Đội trưởng La nhíu chặt mày, khó chịu nhìn chằm chằm Diệp Ninh Uyển, ấn đường nhăn lại thành một chữ xuyên sâu hoắm, vẻ mặt nghiêm nghị và khắt khe.
"Diệp Ninh Uyển, cô vẫn không chịu nói gì sao?"
Diệp Ninh Uyển cúi đầu, vẫn im lặng không đáp.
Đội trưởng La hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.
"Diệp Ninh Uyển, hiện tại cho dù không có lời khai, chỉ cần chuỗi chứng cứ đầy đủ thì vẫn có thể khởi tố! Cho nên bây giờ cô im lặng cũng chẳng có tác dụng gì đâu!"
Đội trưởng La chỉ vào dãy chữ dán trên tường phía sau Diệp Ninh Uyển, hỏi:
"Nhìn thấy không? Trên đó viết gì? Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!"
Diệp Ninh Uyển, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ cười.
"Thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù mọt gông; Kháng cự sẽ nghiêm trị, Tết nhất được về nhà?"
Nghe xong câu này, sắc mặt đội trưởng La đột nhiên thay đổi, nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt ngưng trọng và lạnh lẽo.
Rầm!
Đội trưởng La đập mạnh một cái vào bàn, đột ngột đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người về phía Diệp Ninh Uyển đang ngồi trên ghế thẩm vấn.
"Bớt giở trò cười cợt với tôi đi, Diệp Ninh Uyển, cô có biết đây là nơi nào không!"
Diệp Ninh Uyển mím môi, gần như là khiêu khích ngẩng đầu lên, đối mặt với đội trưởng La từ góc độ này.
"Đội trưởng La, anh muốn dùng nhục hình với tôi sao?"
"Nếu thật sự là như vậy, tôi có thể kiện anh đấy."
Hai tay đội trưởng La nắm chặt, dường như sắp bùng nổ.
Nữ cảnh sát trẻ bên cạnh sợ đội trưởng La không kiềm chế được cảm xúc, vội vàng đứng dậy, kéo tay đội trưởng La, lo lắng nói nhỏ bên tai anh.
"Đội trưởng La, đừng nóng giận, hiện tại chứng cứ đã xác thực rồi, nếu anh thật sự động tay động chân với cô ta, e là chúng ta sẽ không thể buộc tội cô ta được!"
Thính giác của Diệp Ninh Uyển rất tốt, đương nhiên là nghe được lời của nữ cảnh sát trẻ, cô khẽ cười, gật đầu phụ họa.
"Cô em này nói đúng đấy, đội trưởng La hãy suy nghĩ cho kỹ, thật sự muốn động thủ với tôi sao?"
Đội trưởng La trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, mặt sa sầm không nói lời nào, khí thế quanh người gần như rút cạn không khí trong phòng thẩm vấn.
Đúng lúc hai người đang giằng co, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị gõ vang.
Một giọng nói truyền vào.
"Đội trưởng La."
Đội trưởng La đang bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt vào Diệp Ninh Uyển, gần như gầm lên chất vấn người bên ngoài:
"Có chuyện gì? Không thấy tôi đang bận sao?"
Giọng nói bên ngoài im lặng một lát, ngay sau đó cửa phòng thẩm vấn bị người ta mở ra.
Ánh đèn trên hành lang rất sáng, khoảnh khắc cửa mở ùa vào phòng thẩm vấn tối tăm.
Giây tiếp theo, một người đàn ông bước vào phòng thẩm vấn, cả người chìm trong bóng tối, gần như hút hết ánh sáng trong phòng.
Người đàn ông rất cao, mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, mái tóc dài buông xuống ngang hông, toàn thân tỏa ra khí thế áp bức mạnh mẽ, từng bước từng bước tiến về phía Diệp Ninh Uyển.
Diệp Ninh Uyển hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như những viên ngọc trai đen phản chiếu hình ảnh của Bùi Phượng Chi lúc này.
Bùi Phượng Chi không còn vẻ ôn hòa như ngọc ngày thường, người đàn ông thanh tao nho nhã kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con thú hoang cuồng nộ, bóng dáng lạnh lùng áp bức bao trùm lấy Diệp Ninh Uyển, gần như khiến cô nghẹt thở.
Cả hai đều không nói gì, cứ như vậy nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng vang lên.
Anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn đội trưởng La.
"Phiền hai vị ra ngoài trước."
Nữ cảnh sát trẻ "a" lên một tiếng, mặt hơi nóng, theo bản năng định ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nhưng đội trưởng La lại nhíu mày.
"Khụ khụ!"