Sau khi Dương Thần Sơ chuyển sang làm phóng viên chính trị, Lam Cẩn Tranh đã mặt dày đòi cô bao nguyên một bữa ăn xa xỉ tại nhà hàng Pháp gần Đài Truyền hình. Được như ý nguyện, Lam Cẩn Tranh tinh thần tràn đầy ý xuân như gái đôi mươi, đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã đứng phía sau huýt sáo, nhìn cô thanh toán. Dương Thần Sơ nghiến răng nghiến lợi, đợi hai người đi ra khỏi nhà hàng, cô quay người lại, chỉ tay vào cái tên heo tham ăn này: "Năm trăm nghìn, Lam Cẩn Tranh, năm trăm nghìn đấy!" Anh đã ăn hết maya tháng lương của cô rồi, hỏi sao cô không tức giận cho được.
Lam Cần Trang cười hì hì, miệng thì tỏ ra áy náy nhưng đôi mắt đã bán đứng anh: "Anh không nghĩ là hết nhiều vậy mà."
Cô giậm chân giậm tay lái xe của anh về nhà mình, trong lòng thầm mong bản thân sẽ lái hỏng chiếc xe này, cho anh hiểu được cảm giác tiền ném khỏi cửa sổ như thế nào, chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, quãng đường từ nhà hàng trở về nhà cô, chiếc xe vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Cô xuống xe, vứt khóa xe cho Lam Cẩn Tranh, giọng còn pha chút tức giận hỏi: "Xin hỏi Lam đại thiếu gia, ngài có cần lên nhà tiểu nữ uống trà không ạ?" Cô bước vào tòa nhà, bấm thang máy lên tầng 20, không quan tâm đến Lam Cẩn Tranh kia nữa.
Ra khỏi thang máy, Lam Cẩn Tranh thoải mãi từ phía sau nửa ôm nửa khoác vai cô, nịnh nọt vuốt lông hổ: "Anh có ăn mỗi bữa cơm của em thôi mà, làm gì mà mặt nhăn mày nhó như vậy?"
Cô đưa tay bấm mật mã, nhưng do thời tiết đã chớm lạnh, cô lại là điển hình của người có chứng sợ lạnh, tay lúc này run rẩy, ấn nhầm mật mã. Lam Cẩn Trang thức thời, vươn tay ấn lại mật mã: "Nào nào, mời đại ca vào nhà nghỉ ngơi, tiểu đệ xin phép về trước." Anh đâu có ngu mà ở lại nhà cô lúc này, chưa biết chừng chỉ cần anh đặt chân vào trong cái, cú đá của cô đã trực sẵn đợi mặt anh đến đón nhận rồi. Hơn nữa, giờ cũng đã muộn, nhà cô lại có đàn ông vào, e rằng để người khác nhìn vào cũng không hay. Anh không muốn cô bị mọi người bàn tân, chỉ trò này nọ.
"Anh biết điều rồi đấy!" Dương Thần Sơ bước vào nhà, cô hỏi lại: "Có vào không?" Cô vừa rồi cũng chỉ trêu chọc anh một chút, anh định bỏ đi thật à.
Lam Cẩn Tranh xoa đầu cô rối tung rối bù, chiếc mũ rơi xuống sàn nhà, anh nửa đùa nửa thật: "Em không sợ anh ăn thịt em à?"
Cô trừng mắt: "Anh dám?" Anh chợt thu lại dáng vẻ lắng nhắng, nghiêm túc nói: "Làm phóng viên chính trị rồi, từ nay em nên bớt liều đi, cẩn thận rước họa vào thân."
Anh xuất phát từ góc độ một người từng trải để khuyên nhủ cô. Phóng viên chính trị không giống phóng viên giải trí, mức độ nguy hiểm lớn hơn rất nhiều. Chưa kể hoàn cảnh làm việc, độ khó của công vực, chỉ tính riêng đối tượng phỏng vấn đã thấy rõ sự bất chắc rồi. Dương Thần Sơ này làm việc luôn liều mình, kiên quyết đi đến cùng, nếu trong tình huống xấu, đó là hố đen, nhược điểm trí mạng của cô. Thân là tiền bối, anh cần phải nhắc cô điều này.
Dương Thần Sơ bĩu môi, con người này thay đổi chóng mặt, mưa nắng thất thường. " Em biết rồi." Cô vẫn nghe theo lời anh.
Lam Cẩn Tranh thấy vậy mới yên tâm phần nào, anh dặn cô ngủ sớm rồi đi về.
Dương Thần Sơ cúi người xuống nhặt chiếc mũ vừa bị anh làm rơi, trước mắt cô chợt có mũi giày da cách tân màu đen nam giới. Cô nhặt mũ lên, nhìn người trước mặt. Sắc mặt anh không tốt lắm, có lẽ anh đã chứng kiến cuộc nơi chuyện của cô và Lam Cẩn Tranh, trong lòng cô bất giác cảm thấy lo lắng. Nhưng rất nhanh, cô lại cười chính mình, hai người họ đã đường ai nấy đi, không quan không hệ từ lâu rồi, sao cô còn lo lắng điều này nữa chứ.
"Anh sao lại đến đây?" Cô hỏi theo phép lịch sự.
"Em không định mời tôi vào nhà sao?" Anh hờ hững lên tiếng, tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí hoàn toàn bắt buộc.
Cô đảo mắt quan sát cả hành lang, cũng may không có ai. Anh là người của công chúng, bị phóng viên chụp được cảnh đêm hôm khuya khoắt đứng trước cửa nhà của một cô gái sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh nghệ sĩ của mình. "Làm vậy không hay lắm thì phải." Cô hắng giọng, cố để không lộ ra sự quan tâm của mình: "Cũng muộn rồi, anh nên về đi."
Lục Dương thẳng thừng lách qua người cô, bước vào trong nhà. Dương Thần Sơ trố mắt, định chất vấn anh sao hành động như vậy thì bất ngờ bị anh đẩy vào cánh cửa. Cửa nhà theo đó đóng lại, vang lên tiếng 'tinh' báo đã khóa mật mã.
Anh áp môi mình xuống môi cô, ngấu nghiến hôn cô. Đôi môi anh mang theo nhiệt độ bên ngoài, lạnh như giọt sương đọng trên phiến lá vào sáng sớm. Cô nhận ra anh đang tức giận, anh đang ghen sao?
Dương Thần Sơ giãy giụa, cô mím chặt môi, kiên quyết ngăn cảm anh.
Điện trong nhà vẫn chưa được bật lên, trước mắt cô chỉ có ánh sáng nho nhỏ từ đôi mắt của anh, giờ đây đôi mắt ấy thâm sâu khó lường, mang theo cả sự tức giận mà cô phỏng đoán trước đó.
Anh nói: "Em nhất định phải làm vậy sao?" Giọng anh hơi khàn khàn, giống như người bị cảm cúm.
Dương Thần Sơ không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, cô định lên tiếng thì môi một lần nữa bị anh chiếm lấy.
Lần này tuy vẫn rất mạnh bạo nhưng rõ ràng dịu dàng hơn khi nãy rất nhiều. Anh mút lấy cánh môi cô, chầm chậm khắc họa lại đường nét, cảm nhận hương vị ngọt ngào của riêng cô, tiếng răng lưỡi vang lên trong đêm tối, rả rích như côn trùng kêu.
Cô ngọng nghịu phản kháng trong nụ hôn của anh: "Lục...Dương...anh."
Lục Dương càng hôn sâu hơn, tựa hồ muốn rút cạn không khí trong miệng cô, anh dùng cách thức trực diện nhất để thể hiện sự tức giận của mình lúc này.
Anh mệt mỏi nên mới muốn ngắm nhìn cô, dù chỉ từ xa, dù chỉ trong giây lát thôi cũng được. Không ngờ lại chứng kiến cô cùng Lam Cẩn Tranh cười nói, lại còn ôm ấp, trò chuyện trước cửa. Anh biết mình vô lý, nhưng anh thật sự không nhìn nổi cảnh tượng này.
Tay anh cởi áo khoác ngoài của cô, môi vẫn tiếp tục hôn cô. Nhiệt độ áo khoác mang lại thoáng chốc mất đi, Dương Thần Sơ rùng mình một cái. Động tác của Lục Dương dừng lại, anh cũng rời khỏi môi cô: "Lạnh hả?"
Dương Thần Sơ nhất thời ngơ ngác, mấy giây sau mới nhận ra anh đang hỏi mình, ậm ừ trả lời: "Có một chút."
Lục Dương chỉnh lại áo cho cô, lại bất chợt ôm lấy cô, cả người anh như hoàn toàn dựa vào người cô vậy. Anh thở dài: "Anh xin lỗi." Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, ngưa ngứa, cô cựa mình cho bớt nhột.
Lục Dương tưởng cô muốn thoát khỏi anh, anh dùng thêm lực: "Cho anh ôm em một chút thôi, một chút thôi mà."
Giọng anh nhiễm đầy bụi phong trần, giống như người chết đuối vớ được cây gỗ nổi, anh dùng chút sức lực cuối cùng, chỉ để muốn mượn vai cô. Tại sao anh lại mệt mỏi đến như vậy? Tuy cô biết công việc của anh bận, nhưng bận đến mức này thì thật sự chưa thấy bao giờ.
Dương Thần Sơ chợt nhớ đến một đoạn đối thoại lúc chiều của cô và Cố Tư Niên.
"Chị Thần Sơ, chị có nhiều tiền mặt không? Em muốn mượn chị một ít."
"Em cần bao nhiêu, bây giờ chị chưa cần tiền nên có thể cho em vay được."
"Ba mươi triệu. Thật ra ít hơn cũng được ạ... Em rất cần số tiền này để giúp Giang Thành Xuyên ngay bây giờ."
Giang Thành Xuyên gặp chuyện cô cũng đã nghe loáng thoáng qua. Đại não nhanh chóng sắp xếp lại dữ liệu. Tiêu Nguyệt cũng có quan hệ với Giang Thành Xuyên, giả như cô ấy bỏ tiền giúp đỡ anh ấy và Lục Dương có phần tham gia, cô tin số tiền này rất lớn, mấy người họ gom góp hết có lẽ khá vất vả. Vì vậy mà Lục Dương mới mệt mỏi như vậy ư?
Cô phân vân định đưa tay vỗ về anh, cô không biết tại sao mình lại muốn san sẻ với anh, muốn xoa dịu khó khăn với anh. Lục Dương chợt buông tay ra, anh mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng thấm vào tận đáy mắt: "Cảm ơn em nhé."
Anh vén tóc cô vào màng tai, động tác rất nhẹ nhàng, anh bước ra cửa, trước khi rời đi còn dặn dò cô ngủ sớm.
Dương Thần Sơ nhìn rõ sự bất lực trong mắt anh, cô chợt thấy chua xót. Giống như có con dao hai lưỡi đang dần tiến vào trong có thể cô, một mặt cứa vào tâm trí cô, một mặt cứa vào tim gan cô, cả tinh thần và thể xác đều thấm đẫm máu.
Cô vô thức lên tiếng: "Anh là bận chuyện gom tiền sao?" Hỏi xong cô mới thấy mình ngớ ngẩn, sao cô lại xen vào chuyện của anh như vậy, hai người họ là gì của nhau đây, lấy tư cách gì mà quan tâm? Cô hắng giọng, cố tỏ ra như vô tình hỏi thăm theo phép lịch sự: "À, tôi chỉ hỏi cho có thôi. Anh đừng bận tâm quá."
"Ừm." Anh thế mà vẫn trả lời.
"Anh, anh đừng nhọc công quá, nên biết chăm lo cho bản thân, đừng sống mãi vì người khác như vậy." Cô vẫn không kìm được lòng mà nói ra lời ở trong lòng. Nói xong, cô thật muốn cầm dao đâm chết mình, nói nhăng nói chội gì vậy hả.
"Em quan tâm đên tôi sao?" Lục Dương đến gần, cúi xuống nhìn cô.
Mặc dù Dương Thần Sơ không phải quá thấp, ít nhất cô cũng cao tới một mét sáu lăm, nhưng đứng trước một người đàn ông cao mét tám như anh, cô như người tí hon vậy, nhỏ bé vô cùng.
Cô nghĩ chắc bây giờ mặt mình đỏ lắm đây, vì cô thấy rất nóng, cũng may là trong nhà không bật điện, nếu không cô thật muốn độn thổ ngay tức khắc.
Lục Dương cụng trán mình vào trán cô, đây là hành động mà trước đây anh rất thích làm với cô. Anh nói, cảm giác mềm mại từ tóc mái cô chạm vào da thịt anh rất ấm áp, rất dễ chịu. Anh hôn phớt lên trán cô: "Lần sau đừng tiếp xúc với Lam Cẩn Tranh như vậy, anh sẽ ghen lắm đấy."
Cô nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng anh nói là anh sẽ buông tha cho tôi mà." Đây là sự thật, cô cũng chỉ là hờn dỗi mà lên tiếng thôi, còn tại sao lại như thiếu nữ mười tám thế này, cô cũng không hiểu nổi nữa.
Lục Dương cười, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng, trong đêm tối nghe càng thêm phần quyến rũ: "Anh nói sẽ buông tha cho em, là buông tha cho em ở quá khứ. Còn hiện tại, anh nhất định sẽ giữ chặt không buông."
Nói xong, anh rời đi thật, cô còn ngơ ngác đứng ở trước cửa.
Cô muốn tiếp tục lẩn trốn, nhưng hình như lại không quản nổi trái tim mình mất rồi, cô phải làm sao đây? Cô không thể ích kỷ vì mình mà khiến anh khó chịu được. Cô thở dài, trước mặt xuất hiện làn khói hơi thở màu trắng nhạt, nhanh chóng hòa vào đêm đen.