Dương Thần Sơ cởi giày, đặt vào tủ bên trái, lấy dép đi trong nhà ra. Công tắc vang lên 'tách' một tiếng, căn nhà được ánh đèn bao phủ, ánh sáng đột ngột khiến cô hơi chói mắt. Vứt tạm túi đồ xuống ghế, tiện tay bấm điều khiển, giờ đang phát lại bản tin bảy giờ ba mươi. Kể từ khi theo học ngành báo chí, cô đã tự tạo cho mình thói quen theo dõi tin tức, là một phóng viên, cô phải đảm bảo theo kịp với cuộc sống đang diễn ra hàng ngày.
Phát thanh viên là đàn chị mà cô khá quen, cô ấy trong trang phục tươm tất, đang thuyết minh về tin tức trên ti vi. Sự việc một cầu thủ bóng rổ người Trung Quốc vướng nghi án sử dụng chất kích thích trong thi đấu được đông đảo mọi người quan tâm, mấy ngày nay, tin tức này đang rất hot.
"Người đứng đầu ban tổ chức của giải đấu NBA-Mark đã có thông báo chính thức về lỗi vi phạm lần này. Theo kết quả được phóng viên cung cấp trước đó, lượng chất kích thích có trong cơ thể của cầu thủ Giang Thành Xuyên là 5%, vượt quá mức cho phép, nhưng ngày hôm qua, vào tám giờ sáng giờ Mỹ, Mark đã đính chính lại, lượng chất kích thích chỉ ở mức 4.5%. Sau khi đã thảo luận và bàn bạc kỹ lưỡng, ban tổ chức quyết định đưa ra lệnh cấm cầu thủ này tham gia các giải đấu lớn mang tầm quốc tế trong vòng hai năm. Tiếp theo, là tin tức chính trị..."
Người ta vẫn thường nói, có tiền mua tiên cũng được quả không sai, chỉ cần một số tiền lớn, việc này đã bị ép tới mức thấp nhất, Giang Thành Xuyên này coi như may mắn thoát khỏi sóng thần, tuy phải chịu cơn mưa rào nhỏ, nhưng ít nhất còn đỡ hơn bị nhấn chìm xuống tận đáy biển.
Điện thoại trong túi rung lên, Dương Thần Sơ đặt cốc nước lạnh xuống bàn, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Là dãy số không có tên, nhưng chỉ cần lướt qua, cô cũng có thể dễ dàng đọc làu làu dãy số ấy, không biết đã bao nhiêu lần, cô bồng bột muốn gọi cho chủ nhân của dãy số này. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, lại đủ để khiến tâm trí cô chao đảo, mất phương hướng.
"Hôm nay nhiệt độ là 10•C, đi ngủ nhớ bật điều hòa, đắp chăn kín, em đừng quên."
Mặc cho cô dày vò, giẫm đạp lên trái tim anh, anh vẫn một lòng quan tâm đến cô, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất, thói quen cô vốn đã mất đi rất lâu rồi vẫn được anh để ý, lưu giữ trong ký ức.
Mỗi lần đối mặt với anh, việc đầu tiên cô muốn làm chính là được ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm đã nhạt phai theo năm tháng, cô muốn nói lời xin lỗi, muốn được anh tha thứ, nhưng cuối cùng cô lại nhút nhát, sợ hãi mà chạy trốn. Cô tự tạo cho bản thân lớp mặt nạ nhiều lớp, mỗi lớp được bóc ra là lời nói cay độc, là hành động quá đáng, cô thật sự cũng rất mệt mỏi khi cứ phải đóng kịch như vậy. Là ai đã một mực cho rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa trị vết thương, làm mờ đi ký ức? Đối với Dương Thần Sơ, hai chữ thời gian chính là độc dược, càn quấy, rạch nát vết thương của cô, khiến nó càng sâu hơn, đậm hơn.
Khoảng cách giữa cô và Lục Dương tựa như một người là trăng trên trời, một người là đá cuội dưới nước. Cái chết khó hiểu của mẹ Lục chính là bức tường vô hình đầy sức mạnh, nó chỉ việc yên lặng đứng đó lại đủ để kéo cô và anh ra xa, muốn vượt qua là điều không thể.
Lục Dương quan tâm tới suy nghĩ, cảm nhận của cô khiến trái tim vốn đã được cô xây đắp một thành trì ngày càng tan chảy, cô sắp buông bỏ vũ khí đầu hàng mất rồi. Nhưng cứ mỗi khi thành trì ấy lung lay, sắp sụp đổ, khuôn mặt mẹ Lục tràn đầy đau khổ, sợ hãi ngày hôm ấy lại xuất hiện trước mắt cô, quấn chặt lấy trái tim cô, nhắc nhở tội lỗi cô gây cho bà.
Điện thoại rung lên lần nữa, lần này Lục Dương gửi đến một tin nhắn rất dài.
"Sơ Sơ, anh biết tại sao em một mực trốn tránh anh, anh biết em luôn tự dằn vặt mình. Nghe lời anh, em đừng dày vò bản thân như vậy nữa. Cái chết của mẹ anh... Bà ấy là mẹ anh, bà ấy ra đi đột ngột, anh là người đau lòng nhất, bảo anh tha thứ cho kẻ giết chết mẹ mình, anh không làm được, cho dù người đấy có là em. Ba năm trước, anh tin em không cần lý do, bởi anh hiểu con người em. Có khi, điều chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được chưa chắc đã là sự thật. Ngược lại, em lại dùng cách chạy trốn để đáp lại anh. Ba năm sau, anh vẫn tin tưởng em, nhưng lần này không phải là mù quáng tin vào thứ gọi là linh cảm, giác quan thứ sáu, mà là sự thật, là chứng cứ. Anh đã ba mươi hai rồi, không còn là chàng trai trẻ tuổi ngông cuồng theo đuổi tình yêu nữa, lần này, anh dùng lí trí để đối mặt với em. Sơ Sơ, em sợ điều gì, chính tau anh sẽ xóa bỏ nó giúp em. Sự thật, anh cần em nhìn mặt nó một lần."
Tay Dương Thần Sơ run run, điện thoại trượt xuống ghế, cô thẫn thờ, trong lòng ngổn ngang đủ cảm xúc phức tạp. Phút trước, tâm tình cô giống như nốt đồ, trầm đến đau xót, bây giờ lại đột ngột xuất hiện một dấu thăng, đẩy cô lên nốt đố, thanh đến đáng ngạc nhiên.
Anh nói như vậy tức là chưa chắc cô là người đã giết mẹ Lục, tay cô chưa chắc đã nhuốm mùi tanh của máu. Vậy còn đoạn video kia, chân thực là thế, rõ ràng là thế, cô nên tin tưởng vào anh hay sự thật rành rành trước mắt?
Cô vội vã đứng dậy, không cả kịp tắt ti vi, cứ thế chân trần chạy ra khỏi nhà, cô muốn tìm anh, tìm anh để hỏi lại, tìm anh để xác thực.
Cô cứ thế chạy, muốn nhìn thấy bóng dáng anh ở đâu đó trong đám người. Chạy khắp xung quanh nơi cô ở, ngay cả một bóng lưng giống anh cũng không có, lúc này cô mới chợt nhận ra, cô vốn không biết anh ở đâu.
Chân cô tê buốt vì lạnh, còn thoáng sưng đỏ lên, cô co chân lại, quay trở lại con đường cũ, cô nên bình tĩnh lại thì hơn, về nhà rồi có thể gọi điện cho anh mà.
Cả ngày hôm sau, Dương Thần Sơ bận đi phỏng vấn vị cố chủ tịch kia, hoàn thành bài phỏng vấn là tám giờ tối. Bụng lên tiếng phản đối, cả ngày hôm nay cô ăn mỗi hai cái bánh bao và một chai nước, không đói mới là lạ.
Thông thường khi không có việc gì khẩn cấp hay bị triệu tập đột xuất, cô rất ít khi trở về Đài Truyền hình.
Cô lên xe, định lái lòng vòng thành phố, may mắn lại gặp được vụ bạo loạn nào đó không chừng. Hơ hơ, nhưng đây cũng đâu phải những năm chín mươi hay đầu năm hai nghìn đâu mà mong có chuyện đó xảy ra. Cô nhìn đồng hồ, thầm nghĩ liệu giờ này Lục Dương có bận việc gì không nhỉ? Trước đây làm phóng viên giải trí, lịch trình của anh cô còn nắm rõ được kha khá, giờ cô chuyển sang chính trị rồi, một chút thông tin ít ỏi cũng không có. Cô soạn một tin nhắn, đại ý là hỏi anh có rảnh không, chờ mười phút, không có ai trả lời lại, tin nhắn cứ vậy chìm xuống, như đá vứt xuống đáy biển. Có lẽ anh đang bận tham gia sự kiện nào đó thôi.
Cô đành tạm gác lại vấn đề quá khứ này, cô khởi động xe, lái về phía cầu vượt ở đường ba. Xe dừng lại trước cửa một văn phòng tư vấn tâm lý.
Thông thường, khi đột nhiên phát hiện ra bản thân mình tinh thần không ổn định, con người sẽ chọn cách lẩn tránh, có ai chịu thừa nhận rằng bản thân mình không bình thường? Nói thẳng ra là tâm thần. Dương Thần Sơ khi biết cô có khiếm khuyết về tâm lý, ban đầu cô thật sự bài xích, khó chấp nhận, nhưng khi được yên tĩnh suy nghĩ, cô lại quyết định đối mắt với nó. Chỉ vì sợ nhổ gai ra sẽ làm đau chân chi bằng cắt luôn miếng thịt ở chân ra, cứ để nguyên như cũ, dần dần cái gai kia sẽ cắm sâu vào da thịt, gây ra cơn đau tê tái khó dứt, lúc đó muốn nhổ ra cũng không kịp nữa.
Bác sĩ tư vấn cho cô là một người đàn ông, cô có nghe qua danh tiếng của người này, anh ta cũng được coi là người có danh tiếng.
Sau khi cô nêu một loạt triệu chứng và đại khái sự việc khó hiểu ra, bác sĩ trầm tư một lúc rồi nói: "Dương Thần Sơ, tôi nghĩ cô không chỉ bị ám ảnh tâm lý không đâu. Chứng kiến cái chết của bố mẹ có thể khiến tâm lý của cô bị đả kích, sinh ra hành động bạo lực, cảm giác mong muốn hành hạ người khác để trút giận. Đó là trường hợp không phổ biến nhưng không đồng nghĩa là nó không xuất hiện. Tuy vậy, ở đây cô còn xuất hiện triệu chứng đau đầu, lại là cảm giác như có thứ gì đó muốn được thoát ra, trong trạng thái mất kiểm soát, cô làm ra những hành động bản thân bình thường sẽ không làm, sau khi tỉnh táo lại quên sạch. Tôi nghĩ..." Bác sĩ dừng lại.
Dương Thần Sơ ngập ngừng phỏng đoán: "Đừng nói là tôi bị chứng tâm thần phần liệt nhé." Cô không dè bỉu người mắc căn bệnh này, nhưng cô không chấp nhận được bản thân như có hai người đang sống, lúc thế này lúc lại thế kia, giống như cô là một con rối có đến hai người điều khiển, không biết rốt cuộc mình đang bị người nào chi phối.
Bác sĩ bật cười, không nghĩ cô đưa ra giả thiết này. Anh ta lắc đâu: "Không phải là chứng tâm thần phân liệt. Tôi nghĩ não bộ của cô từng chịu chấn thương. Có lẽ chính chấn thương đó đã làm ảnh hưởng tới các dây thần kinh ký ức chăng?" Anh ta không thật sự chắc chắn, vì vậy khuyên cô nên đi đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.
Trước khi cô đi, bác sĩ lại gọi cô lại: "Dương Thần Sơ, tôi khuyên cô nên tránh tiếp xúc với người khác, đặc biệt là người dễ dàng chi phối cảm xúc của cô. Khi cảm cúc của cô bị kích thích, bệnh sẽ tái phát, lúc đó, không biết cô sẽ làm ra điều gì cả."
Dương Thần Sơ bình thản gật đầu, cô lường trước được bác sĩ sẽ nói lời này.
Rời khỏi bán phòng, Lục Dương đột ngột xuất hiện trước mặt, cô giật mình, không nghĩ người cô tìm cách đấy mấy tiếng lại ở nơi này. Cô nghi ngờ xoay người lại nhìn phía sau, lại nhìn anh: "Anh bị khủng hoảng tâm lý sao?"
Nghệ sĩ có rất nhiều người bị khủng hoảng tâm lý, đứng trước dư luận dễ đồi chiều như gió hạ, họ thường bị công kích, dễ sinh ra trạng thái lo sợ, cô sợ anh cũng bị như vậy.
Lục Dương bắt lấy tay cô, một mạch kéo cô đến bãi đỗ xe, anh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của cô thì dừng lại. Anh đưa tay lấy khóa xe trong túi áo của cô, anh biết cô có thói quen để khóa xe trong túi áo.
Lên xe, anh khóa cửa xe lại. Không biết là do không gian chật hẹp của chiếc xe khiến cô ngột ngạt hay là do chính một loạt hành động kỳ lạ vừa rồi của anh.
Cô nói, mới phát giác ra bản thân đang ấp úng: "Lục Dương...anh...anh sao vậy?"
"Em định bỏ đi lần nữa?" Đây là lời đầu tiên anh nói với cô từ lúc xuất hiện.
Cô nhất thời không hiểu, lại nhớ ra nói anh đứng, hóa ra không phải anh đến tư vấn tâm lý mà là gặp cô ở đó. Có lẽ anh đã vô tình nghe được lời bác sĩ đã nói với cô nên mới như vậy.
Đáy lòng cô như có ai đó khẽ chạm vào, đổ một dòng chất ngọt vào có thể, cả người cô cảm thấy ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Lục Dương thấy cô im lặng như vậy thì tức giận, giọng đã lạnh đi mấy phần: "Em bỏ đi còn chưa chán sao?"
Anh gặp cô đi vào phòng tư vấn tâm lý, liền lo lắng cô phát giác ra điều gì, anh để Lý Thấm lái xe về trước, còn bản thân theo cô vào đó. Không ngờ cô đã biết rõ mọi chuyện, bác sĩ lại nói thẳng với cô, anh lo cô sẽ sợ hãi mà bỏ đi như ba năm trước. Toàn thân anh có gió lạnh thổi qua, thổi cả vào tim anh, lạnh buốt.
Dương Thần Sơ nhận ra anh đang lo lắng, môi mỏng mím chặt, cằm căng cứng, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chằm chằm, như muốn lột trần cô ra. Cô đặt túi ra ghế sau, lắc đầu: "Em không muốn bỏ đi nữa. Giờ đã là phế thải rồi, bỏ đi sẽ là cái gì nữa đây?"