Một tiếng ho vang lên, đội trưởng La quay đầu lại thì thấy sếp lớn của mình đang đứng ngoài cửa, vẫy tay với anh ta.
"La Duệ, ra ngoài."
Đội trưởng La liếc nhìn Bùi Phượng Chi, gương mặt nghiêng của người đàn ông dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng thẩm vấn vẫn tỏa ra hào quang rực rỡ. Anh ta nghiến răng, cuối cùng cũng không thể làm trái ánh mắt cảnh cáo của sếp, bất đắc dĩ bước ra ngoài.
Rầm!
Cửa phòng thẩm vấn bị đóng sầm lại, âm thanh vang vọng khắp không gian chật hẹp.
Một lát sau, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Khóe môi Diệp Ninh Uyển khẽ nhếch lên, đưa tay kéo cà vạt của Bùi Phượng Chi, kéo gương mặt hoàn mỹ tuấn tú của anh đến trước mặt mình, hất hàm hỏi:
"Sao giờ mới đến? Anh có biết em đợi anh bao lâu rồi không?"
Cô làm nũng đến cực điểm, rõ ràng là mình gây chuyện còn giận dỗi với người ta.
Thật là đương nhiên, thật là phóng túng tùy ý.
Giây tiếp theo...
Bùi Phượng Chi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ áo sau của Diệp Ninh Uyển, kéo cô ra khỏi ghế thẩm vấn, ấn mạnh vào tường. Hai ngón tay anh kẹp chặt cằm cô, đôi mắt phượng lóe lên ngọn lửa lạnh lẽo phản chiếu hình bóng Diệp Ninh Uyển.
"Diệp Ninh Uyển, anh mới ra ngoài mấy tiếng đồng hồ mà em lại gây chuyện cho anh rồi?!"
Người phụ nữ này không nghe lời còn cắn ngược lại, đúng là không ai trèo lên cán như cô ta!
Diệp Ninh Uyển chẳng sợ anh chút nào, mím môi, ủy khuất nói:
"Em chỉ đến câu lạc bộ du thuyền ăn trưa thôi, kết quả gặp người của Vương Chí Hiên mời rượu, em cũng không cố ý, là chuyện tự tìm đến em mà."
Giọng nói ngọt ngào của cô như suối mát chảy vào lòng Bùi Phượng Chi, rồi bỗng chốc hóa thành dầu sôi, bùng lên thiêu đốt.
Bàn tay đang nắm cằm cô của Bùi Phượng Chi từ từ trượt xuống cổ Diệp Ninh Uyển, đầu ngón tay khẽ siết nhẹ.
"Người ta mời rượu là em đồng ý ngay? Diệp Ninh Uyển, em là người dễ dãi như vậy sao? Vương Chí Hiên là loại người gì, em chẳng biết gì về hắn ta mà cũng dám thân thiết, em giỏi lắm!"
Vương Chí Hiên là người của nhà họ Vương ở đế đô.
Người của bốn gia tộc lớn ngấm ngầm muốn lấy mạng cô, bọn họ tự nhiên biết thân phận của Diệp Ninh Uyển.
Vậy mà, người này vẫn dám tự mình đưa đến tận cửa!
Bùi Phượng Chi hận không thể bóp c.h.ế.t con mèo hoang nhỏ này cho xong chuyện, một lần là hết, nhưng nghĩ lại lại thấy không nỡ.
Ngoài việc hung dữ với cô, anh còn biết làm gì nữa?
Ai ngờ, Bùi Phượng Chi mới chỉ gắt lên một câu, Diệp Ninh Uyển đã ngước đôi mắt ngấn lệ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay Bùi Phượng Chi, nóng đến mức khiến anh bứt rứt trong lòng.
"Em còn dám khóc?"
Rõ ràng là con mèo nhỏ này làm sai, vậy mà lại muốn anh dỗ dành!
Diệp Ninh Uyển hít hít mũi, tủi thân nói:
"Em đều ở đây rồi, anh còn hung dữ với em!"
Bùi Phượng Chi thở dài, dịu dàng vuốt ve má Diệp Ninh Uyển, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên gò má cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại.
"Em ngoan ngoãn ở đây đủ 24 tiếng, sau 24 tiếng anh sẽ đến đón em."
"Khi không có luật sư đi cùng, đừng nói bất cứ điều gì, em là người của anh, bọn họ không dám làm gì em đâu."
"Cho dù Viện kiểm sát có khởi tố, anh cũng sẽ tìm luật sư giỏi nhất giúp em, đừng sợ."
Bùi Phượng Chi nói một câu, lại hôn lên môi Diệp Ninh Uyển một cái, dịu dàng và say đắm, như thể vĩnh viễn cũng không đủ.
Khi Bùi Phượng Chi đặt nụ hôn cuối cùng, Diệp Ninh Uyển vươn tay ra, vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống sâu hơn trong nụ hôn.
Hai người hôn nhau say đắm, dường như muốn cắn nuốt lấy đối phương.
Nếu không phải ở trong phòng thẩm vấn, thật khó mà nói hai người sẽ không làm ra chuyện gì quá phận hơn!
Đội trưởng La nhìn tất cả những gì diễn ra trong phòng thẩm vấn qua lớp kính một chiều, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Anh siết chặt nắm đấm, cuối cùng đ.ấ.m mạnh một cú vào tấm kính.