Dương Thần Sơ kéo tay Triệu Manh liều mạng chạy về phía trước, cô không cần biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết có đường đi là cô sẽ lao vào. Tay cô đã ướt đẫm nước mắt của Triệu Manh. Triệu Manh còn trẻ, trong thời gian ngắn chứng kiến bao người bị giết hại, tâm lý sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi. Phía sau tiếng bước chân dồn dập, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến, bóp chết hai sinh mạng mong manh này.
Đường cùng rồi, phía trước là bức tường trắng tinh, hai bên cũng chỉ là một màu trắng nhợt nhạt của sơn tường.
Đám người kia trông thấy là ngõ cụt, chúng đi chậm lại, nhếch mép khiêu khích: "Sao không chạy tiếp đi? Chúng mày chạy giỏi lắm mà?" Tiếng cười vang lên tiếp đó, như tát một cái mạnh vào mặt Dương Thần Sơ. Cô gắng gượng chạy trốn như vậy, cuối cùng lại đâm đầu vào ngõ cụt, trách ai được đây? Tại sao ông trời không nhân từ với họ dù chỉ một chút.
Triệu Manh tiến lại gần cô hơn, cô ấy đưa tay ra sau, thầm lặng nhét mấy thẻ nhớ vào tay cô. Dương Thần Sơ có dự cảm chẳng lành, trước khi chết, Lãnh Như Ý và Mạnh Vy đều làm vậy với cô, Triệu Manh cũng sẽ giống họ sao?
Một tên trong số chúng đi lên, chĩa súng về phía hai người, bọn súng đen ngòm như đôi mắt của tử thần, mang theo mùi vị chết chóc, tanh tưởi.
Dương Thần Sơ nhìn thấy viên đạn màu vàng kim lao thẳng về phía mình, cô bàng hoàng né tránh, đồng thời đẩy Triệu Manh ra bên kia. Không ngờ một tên khâc cũng chĩa súng về phía cô tránh, viên đạn đột ngột bay đến. Lúc ấy, Dương Thần Sơ chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt đến tầm mắt mình, và một tiếng 'hự', cả người Triệu Mạnh vô lực ngả về phía sau, đẩy Dương Thần Sơ đập mạnh vào bờ tường, đầu óc cô choáng váng, rốt cuộc vẫn là chạy không thoát. Cô nắm chặt thẻ nhớ trong tay, mím chặt môi, đầu tê rần, hình như chảy máu rồi, cũng tốt, cô thà chết như vậy còn hơn bị giết dưới tay của đâm người dơ bẩn này. Cô mất đi ý thức, một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra khoe mi, lăn xuống, chạm khẽ vào tay áo của Triệu Manh.
Khi Dương Thần Sơ tỉnh dậy, cô nhận ra mình chưa chết, cô nên vui hay buồn đây? Đầu vẫn hơi đau, cô đưa tay ra sau gáy, nhơm nhớp, còn tanh mùi máu.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, hơi tối, nhưng lại đủ để cô trông thấy ba cơ thể trắng bệch nằm dưới sàn. Lãnh Như Ý trên trán thủng một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, máu đã khô, đỏ thẫm như bỉ ngạn. Vị trí gần tim của Mạnh Vy thẫm lại màu máu. Cổ Triệu Manh thì hoàn toàn nhuốm màu đỏ rực, rực rỡ đến nhức mắt. Họ chết rồi, đều bỏ mạng tại nơi này. Cổ họng truyền đến cơn buồn nôn, Dương Thần Sơ khom mình, nhưng nôn không được, chỉ truyền đến cơn đau rát, đắng ngắt như vị thuốc kháng sinh. Lúc này cô rất muốn gào lên, lại phát hiện ra ngay cả nói cũng khó khăn.
Cửa phòng được mở ra, cả đám người đi vào, ánh sáng yếu ớt hắt qua khe hở từng đôi chân, chiếu lên đôi giày bẩn thỉu của cô.
"Tỉnh?" Giọng nói trầm ấm vang lên.
Dương Thần Sơ cứ ngỡ mình nghe lầm. Không, anh làm sao có thể ở đây được chứ! Chắc chắn cô bị ngã đến ngốc luôn rồi nên mới nghe nhầm.
Tầm mắt dần rõ hơn, cũng khiến Dương Thần Sơ ngỡ ngàng.
Người trước mặt là Bách Kiến, anh ta mặc một bộ vest, áo sơ mi trắng bên trong nổi bật giữa màu đen tuyền của áo vest, cúc măng sét sáng lấp lánh nơi cổ tay, chói mắt vô cùng.
Ánh mắt anh ta có sự quan tâm rõ rệt. Anh ta đến gần cô, cúi xuống, đưa tay xoa xoa mặt cô.
Dương Thần Sơ như cảm thấy có con rắn đang bò lên mặt mình, cô rợn người, nổi cả tóc gáy. Lúc này không hiểu sao đầu óc bỗng thông suốt đến lạ, mọi chuyện cứ thế được nối liền với nhau, tạo ra một đáp án bất ngờ. Cô nghiêng người, tránh né đôi bàn tay dơ bẩn của Bách Kiến, cô ngẩng mặt lên, ánh mắt hờ hững: "Anh không định cởi cái mặt nạ đấy ra sao?"
Bách Kiến biết người phụ nữ thông mjnh, nhạy bén nhưng không ngờ cô lại biết được tất cả. Anh cười, đôi tau vốn lơ lửng giữa không trung đưa về phía mặt mình, kéo một cái. Cả mặt nạ da người rơi xuống, khuôn mặt không thể quen thuộc hơn xuất hiện. Anh ta cúi thấp hơn, gần như là áp sát mặt vào mặt cô: "Em không quên tôi nhanh đến thế chứ? Sao? Không ngờ đúng không?"
"Anh đừng đóng giả anh ấy nữa. Anh không phải Lục Dương." Cô ngả người về phía sau, tránh tiếp xúc gần với anh ta.
Bách Kiến đứng thẳng người dậy, ngay cả hành động cho tay vào túi quần cũng giống y đúc, anh ta 'ồ' một tiếng: "Sao em nhận ra?"
"Anh có nhất thiết phải biết không?" Cô nhếch mép, nhưng lại vì động tác ấy mà động đến vết thương ở khóe miệng, cười còn không xong, cô tự thấy bản thân mình vô dụng. "Làm thế thân của anh ấy suốt thời gian dài như vậy, anh thấy thế nào?" Cô dùng giọng điệu của phóng viên, giống như đang phỏng vấn một đối tượng nào đó.
Mắt Bách Kiến thẫm lại, màu mắt hổ phách càng nhạt hơn dưới ánh sáng. Anh ta bóp chặt cằm cô, lạnh lẽo: "Em nói lại."
Dương Thần Sơ bật cười, cô ghé miệng vào tai anh ta, nói nhỏ lại như không: "Đóng giả anh ấy có sướng không?"
Cằm đau đớn, Bách Kiến bóp mạnh hơn nữa, tựa hồ muốn bóp nát mặt cô ra. Dương Thần Sơ có thể chắc chắn, người này cực kỳ ghét hai từ 'thế thân'.
Một người áo đen đi đến gần Bách Kiến, ghé vào tai kia của anh ta: "Ông chủ bị giết rồi."
Vì ở cự ly gần nên Dương Thần Sơ nghe thấy nội dung câu nói đó. Ông chủ mất rồi, vậy thì ra là phía sau tổ chức này còn có một người lớn hơn nữa, ban đầu cô cứ tưởng Bách Kiến là tên đầu xỏ.
Khuôn mặt không góc chết của Bách Kiến rõ ràng cứng lại, anh ta buông tay khỏi cằm cô, đứng dậy, rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh ta nói lại: "Băng bó cẩn thận cho cô ấy."
Cằm Dương Thần Sơ tưởng như nát đến nơi, răng muốn rụng hết vì lực tay của anh ta.
Bách Kiến đi đến một căn phòng khâc ở kế bên, anh ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, không nóng không lạnh: "Ai là người giết ông ấy?"
Tên thuộc hạ người run lên, chân sắp đứng không vững, anh ta đối với vị này vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. "Dạ là Hạ Lan giết chết, bị đâm bảy nhát vào bụng, ba nhát vào cổ, tử vong tại chỗ."
"Cậu ra ngoài đi."
"Dạ." Tên thuộc hạ cầu còn chẳng được, nhanh chân bỏ đi, đóng lại cửa.
Trong phòng, Bách Kiến ngồi đối diện với cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu hướng ra bên ngoài. Ông ấy sống cả một đời, cuối cùng lại chết trong tay vợ mình, cảm giác sẽ thế nào đây?
_______
Tin tức phó tổng giám đốc Hạ Lan kiêm vợ của chủ tịch tập đoàn Tiêu Dao tự tay đâm chết chồng mình đã lan truyền khắp cả nước, đâu đâu cũng đưa tin về sự việc lần này. Sau khi giết chết Tiêu Phong, Hạ Lan đã tự động đến đồn cảnh sát tự thú, nhưng khi cảnh sát hỏi nguyên do, bà lại một mực không nói, khiến cảnh sát đau đầu không ít.
Hạ Lan bị bắt, Tiêu Phong đã chết, cổ phiếu của Tiêu Dao giảm mạnh, hôm nay đã giảm xuống năm điểm, nếu còn tiếp tục, công ty sẽ trên bờ vực phá sản. Toàn bộ trọng trách đều đặt lên vai Tiêu Nguyệt.
Cô vừa phải xử lí công việc của tập đoàn, vừa phải đối phó với dư luận, lại hợp tác với cảnh sát, công việc làm không xuể. Cũng may còn có Giang Thành Xuyên, anh đã giải quyết trọn venn truyện bên phía cảnh sát và truyền thông giúp cô.
Tiêu Nguyệt ngủ gục trên bàn làm việc, trước mặt hồ sơ, tài liệu xếp thành từng chồng cao quá mặt.
Mọi chuyện vài hôm trước lại như ùa về.
Hạ Lan đã ngấm ngầm thuê thám tử tư, theo dõi nhất cử nhất động của Tiêu Phong, cô không rõ tại sao bà lại làm vậy nữa, phải chăng là bà đã nghi ngờ từ lâu?
Rồi đến một ngày, bà cầm trên tay tài liệu thám tử tư đưa cho, trong tài liệu đó hoàn toàn là về chứng cứ ngoại tình của Tiêu Phong. Không, không hẳn là ngoại tình, chỉ là ông vẫn còn vương vấn người cũ, đến tận bây giờ vẫn giúp đỡ người ấy, giúp đến độ đi vào con đường không thể thoát ra.
Hạ Lan là người phụ nữ mạnh mẽ, rắn rỏi. Bà kết hôn với bố cô không phải vì tình yêu, chỉ đơn thuần là liên hôn. Vì vậy, bà không cần tình yêu của ông, chỉ mong ông chu toàn với gia đình này, khi đã kết hôn với bà, xin hãy dành trọn sự quan tâm vào vợ con, tuyệt đối phải xóa bỏ hoàn toàn quá khứ trước đây, bao gồm cả tình cảm.
Hai người vẫn sống với nhau rất hòa thuận, người ngoài còn không ngớt khen ngợi tình cảm vợ chồng ngọt ngào của ông bà Tiêu, đến cả Tiêu Nguyệt cũng cảm thấy mình thật sự hạnh phúc, may mắn khi có bố mẹ đằm thắm như vậy.
Nào ngờ, khi Hạ Lan vỡ lẽ mọi chuyện, bà đã đánh mất lý trí. Việc Tiêu Phong vẫn giấu bà can thiệp vào chuyện cũ đồng thời dấn thân vào con đường buôn bán nội tạng đã đụng đến giới hạn của bà. Bà lái xe về nhà, đập thẳng tài liệu vào mặt bàn trước mặt Tiêu Phong.
Không ngờ khi mọi chuyện đổ vỡ, Tiêu Phong lại chỉ hờ hững liếc qua tập tài liệu, giống như mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của ông. Mặc cho Hạ Lan buông lời chất vấn, mắng mỏ, ngược lại, ông chỉ im lặng lắng nghe, cuối cùng buông bỏ một câu: "Hạ Lan, bà sống với tôi thấy tốt lắm hay sao? Tôi mệt lắm rồi, tôi làm gì, bà cũng đừng can thiệp vào nữa, bà không có tư cách."
Mặc dù trước đây không có tình cảm, nhưng ai dám đảm bảo lửa gần rơm lâu ngày không bén đây? Đối mặt với một Tiêu Phong điển trai, giàu có, lại tận tâm, dịu dàng, chu đáo, Hạ Lan đã nảy sinh tình cảm với ông. Khi nghe thấy Tiêu Phong nói bà không đủ tư cách, bà như bị tát một cái vào mặt cho tỉnh ngộ, bà cười điên dại, còn khó coi hơn là khóc: "Uổng công tôi dành tình cảm cho ông. Rốt cuộc ông coi tôi, coi gia đình này là cái gì?"
Hạ Lan hoàn toàn bị chọc tức, bà đánh mất đi lý trí, sự bình tĩnh thường ngày. Phụ nữ chung quy vẫn thua đàn ông ở điểm tàn nhẫn, họ vẫn chỉ là động vật cảm tính, sống nặng về tình cảm.
Hạ Lan cứ vừa cười vừa lùi dần về phía sau, không may trượt chân, đổ người về kệ để dao, Tiêu Phong thấy vậy, lao nhanh tới, xoay người bà lại, cuối cùng chính mình đâm thẳng lưng vào kệ để dao. Hạ Lan ngỡ ngàng, bà xuống cuống cuồng xoa mặt ông, nước mắt không biết đã rơi từ khi nào: "Ai cho ông làm vậy? Ai cho ông? Tiêu Phong, ông rốt cuộc vẫn là muốn đi với bà ấy phải không?"
Không biết vì sao, Hạ Lan đột nhiên như bị kích thích, cầm dao phía sau, liên tục đâm mạnh vào bụng và cổ Tiêu Phong, khiến ông tắt thở tại chỗ. Bà cứ như vậy, vừa đâm vừa hỏi ông tại sao, nước mắt hòa cùng máu, vừa chua xót, vừa mặn chát. Cả căn bếp bị mùi tanh của máu bao trùm, tang thương lên tới cực độ. Khi Tiêu Nguyệt được người giúp việc thông báo, cảnh cô chứng kiến được chính là như vậy. Hạ Lan ngồi bệt xuống vũng máu, đầu tóc rũ rượi, tay bà ôm chặt Tiêu Phong vào lòng, miệng vẫn mấp máy hỏi tại sao.
Ngước mắt lên, thấy là Tiêu Nguyệt, Hạ Lan ngừng khóc, bà nở nụ cười yếu ớt: "Nguyệt Nguyệt, mẹ muốn đi đầu thú. Con đưa mẹ đi được không?"
Tiêu Nguyệt máy móc làm theo, đưa bà đến đồn tự thú. Sau cùng, cô được bà kể lại mọi chuyện. Trong lòng cô cống như mắc xương cá, ngổn ngang, cả hai bên đều ngâm ngẩm đau, chuyện này, ai đúng ai sai, còn quan trọng hay sao?
Tiêu Nguyệt khóc trong mơ, nước mắt rơi không ngừng, thấm ướt cả tài liệu cô đè trên tay. Cô liên tục gọi mẹ, gọi bố trong mơ, giọng nói yếu ớt, thỏ thẻ, giống như sợ rằng hai người vì tiếng động lớn sẽ biến mất vậy. Giang Thành Xuyên ôm cô đặt vào giường trong phòng ngủ, anh nhẹ nhàng vỗ về cô như đưa trẻ: "Nguyệt Nguyệt, ngoan, không sao, không sao đâu mà."
Rốt cuộc, đây vẫn là một tấm bi kịch, không yêu nhau, xin đừng làm tổn thương lòng tự trọng cuối cùng của đối phương. Tình yêu, là con dao hai lưỡi, khiến bạn khi thì ngọt ngào, khi thì cay đắng.