Căn nhà cũ trước đây Dương Thần Sơ ở đã được cô bán đi, cô dùng số tiền bán nhà đó mua một căn nhà nhỏ ở gần Đài Truyền hình.
Cô mới dọn đến ở chưa được bao lâu, đồ đạc còn chưa chuyển đến hết, chủ yếu vẫn còn ở căn nhà tại Phượng Hoàng Cổ Trấn. Căn nhà còn đượm mùi sơn mới, lạnh lẽo.
Lam Cẩn Tranh biết mật khẩu cửa nhà cô, anh tự nhiên đi trước, mở cửa vào, ngồi phịch xuống ghế sofa lớn ở phòng khách.
Nhìn Dương Thần Sơ ngẩn ngơ từ lúc rời khỏi bệnh viện đến giờ, anh trách móc: "Rốt cuộc em làm gì mà mới trở về chưa được bao lâu đã gặp ngay phải cậu ta vậy hả?"
Dương Thần Sơ vứt ba lô xuống ghế, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt. Cô không rót ra cốc mà trực tiếp đưa lên miệng uống: "Gặp Tiêu Nguyệt trên đường, vào quán uống cafe với cô ấy, ai ngờ uống phải sữa đặc, dị ứng đến ngất xỉu, tỉnh dậy đã gặp ngay Lục Dương rồi." Cô lại lấy một chai bia, đi đến ghế sofa, ném cho Lam Cẩn Tranh. Anh đón lấy, bật nắp, cũng uống một ngụm.
Ba năm qua, Dương Thần Sơ giống như trở thành một con người khác. Cô thu mình, sống qua ngày tại Phượng Hoàng Cổ Trấn, không nhắc đến chuyện quá khứ dù chỉ một chữ. Chuyện chiều hôm ấy, cô cũng giải thích với anh.
Con người cô đã mất đi bản tính bồng bột, sốc nổi, trở nên chín chắn, trầm lặng, thậm chí là có chút nhu nhược. Nếu không phải lần này anh không giữ nổi hồ sơ làm việc cho cô nữa, chắc cô vẫn nhất quyết sống tại Phượng Hoàng Cổ Trấn đó. Nhưng nếu bắt anh lựa chọn, anh sẽ để cô sống tại nơi thanh tịnh như vậy hơn, ít nhất không phải liên tục chạm mặt Lục Dương như hiện tại.
Lam Cẩn Tranh đặt lon bia xuống bàn, từ tốn mở miệng: "Lúc em rời khỏi Bắc Kinh, anh đã lưu giữ hồ sơ lại cho em. Đáng lẽ ra trong đợt xét tuyển cuối cùng kia, em thừa sức chuyển sang làm phóng viên kinh tế- chính trị, nhưng vì em đột ngột nghỉ việc như vậy, anh cũng hết cách, đành phải bỏ qua cơ hội đó. Hiện tại phòng giải trí cũng thiếu người, em cố làm mấy tháng, nếu biểu hiện tốt có thể chuyển sang Netswork."
Dương Thần Sơ một tay chống lên thành ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng lại đậm màu hơn nữa rồi. Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thế nào cũng được." Lạo nhớ đến Cố Tư Niên hồi chiều gọi điện cho cô, cô bỏ tay xuống: "Cố Tie Niên ở Đài Truyền hình lại gây chuyện hả?"
Lam Cẩn Tranh cười, núm đồng tiền ở má hiện lên: "Con bé vẫn y như trước. Về nước một cái là lại gây họa."
"Ờ." Dương Thần Sơ nói cho qua chuyện, hai tay vô thức mân mê chai nước ngọt trong tay.
Lam Cẩn Tranh xử lí hơn nửa lon bia, anh đứng dậy, nhìn cô từ trên cao: "Ngày mai em tiếp tục làm việc. Anh đi, có chuyện gì nhớ gọi cho anh là được."
Dương Thần Sơ tiễn anh ra cửa, lại thất thần nhìn căn nhà trống vắng.
Ba năm cô cố lẩn tránh, cuối cùng vẫn phải quay về.
Ba năm, cô cố quên đi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Ba năm, cô thu mình trong lớp vỏ của mình, cuối cùng lại bị anh nhẹ nhàng phá vỡ.
______
Lục Dương phải bay đến Thượng Hải tham gia sự kiện. Lần này gặp được Dương Thần Sơ là chuyện anh không ngờ đến.
Anh nhớ lại dáng vẻ yếu ớt của cô khi nằm bất động ngoài cửa quán cafe, nhớ tới khuôn mặt trắng bệch khi nằm trên giường bệnh, hình như cô lại gầy thêm rồi.
Anh lại nhớ đến dáng vẻ cô dựa dẫm vào Lam Cẩn Tranh. Khóe môi giương lên nụ cười chua chát, hóa ra cô đã tìm được cho mình một bến đỗ mới. Còn anh, ba năm qua, vẫn mù quáng tin tưởng cô, vẫn mù quang nhen nhóm chút hy vọng rằng sẽ có ngày cô trở về, vẫn bơ vơ một mình trên dòng sông tĩnh lặng. Quả thật cô đã trở về, nhưng lại đi cùng người đàn ông khác. Dương Thần Sơ, ba năm trước, em mặc kệ anh hận em vẫn quay lưng bỏ đi, ba năm trước, mặc kệ anh tin tưởng em, em vẫn vô tình chối bỏ, em đã thành công giết chết trái tim anh rồi.
Lý Thấm nhìn Lục Dương qua gương, anh ấy không khỏi thở dài. Ba năm, tưởng ngắn cũng không ngắn, tưởng dài lại không dài đến vậy. Bên ngoài, Lục Dương vẫn là Lục Dương, anh tự mình gây dựng lại tiếng tăm sau thất bại, có vẻ như tự mình khôi phục lại vết thương lòng. Nhưng anh ấy biết rõ, cậu ấy chưa từng quên người con gái ấy.
"Cậu định làm gì tiếp theo?" Lý Thấm hỏi.
Lục Dương nhìn cảnh sắc bên ngoài. Bạch quả vàng rực một khoảng trời, thỉnh thoảng có vài cơn gió đi qua, thổi qua kẽ lá, xào xạc như mùa thu.
Anh thu tầm mắt lại, mỉm cười nói: "Những gì cô ấy nợ em, em không cần cô ấy trả, chỉ mong cô ấy đừng như ba năm trước, nhút nhát sống trong lớp vỏ của mình." Anh chỉ mong cô đừng vội bỏ đi như vậy, đừng nhẫn tâm giày xéo lên tấm chân tình của anh như thế. Ngày cô bỏ đi, anh lật tung cả Bắc Kinh này lên, nhưng ngay cả bóng lưng của cô cũng không thấy. Trung Quốc rộng lớn như vậy, anh biết đi đâu tìm cô?
Một mình đứng trong Bắc Kinh, anh chợt thấy xa lạ, hình như Bắc Kinh này đã không còn mùi hương của cô ấy nữa rồi. Cô ấy đi thật rồi, rời bỏ anh đi rồi.
Trước đây, cô đã từng nói với anh: "Lục Dương, anh tuyệt đối đừng bỏ em nhé! Nếu anh bỏ rơi em, em sẽ sống không bằng chết!"
Anh nói: "Được, anh sẽ không rời bỏ em."
Vậy mà, đến cuối cùng, người nói với anh đừng từ bỏ lại bỏ rơi anh. Anh hứa sẽ bên cạnh cô, nhưng cô lại thất hứa, bước ra khỏi cuộc sống của anh. Thế nên, anh hận cô, hận cô bồng bột, hận cô tự mình quyết định mọi chuyện, hận cô vì tất cả.
Rốt cuộc, yêu đến tột cùng là đau khổ, hận đến tột cùng là bi thương.
Lục Dương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh nói lảng sang chuyện khác: "Lý Thấm, nghe nói anh vừa được lên chức bố hả?"
Lý Thấm nhắc đến đứa con trai vừa ra đời, hai mắt sáng long lanh, không che giấu được niềm kiêu hãnh: "Ừ, là một bé trai. Thằng bé nhìn đẹp trai lắm, y như tôi vậy."
"Vậy là khổ thằng bé rồi, lại phải mang một nhan sắc khác thường." Lục Dương trêu chọc.
Lý Thấm thấy tâm tình Lục Dương đã tốt hơn cũng hùa theo: "Miệng lưỡi cậu trơn tru quá nhỉ?"
"Anh đưa tôi đến sân bay là được rồi, việc còn lại cứ để Phong Triển lo. Anh về sớm chăm sóc vợ con là vừa."
Lục Dương luôn biết quan tâm tới những người xung quanh mình. Tuy chưa có vợ, cũng chưa có con, nhưng anh biết người vợ sau khi sinh cần nhất là sự quan tâm, chắm sóc của người chồng, anh hiểu tâm lý của mỗi một người đàn ông khi được làm bố sẽ sung sướng, hạnh phúc đến cỡ nào. Nên anh mới khuyên Lý Thấm về nhà, giảm bớt lượng công việc cho anh ấy.
Lý Thấm từ chối: "Sao mà được, Phong Triển còn phải điều hành Star, để cậu một mình đến Thượng Hải tôi không yên tâm." Có nghệ sĩ nào thiếu vắng được trợ lý, mặc dù đi cùng Lục Dương còn có những nhân viên trang điểm, stylist và một trợ lý nhỏ khác, nhưng chung quy anh vẫn không yên khi giao hết việc cho họ được.
"Phong Triển nói nhớ tôi, muốn cùng tôi tới Thượng Hải nghỉ ngơi thư giãn." Anh nói đùa. "Hơn nữa, anh cứ bám tôi như vậy, không sợ vợ anh ghen à. Tôi cũng không có ý định làm tiểu tam." Anh đưa hai tay làm điệu bộ không muốn.
Lý Thấm thật muốn đạp cho cái tên này một cái, nói năng tùy tiện như vậy, lỡ để phóng viên nghe vậy, họ lại không viết nhắng viết cuội, thêm mắm thêm muối vào ngay đấy. Suy nghĩ một lúc, anh vẫn là bị đứa con trai ở nhà thu hút, anh đành đồng ý: "Thôi được. Tốt nhất là cậu đến Thượng Hải phải biết chăm sóc cho mình. Đừng có cái gì cũng vì người khác."
________
Buổi chiều hôm sau, Dương Thần Sơ đi tới Đài Truyền hình. Mấy năm qua, Đài đã phát triển không ít, cũng đã có nhiều phóng viên tiềm năng hơn vào làm. Đi đến đại sảnh, cô gặp không ít những cô cậu phóng viên mặt mày non nớt, ánh mắt còn sáng rực nhiệt huyết thanh xuân, vội vã chạy ra ngoài. Cô cũng nhìn thấy những đồng nghiệp khi xưa của mình, giờ đã chín chắn hẳn, mặt mày nghiêm túc đi cùng đoàn xe, có lẽ là phỏng vấn trực tiếp ở đâu đó.
Hôm nay cô đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, che khuất nửa gương mặt nên ít ai nhận ra được. Như vậy cũng tốt, cô không muốn gặp lại người cũ, để rồi lại ngồi hỏi thăm những câu hỏi vô nghĩa như: ba năm qua sao cô nghỉ việc? Sống như thế nào? Khỏe không? Cô không thích sự rườm rà, giả tạo của xã hội như vậy.
Phòng giải trí vẫn nằm ở khu vực như cũ, Triệu Phương quả thật đã xin từ chức, nghe nói con chị ấy bị bệnh nặng, phải sang Mỹ điều trị một thời gian dài. Chị ấy không muốn làm công việc áp lực như phóng viên nữa, nên đã xin nghỉ việc, cùng con định cư tại Mỹ ba năm rồi. Trưởng phòng mới của phòng giải trí hiện tại là một người đàn ông trung niên, là một biên tập viên giỏi của Đài.
Điều đầu tiên khi đến Đài Truyền hình là đi chào hỏi trưởng phòng mới. Đây là lần đầu tiên ông ấy gặp Dương Thần Sơ.
Trường phòng mới là người khá vui tính, cởi mở, phong cách làm việc hoàn toàn trái ngược với Triệu Phương trước đây. Nhưng cô vẫn thích Triệu Phương làm trưởng phòng hơn, đơn giản là chị ấy nghiêm túc trong công việc.
Trưởng phòng cùng cô nói chuyện đôi ba câu, ông cũng biết được nguyên do tại sao bây giờ cô mới đi làm trở lại. Ông ấy cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, gò má đầy mỡ cũng theo đó rung rinh theo, trông rất đáng yêu. Sau khi gặp gỡ trưởng phòng xong, Dương Thần Sơ được sắp xếp vào bàn làm việc mới. Bàn làm viên trước đây của cô đã có người thế chỗ, đúng là người còn nhưng cảnh đã mất. Cô nhìn xung quanh một lượt, khu làm việc khá trống trải, đa sốc đã ra ngoài lấy tin tức, chỉ còn hai người ở lại để biên tập các tin được gửi về. Trước khi trở về, cô đã nghe nói Hầu Quân không còn làm ở phòng giải trí này nữa, cậu ta đã chuyển sang chuyên mục Networks. Không khú trong phòng làm việc mới không có cậu ta cô cũng cảm thấy thiếu thiếu, dường như là có chút không quen. Nhưng như vậy cũng tốt, ba năm qua, cô đã quen sống một mình, ngày ngày ngắm nhìn cảnh sắc tĩnh lặng của Phượng Hoàng Cổ Trấn, giờ đột ngột trở về, nhất thời chưa hòa nhập được với không khí nhộn nhịp, ồn ào của thủ đô.
Lượng công việc khá nhiều, những năm qua, công nghiệp giải trí phát triển lên tới đỉnh cao, hàng loạt những nghệ sĩ mới đã xuất hiện, phóng viên giải trí cũng tăng lên không ít.
Cô lật giở tài liệu, là những nghệ sĩ hoàn toàn xa lạ với cô. Cô mở máy tính, lên mạng tra thông tin về họ, trước khi gia nhập vào showbiz một lần nữa, cô phải hiểu tường tận những người này một lần, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Màn hình là một loạt những tin tức trong thời gian gần đây. Dương Thần Sơ di chuyển chuột xuống dưới, lại vô tình nhìn thấy một bài báo cũ, cách đây ba năm. Là bài bào nói về việc Lục Dương vượt qua tai tiếng như thế nào.
Tay cô đặt trên con trỏ chuột, không tiếp tục di chuyển nữa, mắt nhìn chăm chăm vào tin tức ấy. Cuối cùng vẫn là bỏ qua, tiếp tục di chuyển xuống dưới. Quá khứ, cứ để nó ở phía sau đi, cô không muốn nhớ lại.