu cháu nhổ nước bọt vào mặt cháu! Cháu không còn cách nào khác mới phản kháng, cháu căn bản không làm chuyện đó!"
Lời Tiểu Tinh Tinh còn chưa nói hết, đã bị Bùi Minh Hoa tức giận cắt ngang.
"Mày nói bậy! Đồ nói dối, trong miệng mày chẳng có câu nào thật! Rốt cuộc là ai ra tay trước?!"
Bùi Minh Hoa siết chặt hai tay thành nắm đấm, trừng mắt nhìn Tiểu Tinh Tinh, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng ken két, vẻ mặt tức giận như thật sự bị oan ức vậy.
Tiểu Tinh Tinh dụi dụi mắt, đành phải nói với ông cụ.
"Ông nội, hay là xem camera giám sát đi ạ."
Bùi Minh Hoa lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng lại nghe quản gia Vương bẩm báo với ông cụ.
"Ông chủ, trong nhà kính không có camera giám sát, cho nên..."
Nghe vậy, Bùi Minh Hoa thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gào lên với Tiểu Tinh Tinh.
"Chái thấy cậu ta chính là vừa ăn cắp vừa la làng, ông nội, ông biết cháu mà, ở trường cháu luôn là học sinh giỏi, thầy cô và bạn bè đều đánh giá cháu rất cao, cháu chưa bao giờ nói dối!"