Dương Thần Sơ đi được một đoạn thì gặp Phong Triển và Lý Thấm. Hai người họ mặc đồ đen, che chiếc ô cũng màu đen, hòa trong sắc trời u ám, trông càng thêm lạnh lẽo. Sắc mặt Phong Triển nhìn cô không tốt, Lý Thấm như có lời gì muốn nói lại thôi. Dương Thần Sơ khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cô không thể để hai người họ phát hiện ra được. Cô cứ thế đi qua hai người. Tiếng Phong Triển trong tiếng mưa xối xả vang lên: "Tại sao cô phải làm vậy?"
Dương Thần Sơ nhếch môi, không trả lời.
Rời khỏi nghĩa trang, trời âm u đến đáng sợ. Cô bắt một chiếc xe taxi đi vào nội thành, không ngờ mưa lại càng to hơn.
Cô bảo tài xế dừng xe, bác tài xế ngạc nhiên quay lại, thăm hỏi: "Cô à, trời đang mưa to lắm. Cô muốn xuống xe thật sao?"
Dương Thần Sơ mệt mỏi, đưa ít tiền trong túi quần cho tài xê rồi xuống xe.
Đường phố vắng người, ai cũng tìm trỗ trú mưa, chỉ có cô là ngược lại. Cô ước gì những hạt mưa trong suốt này có thể gạt đi nỗi đau trong tim của cô.
Dương Thần Sơ một mình đi trên vỉa hè. Có lẽ đây là cơn mưa hè cuối cùng, ngày mai Bắc Kinh sẽ rơi vào những ngày giá lạnh, sương mù giăng đầy khắp các phố phường. Giống như mối tình của cô và Lục Dương vậy, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai đường ai nấy đi, mỗi người một ngả. Cô khó khăn lắm mới tìm được ấm áp cho riêng mình, giờ lại phải tự tay đẩy anh ra xa, sao lại đau đến như vậy. Rốt cuộc là do trái tim đang rỉ máu, âm ỉ giày vò hay do mưa lớn quá, tát vào mặt cô?
Dương Thần Sơ vấp phải đá, ngã xuống đường.
Quần bị rách ở đầu gối, làn đường làm bằng xi măng ma sát với da thịt, làm đầu gối cô rách, màu đỏ thẫm của máu dần xuất hiện, bị mưa xối xuống, xót vô cùng.
Cô cố đứng lên, nhưng chân lại đau, hình như còn bị trẹo nữa thì phải. Nỗ lực không nổi, cô trực tiếp ngồi xuống làn đường, để mặc cho mình bị ướt.
Là ai đã nói chỉ có những giọt nước rơi vào người ta mới thật sự là giọt mưa? Chỉ khi bạn cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan, bạn mới hiểu, bất kỳ giọt nước nào trong cơn mưa hè cuối cùng ấy, đều dễ dàng hóa thành mưa đá, thi nhau rơi xuống người cô.
Điện thoại trong túi vang lên, âm thanh nho nhỏ trong tiếng mưa va chạm với đường phố.
Cô nghe máy, Lam Cẩn Tranh lo lắng hỏi: "Dương Thần Sơ, em đang ở đâu hả?"
Chẳng hiểu sao, nghe thấy giọng của Lam Cẩn Tranh lúc này, cô lại cảm thấy chua xót, tim càng đau hơn.
Lam Cẩn Tranh ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy tiếng mưa, liền vội mang theo ô, rời khỏi văn phòng: "Em đang ở đường nào?" Thấy cô vẫn không đáp trả, anh càng sốt sắng hơn: "Dương Thần Sơ, em câm rồi hả? Anh hỏi em đang ở đường nào?"
Dương Thần Sơ mấp máy môi, cổ họng truyền đến cơn đau rát, cô không nói ra được.
Lam Cẩn Tranh vẫn không tắt máy, anh nhận ra mọi chuyện không ổn, lại dịu giọng xuống: "Tiểu Sỡ em đứng im một chỗ cho anh. À mà không, nếu đang bị ướt, lập tức tìm chỗ trú mưa. Anh sẽ đến tìm em." Tiếng khởi động xe vang lên, rồi phóng vụt đi.
Dương Thần Sơ buông điện thoại xuống, mắt mơ hồ nhìn về phía trước. Xe lao vun vút trên đường, đèn xe hắt vào làn mưa, nhanh chóng đi khỏi tầm mắt của cô. Cô nhìn thấy bóng lưng màu đen của Lục Dương trong làn mưa ấy, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của anh khi cô nhẫn tâm nói ra những lời ở nghĩa trang. Lục Dương, em xin lỗi. Em không thể đối mặt với anh được, em không thể ở bên cạnh anh giả vờ mỉm cười được, tha thứ cho sự ích kỷ của em, tha thứ cho sự bồng bột, tự quyết của em.
Cô gục xuống đường, áo sơ mi bám chặt vào cơ thể. Cô cảm nhận được triệt để cái lạnh của cơn mưa cuối hè, lạnh thật!
Tiếng Lam Cẩn Tranh lại vang lên, thông qua điện thoại, vượt qua mưa gió, len lỏi vào tai cô: "Tiểu Sơ, ngoan ngoãn chờ anh được không, đừng chạy đi đâu xa quá. Ở đấy, anh sẽ đến tìm em." Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên, anh đang cua gấp: "Tiểu Sơ, em đang đau lòng lắm phải không? Không sao, anh sẽ đưa em đi thật xa, rời xa nơi nay được không?"
Dương Thần Sơ đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại nằm lỏng lẻo trong tay, nghe thấy lời anh nói, đôi mắt khựng lại, cô đưa điện thoại vào gần miệng: "Anh đưa em đi được không? Lam Cần Tranh, anh đưa em đi đi."
Lam Cẩn Tranh lập tức gật đầu, sau lại phát hiện cô không nhìn thấy được, lại nói to vào điệm thoại: "Được, được. Em đang ở đâu, anh sẽ đưa em đi."
Cô yếu ớt nhìn xung quanh, cảnh vật hàng ngày cô nhìn đến chán nản sao giờ xa lạ quá. Con đường này, gốc cây này, già nhà này, cô đều không quen thuộc, cô không biết đây là đâu: "Em...không biết."
Lam Cẩn Tranh vẫn liên tục nói chuyện với cô. Đến khi cô thật sự mệt rồi, dần mất đi ý thức, thì Lam Cẩn Tranh đã tìm được cô. Ánh đèn xe hắt thẳng vào người con gái đang co quắp dưới đường, mưa khiến cô ướt đẫm. Anh chợt nhớ đến sáng sớm hôm ấy, cô cũng nằm dưới làn đường đầy bụi bặm như vậy, đau đớn nằm đấy. Anh cầm ô, đi xuống xe, vội vã chạy đến. Cả người Dương Thần Sơ lạnh ngắt, cô mấp máy môi, muốn nói gì đó. Anh nghe thấy cô đã nói trong mê sảng: "Lục Dương, em xin lỗi."
Anh lập tức đưa cô lên xe, đến bệnh viện.
_____
Ngày hôm sau, tại sân bay Bắc Kinh, có một cô gái mặc quần bò thụng, áo hoodie dài rộng, đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính râm kéo theo va li tiến vào khu kiểm tra hành lý.
Trước khi tiến vào máy bay, cô quay người lại, nhìn ngắm lại khung cảnh Bắc Kinh lần cuối.
Bắc Kinh, nơi mà cô yêu dấu, nơi cô mất đi ba người mình yêu thương nhất.
Bắc Kinh vào ngày đầu tiên của mùa thu lãng mạn, cô đã phải lặng lẽ rời đi không lời từ biệt.
Bắc Kinh, nơi cô đã làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất.
Bắc Kinh, cô nợ anh một lời xin lỗi.
Bắc Kinh, tạm biệt.
______
Ánh nắng chiếu qua rèm cửa sổ trắng muốt, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Sàn nhà màu trắng, chăn màu trắng, cả giường cũng màu trắng.
Dương Thần Sơ mở mắt, ngỡ mình đang ở một thế giới khác, khi tầm nhìn đã rõ hơn, cô mới biết mình đang ở bệnh viện.
Giọng đàn ông trầm thấp, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên: "Tỉnh?"
Dương Thần Sơ hai tay chống xuống giường, định ngồi dậy. Lục Dương đặt điện thoại xuống, đi tới đỡ cô.
Cô lúng túng tránh khỏi sự tiếp xúc của anh, bàn tay anh lơ lửng giữa không trung. Tuy anh không nói lời nào nhưng cô cảm thấy một áp lực vô hình đang ẩn nấp xung quanh. Ba năm không gặp, hai người từ thân quen trở nên xa lạ. Nỗi đau vốn đã lành lặn, chỉ vì gặp lại anh bất ngờ mà lại bị xé rách ra, máu tươi lại chảy đầm đìa.
Bầu không khí rơi vào lúng túng.
Lục Dương kéo ghế, ngồi sát giường bệnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn kỹ còn kèm theo hờ hững: "Muốn nhanh chóng rời khỏi tôi vậy sao?"
Anh nhếch môi, rót cho cô một cốc nước.
Cô không nhận lấy, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú như vậy, đôi mắt màu hổ phách được ánh mặt trời soi sáng, lông mày rậm, đôi môi mỏng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Nhưng càng nhìn, tim cô càng âm ỉ một nỗi đau, không khiến cô đau đến chết đi sống lại, mà giày vò cô từng chút một, thỉnh thoảng lại nhói lên từng cơn.
Cô khôi phục lại điệu bộ hờ hững, không thể để đốn củi ba năm thiêu mất một giờ được, ba năm cô cố che giấu, không thể chỉ vì một tách cafe mà trở thành cát bụi.
"Đồ đạc của tôi ở đâu?"
Lục Dương vắt chéo hai chân, một tay lướt điện thoại, một tay gõ theo nhịp lên chiếc tủ nhỏ gần đó: "Lý Thấm tí nữa sẽ mang đồ đến cho em."
Anh vừa nói xong thì Lý Thấm bước vào, anh ta nhìn cô như một người xa lạ, khách khí đưa túi đồ đến bên giường, thậm chí còn không chạm vào tay của cô. Anh ta lên tiếng: "Cô Dương, đây là quần áo, đồ đạc của cô."
Lý Thấm đi đến bên cạnh Lục Dương, nói nhỏ vào tai anh, cô dễ dàng nhìn thấy anh ta đang tránh mặt cô.
Lục Dương nghe xong, đặt điện thoại xuống: "Đưa Dương Thần Sơ về xong thì chúng ta đi đến sân bay sau cũng được."
Dương Thần Sơ đang cầm túi đồ chợt khựng lại, cô từ chối: "Không cần. Tôi tự về được." Cô bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Trước khi cánh cửa được đóng hoàn toàn, cô nghe thấy Lý Thấm nói: "Tôi không hiểu sao cậu còn để ý tới cô ta như vậy... Chuyện ba năm trước cậu còn..."
Lục Dương cắt ngang lời anh: "Tôi tự biết chừng mực."
Dương Thần Sơ nắm chặt tay nắm cửa, cô không chịu nổi không khí bức bách như vậy, cô không cách nào đối mặt được với quá khứ. Thay đồ xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Dương vẫn còn ngồi ở đó, Lý Thấm thì đã rời đi.
Lục Dương ngẩng mặt nhìn cô, quần bò nhạt màu, áo sơ mi kẻ xanh trắng sơ vin nửa vời, vừa trẻ trung vừa năng động, không khác ba năm trước là bao.
Dưới cái nhìn của Lục Dương, Dương Thần Sơ như thấy mình bị lột trần không mảnh vải. Tiếng chuông điện thoại vang lên giải tỏa bầu không khí lúng túng.
Là Lam Cần Tranh gọi tới, anh đúng là thần của cô mà.
"Lam Cẩn Tranh, anh rảnh lắm sao?" Cô coi Lục Dương như không khí, tự rót cho mình một cốc nước, vừa nói chuyện với Lam Cẩn Tranh: "Anh tới đón em luôn đi." Cô nhìn mác áo bệnh nhân, đọc tên bệnh viện cho anh rồi dặn dò đôi câu sau cúp máy.
Dương Thần Sơ cầm lấy ba lô, nói: "Chuyện lần này thật sự cảm ơn anh." Cô lấy tiền từ ba lô ra, đưa về phía Lục Dương: "Còn đây là tiền viện phí. Nếu không đủ anh có thể bảo tôi, tôi sẽ đưa thêm." Cô không muốn dây dưa với anh nhiều, tốt nhất vạch rõ giới hạn giữa hai người họ, tránh phiền phức về sau.
Lục Dương nhìn bộ dạng hận không thể làm người xa lạ với anh không khỏi bật cười, để lộ hàm răng trắng muốt: "Em muốn phân định rõ ràng như vậy với tôi đến thế à?" Anh nhìn mấy tờ tiền ở trước mặt mình: "Tiền tôi không thiếu, em cứ giữ lấy mà dùng."
Dương Thần Sơ né tránh nhìn trực diện vào anh, cô sợ mình sẽ để lộ điều gì đó: "Cũng phải, anh đâu có thiếu tiền." Cô châm biếm.
"Em nói phải."
Lam Cẩn Tranh đang ở gần bệnh viện nên đến cũng nhanh, đúng lúc hai người đang nói chuyện thì anh bước vào, nhìn thấy Lục Dương có chút ngạc nhiên, rất nhanh lại được anh che đậy. Anh đi đến cầm lấy ba lô của cô, còn cưng chiều xoa đầu cô: "Đã nói không được uống sữa đặc, giờ cho em ăn quả báo." Anh lại quay sang phía Lục Dương: "Anh Lục, lần này cảm ơn anh."
Lục Dương mỉm cười, anh đứng dậy, nhìn Dương Thần Sơ bằng ánh mờ ám: "Hẹn gặp em lần sau." Anh đứng dậy, rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại, Dương Thần Sơ bất lực ngồi xuống giường, cả người như bị rút hết sức lực.
Lam Cẩn Tranh vỗ vai cô: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Dương Thần Sơ gật đầu với anh, rời khỏi bệnh viện.