Dương Thần Sơ được một người áo đen rửa sạch vết thương ở sau gáy đồng thời băng bó luôn. Cô không thấy quá ngạc nhiên khi bất cứ người nào ở đây đều biết sơ cứu, băng bó. Bởi lẽ họ có thể tự tay xử lí cơ thể người, tách rời nội tạng ra khỏi các cơ quan khác, hẳn phải là bác sĩ đào tạo chuyên nghiệp, việc băng bó vết thương này chỉ là chuyện cỏn con. Suốt quá trình, cô đều giữ im lặng, thẻ nhớ đã được cô lén đút vào túi kín trong áo, lục soát cũng tìm ra được. Cô cúi xuống nhìn bàn tay của mình, đỏ ửng, có chỗ còn rách da vì bị góc nhọn thẻ nhớ cứa vào. Toàn bộ hi vọng, công sức của hàng chục mạng người đang nằm trong tay cô, cô phải sống ra khỏi nơi này, tự tay giết chết đám người tàn nhân, mất lương tâm này.
Cơ thể của Triệu Manh, Mạnh Vy và Lãnh Như Ý nhanh chóng được ba bốn người khác mang đi, chúng thờ ơ như đang vác bao gạo, vô cảm trước cơ thể chẳng còn hình người, có thể trống rỗng những bộ phận quan trọng.
Cửa phòng được mở ra một lần nữa, lần này là bóng một người phụ nữ. Người đang quấn băng trên đầu cô dừng tay lại, cúi đầu cung kính: "Chị Mai." Đợi người phụ nữ đó gật đầu hắn mới tiếp tục. Có thể thấy địa vị người phụ nữ này trong tổ chức khá cao.
Gương mặt sắc sảo của người phụ nữ dần hiện ra trong ánh sáng, Dương Thần Sơ không ngờ lại là một gương mặt thân quen nữa. Gương mặt này, ba năm trước đã khiến cô hiểu lầm Lục Dương, khiến cô hao tâm tổn trí. Cô thật không hiểu, tại sao những người đứng đầu trong tổ chức rợn người này đều là những người xung quanh cuộc sống của cô, là do Trái Đất tròn hay sao?
Người phụ nữ tiến tới gần cô, có người lập tức mang một cái ghế sạch ra cho cô ta ngồi xuống. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, môi cũng tô son đỏ chót, móng tay cũng một màu giống vậy, Dương Thần Sơ nhìn chỉ thấy nó thật kinh tởm.
Người băng bó cho cô để băng quấn lên tóc mái cô, cô cau mày nhắc nhở: "Cuốn băng xuống dưới tóc mái cho tôi."
Người phụ nữ từ trên ghế cao nhìn xuống, đôi mắt long lanh nhưng ấn chứa sự tàn nhẫn khó lòng che đậy: "Vào tận đây rồi mà cô còn muốn làm bà hoàng hay sao?"
"Vương Tiểu Mai, tôi đi đâu vẫn có thể đường hoàng làm một bà hoàng cao cao tại thượng. Còn cô? Sợ rằng ngay cả quang minh chính đại đối đầu với tôi cũng chẳng có." Cô đang ngầm nhắc nhở cô ta về việc đóng giả làm người thân với cô trước mặt Lục Dương, lại còn tiện tay ăn đậu hũ của người đàn ông của cô nữa. Cô làm vẻ mặt ngạc nhiên, như chợt nhớ ra điều gì: "Không, đúng ra chị đây phải nên gọi em là em họ chứ nhỉ, đúng không?"
Vương Tiểu Mai co rụt cơ mặt lại một cái, cô ta không nói với cô mà lại chuyển sang quát tháo mấy kẻ thấp kém: "Tại sao không lấy nội tạng cô ta rồi xử lí luôn?"
Tên kia run như cầy sấy, chỉ sợ rước họa vào thân với người phụ nữ này: "Dạ, anh Bách yêu cầu chăm sóc cô ấy tử tế."
Vương Tiểu Mai nghe vậy sắc mặt càng khó coi, giơ chân đạp vào tên kia một cái. Đế giày cao gót nhọn hoắt đâm thẳng vào đầu gối hẳn, khiến hắn ngã khuỵu xuống. Đau nhưng phải nhẫn nhịn, hắn không dám phát ra tiếng rên rỉ nào.
Người băng bó cho cô lấy kéo cắt băng, cài gim nhỏ vào. Anh ta giống như người vô hình, mặt lạnh tanh thu dọn đồ đạc, chào hỏi Vương Tiểu Mai rồi rời đi.
Dương Thần Sơ đứng dậy, cô cố chịu đựng cơn tê chân, cô không muốn run rẩy, yếu thế trước người phụ nữ này. Cô ung dung chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, như bà chủ đang xem xét nơi ở. Hành động của Dương Thần Sơ vào mắt Vương Tiểu Mai y như một cái gai nhọn, chọc khoét mắt cô ta, cô ta đạp gót, đi tới, định dạy dỗ người này một trận. Nào ngờ Dương Thần Sơ phản ứng cực nhanh, nắm chặt tay của Vương Tiểu Mai, không để cô ta tát vào mặt mình. Cô đẩy mạnh, cả người Vương Tiểu Mai đập vào tường, cô cúi xuống gằn giọng: "Cô định làm gì? Không sợ tôi bảo với người kia sao?" Ban đầu cô định nói là Bách Kiến, nhưng cái tên ra đến miệng rồi lại tự động nhuốt trở lại. Trong ký ức mơ hồ, cô vẫn chỉ coi anh ta là bạn học của Giang Thành Xuyên, là cậu học sinh trung học bình thường. Hơn nữa cô chỉ muốn chọc tức Vương Tiểu Mai, nhắc đến tên anh ta là cô muốn cầm dao giết người.
Vương Tiểu Mai bị chọc vào nỗi đau, cả mặt tím tái, cô ta vặn vẹo người, giơ tay còn lại định tát Dương Thần Sơ. Không ngờ, lần này lại bị một tên khác ngăn cản, hắn ta là cánh tay trái của Bách Kiến. Anh chỉ ung dung nhắc nhở: "Cô Mai, anh Bách nói cô không được động đến cô ấy."
Vương Tiểu Mai nín nhịn sắp chết. Dương Thần Sơ thấy mục đích đã đạt được, cô tự động buông tay, đối với cô, những người ở đây đều dơ bẩn, tiếp xúc khi nào là buồn nôn khi ấy.
Vương Tiểu Mai ôm một cục tức bỏ đi, tiếng giày cao gót đập mạnh xuống sàn nhà. Cô ta trực tiếp coi đó là mặt Dương Thần Sơ mà xả giận, chà đạp hết sức.
Trong căn phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động như báo cháy, mấy người trong phòng mặt đột nhiên khó coi, một tên kêu lên: "Cảnh sát tới!"
Dương Thần Sơ nhận ra đây là thời cơ, cô lập tức co chân chạy đến cửa, những tên còn lại thấy thế vội đuổi theo. Khi chạy qua vài hành lang, thông qua cửa sổ, cô loáng trông thấy cảnh sát đang bao vây bên ngoài.
Cánh tay bị một lực mạnh kéo lại, tên được coi là cánh tay trái của Bách Kiến đã tóm được cô. Cô vùng mình, quay lại, giơ tay đấm vào mặt hắn một cái. Có lẽ hắn không ngờ một người phụ nữ lại ra tay ác độc đến như vậy, nhất thời nghiêng người về sau nhưng tay vẫn giữ chặt một tay của cô. Dương Thần Sơ dùng hết sức lực, gần như là quăng người đàn ông còn trong sự kinh ngạc vào bờ tường. Cô thấy trên nền tường trắng muốt có dấu đỏ của máu. Cố nín nhịn khỏi cơn sợ hãi, cô thoát ra khỏi tay hắn ta, lao đầu chạy về phía trước. Khi đi qua một ngã rẽ, đột nhiên tay lại bị kéo qua một lần nữa, cô hoảng sợ định giơ tay đấm phát nữa, bất ngờ lại nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Sơ Sơ, là anh."
"Anh còn bắt chước cả cách nói chuyện của anh ấy nữa hả, buông tôi ra!" Dương Thần Sơ vẫn manh động, chân cô giẫm mạnh vào đôi giày thể thao của người phía sau. Người kia buôn lỏng tay ra, xuýt xoa: "Sơ Sơ, bây giờ anh mới biết không chỉ ở trên giường, ngay cả ngoài đời em cũng nặng tay như vậy đấy." Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.
Ngữ điệu này quen thuộc là thế, nhưng khi gặp một Bách Kiến có thể đánh lừa cả chục nghìn người, lại trong hoàn cảnh khói lửa như vậy, cô không thể tin tưởng bất kỳ một ai. Cô quay người lại, định đấm cho người phía sau một cái thì ngỡ ngàng dừng lại, tay vẫn nắm lơ lửng giữa không trung. Cô mấp máy miệng: "Lục...Dương..."
Gần đó lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe qua sẽ thấy chắc chắn không ít người. Lục Dương lập tức kéo tay cô, chạy tiếp.
Tòa nhà này rộng hơn Dương Thần Sơ tưởng, hai người chạy mãi, rẽ vào đủ hành lang nhưng lần nào cũng thấy toàn phòng là phòng.
Không biết đã chạy mất bao lâu, hai người đều thấm mệt, thần kinh căng đến tột độ, chỉ sợ bị phát hiện. Lục Dương dẫn cô vào một căn phòng mà ngay cả anh cũng không biết ở đâu, xung quanh tối kinh khủng, giơ năm ngón tay lên đều không nhìn thấy gì. Trên trần nhà, tiếng động huỳnh huỵch vang lên rõ rệt, bên cạnh tiếng nổ súng vang lên liên tiếp.
Lục Dương vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh đi đến gần cửa phòng nhưng nó đã đóng từ lâu, không tìm được công tắc mở cũng chẳng bật được điện.
Dương Thần Sơ nói nhỏ, hơi thở dồn dập: "Sao anh lại ở đây?" Đáng ra giờ nay ở phải ở Bắc Kinh mới đúng, tại sao lại lưu lạc đến tận Hải Nam nguy hiểm này.
"Anh không đến thì vừa nãy người bắt em sẽ là kẻ khác."
Tìm một hồi vẫn không có dấu vết gì, Dương Thần Sơ kéo anh ngồi bệt xuống sàn nhà, dựa người vào tường.
"Lục Dương, em phát hiện ra một người rất rất giống anh, người đó chính là người đã đóng giả anh trong đoạn video kia. Là Bách Kiến, anh ta cũng chính là người đứng đầu tổ chức quái gớm này, trên vạn người, dưới một người." Cô đem kể hết mọi chuyện mình biết được cho anh nghe, mặc dù bây giờ cô cực kỳ sợ hãi, nhưng có anh ở bên cạnh, nỗi sợ kia hóa thành hư vô, cô chỉ thấy an toàn.
Anh không nói gì, cô nghĩ chính anh cũng đang tiêu hóa điều này bèn nói tiếp: "Mọi chuyện phía sau đều do anh ta thao túng, mọi rắc rối, hiểu lầm, sự cố anh gặp phải. Ngay cả đến Vương Tiểu Mai cũng là do anh ta sắp xếp." Khi sâu chuỗi lại mọi chuyện, cô dường như đã hiểu ra tất cả. Dấu hỏi lớn đã được phá vỡ nhờ lần nguy hiểm này. Chỉ là, vẫn còn một vấn đề nữa cô không tài nào lí giải nổi: "Lục Dương, anh có anh em sinh đôi khi nào mà em không biết vậy?" Đây là lý do cô nghĩ ra khi chứng kiến một người giống anh y đúc.
Bấy giờ, Lục Dương mới lên tiếng, không cần nhìn cô cũng biết anh đang nhíu mày, giọng nói còn không vui vẻ cho lắm nữa: "Anh không có anh em sinh đôi." Anh đưa tay búng trán cô: "Thật không hiểu trong đầu em chứa thứ gì nữa?"
Dương Thần Sơ kêu lên, câu búng này của anh hơi đau, cô chợt nhớ ra mình còn chưa biết anh đến đây bằng cách nào: "Sao anh có mặt được ở đây?"
Lục Dương kể cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện...
_____
Khi anh lái xe đến Vân Nam, nhờ quen biết với một người cảnh sát làm trong chuyên án này nên anh biết được địa điểm họ đã di chuyển tới Hải Nam. Anh lập tức thuê một chiếc xe nhỏ, ngay trong đên lái đến đó mất hai giờ. Anh thăm thám tình hình xung quanh, biết được có năm phóng viên trong chuyến đi lần này đã chết, lòng anh nóng như lửa đốt, anh sợ trong số đó sẽ có cô. Cũng may, khi anh đến nhà xác xác nhận, thân nhân của năm người đó đã có mặt, trong số người bị giết hại, không có Dương Thần Sơ. Bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, chí ít cô còn sống.
Về sau, rời khỏi nhà xâc, anh vô tình bắt gặp người cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ năm người phóng viên còn lại, thân phận này là do anh ta tự mình nói ra, còn tưởng anh là thân nhân của người đã mất, an ủi anh liên tục.
Lục Dương hỏi qua anh ta, được biết cô cùng bốn người nữa đã cùng một người cảnh sát khác đi tìm một phóng viên bỏ đi, anh ấy ở đây làm nhiệm vụ nhận tin tình báo. Nghe vậy, Lục Dương càng lo lắng hơn, cô đang liều mình tiếp cận vào hang ổ của nhóm tội phạm, tần suất nguy hiểm sẽ lớn hơn rất nhiều. Anh gọi điện cho người cảnh sát quen biết kia, muốn biết địa điểm cụ thể mà họ đang tập kích, nhưng cảnh sát đó chỉ có thể từ chối, anh ấy nói đó là cơ mật, không thể tiết lộ.
Người cảnh sát ở lại nhận được điện thoại, nghe xong, sắc mặt anh ấy nghiêm nghị, trên trán hằn lên gân xanh: "Anh nói sao? Trần Tử chết rồi? Vậy bốn người kia đâu?"
Lục Dương đang đứng gần nên nghe rõ cuộc đối thoại của họ, Dương Thần Sơ đã mất tích, theo dấu vết cảnh sát điều tra, cô và ba người kia có lẽ đã bị tội phạm phát hiện và giam giữ. Anh vội vã lái xe, ý bảo anh cảnh sát đang nghe điện thoại kia lên xe. Cảnh sât không ngần ngại, ngồi vào xe rồi, nói ra địa điểm của họ tập kích: "Đến ngọn núi tại Bảo Bình, gần bở biến phía Nam của Hải Nam."
Hai người tới nơi trời đã sẩm tối, trong căn phòng nhỏ có vài cảnh sát cấp cao đang thảo luận chiến lược đánh úp triệt phá nhóm tội phạm buôn bán nội tạng. Họ cũng không chắc chắn một trăm phần trăm bốn người phóng viên kia có mặt trong tòa nhà trên núi ấy. Lục Dương không vào trong căn nhà đó mà đứng bên ngoài, cuộc nói chuyện của họ anh đều nghe rõ cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dương lẻn lên núi trước, anh nghe thấy cảnh sát nói năm giờ sáng sẽ đến tòa nhà trên núi koa, vì vậy ba giờ anh đã lên đường rời đi. Trong tay anh có bản đồ tòa nhà đó, đây là bản sao của bản đồ góc do một cảnh sát nằm vùng gửi đến. Anh dựa vào bản đồ, thành công lẻn vào ngôi nhà. Tìm kiếm lượt lâu, khi tiếng chuông báo động vang lên, đmá người trong tòa nhà đã chạy đi đối phó với cảnh sát, anh mới bắt gặp được Dương Thần Sơ đang hoảng sợ chạy qua đây. Khi nắm được tay cô, anh mới có cảm giác chân thực. Trong lòng như có cả cơn bão lạnh, lỡ như người bắt được cô không phải anh vậy thù tính mạng của cô sẽ ra sao? Anh không dám nghĩ đến.
______
Dương Thần Sơ im lặng, một lúc sau, cô chui rúc vào lòng Lục Dương, mùi nắng nhạt nhòa trên người anh khiến cô an lòng: "Lần sau, anh đừng mạo hiểm như vậy nữa."
Căn phòng đột nhiên 'cạch' một tiếng, có tiếng người vọng vào: "Tình cảm quá nhỉ?" Giọng nói quen thuộc vang vọng trong bóng tối, sau đó là ánh đèn được bật lên.