Khao khát được giải thoát đang ăn mòn lý trí cô, nhưng khi chứng kiến người đàn ông kia đánh đổi cả tính mạng của bản thân để cứu cô, cô...thật sự rung động rồi.
Là lý trí của cô đã rung động, cô dần muốn sống tiếp, muốn hy vọng, muốn trông thấy ánh sáng sau cơn mưa.
Lúc rơi lệ trên người đàn ông kia, Dương Thần Sơ như bờ đê được xả lũ, mọi ưu phiền đều theo nước mắt trôi đi. Giờ tuy cô không quá sôi sục ý chí sống sót nhưng tự tử... Cô cũng mệt mỏi rồi, có lẽ là bố mẹ, bố mẹ muốn cô thức tỉnh, muốn cô tiếp tục đường đời.
Cách âm ở bệnh viện không tốt, từ phòng này có thể nghe thấy âm thanh bên phòng kia vọng lại, dù không rõ.
Tiếng cười nói tại phòng bên cạnh khiến Dương Thần Sơ chói tai, là âm thanh của sự hạnh phúc. Trước đây, cô cũng đã từng nghe, từng thấy, và, từng được cảm nhận.
Gió đêm lùa vào trong phòng, len lỏi vào quần áo bệnh nhân, cô vô thức run lên, co người lại, tựa vào mặt tường lạnh lẽo.
Ông bà Tiêu lo lắng cho con trai, nhưng điện thoại từ công ty gọi đến, liên tục thúc giục họ về công ty giải quyết. Thời điểm này chính là thời điểm trọng yếu của tập đoàn Tiêu Dao, họ đang tiếp nhận một công trình của quốc gia, khá bận rộn.
Bà Tiêu khó xử, nửa muốn đi, nửa lại không nỡ rời.
Tiêu Nguyệt thấy vậy, đi tới, nắm lấy tay mẹ: "Bố mẹ cứ đi trước đi, con sẽ ở lại chăm sóc anh."
Bà Tiêu vẫn không yên tâm, dù sao Tiêu Nguyệt vẫn còn nhỏ, lại chưa chăm sóc người bệnh bao giờ.
Lục Dương lúc này thần sắc nhợt nhạt ở trên giường bệnh, nở nụ cười với mẹ: "Ở đây còn có y tá nữa, bố mẹ cứ đi đi, con không sao."
Đến lúc này, bà Tiêu cũng chẳng thể nói gì, đành bấm bụng, cùng ông Tiêu rời đi, phòng bệnh rơi vào im lặng.
Tiêu Nguyệt đi tới bàn, rót một cốc nước, trèo hẳn lên trên mặt bàn, ngồi vắt vẻo, khác hẳn vẻ nhu mì khi có bố mẹ ở đây: "Anh, sao anh phải liều mình như vậy, chúng ta cũng chẳng quen cô ấy, có nhất thiết phải làm chuyện nguy hiểm vậy không? Giờ thì anh nổi như cồn rồi đấy, tin anh cứu người đang lên top search kìa."
Nói xong, Tiêu Nguyệt còn khoa trương, lấy điện thoại ra, giơ tới trước mặt Lục Dương.
Quả nhiên nguyên quá trình anh ra tay cứu người kia được đăng tải rõ nét trên mạng, lượt chia sẻ, bình luận đang không ngừng tăng. Ngay cả CCTV hôm nay cũng cho tin tức này lên bản tin, chỉ khác là nhấn mạnh vào việc cô gái kia tự tử, dù gì vấn đề nhân viên nhảy lầu tự tử cũng đang khiến mọi người xôn xao trong thời gian này.
Lục Dương xem xong đoạn clip kia, theo thói quen định đan hai tay để ra sau gáy, nhưng sực nhớ ra tay mình đã bị thương nên chỉ dựa vào giường, cười nói: "Thấy người chết, cứu người là chuyện thường tình, anh ra tay cứu giúp vừa ngăn được việc một sinh mạng ra đi, vừa tăng độ nổi tiếng, một mũi tên trúng hai đích, sao lại không làm?", người đàn ông này luôn thoải mái, tươi cười như vậy, bất kể lạ quen.
Tiêu Nguyệt bĩu môi, không nhanh không chậm giáo huấn, giọng điệu y chang người mẹ già lo lắng cho con trai: "Nổi tiếng? Anh Lục à, anh còn cần nổi tiếng nhờ việc này nữa hay sao? Đương đường là tiểu thiên vương của làng âm nhạc Trung Quốc, trẻ tuổi, tài năng, đẹp trai, giàu có, muốn nổi tiếng có nổi tiếng, lại còn dùng chiêu trò con nít này để tăng độ hot? Anh nghĩ anh đang nói chuyện với kẻ ngốc sao?", noi xong, Tiêu Nguyệt nhảy xuống bàn, đặt cốc nước xuống: "Anh đi mà ở lại cái nơi chán ghét này, bổn cô nương đi chơi một chút, mai sẽ về, tuyệt đối cấm báo cho bố mẹ!", Tiêu Nguyệt trừng mắt, không coi người anh này ra gì.
Lục Dương đã quá quen với việc đổi mặt nhanh chóng này của cô, chỉ 'ờ' một tiếng, mặc chô cô làm càn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn phòng lại tiếp tục rơi vào yên tĩnh. Đêm khuya tiếp tục kéo dài.
Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu vào khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông. Mặt anh ta vẫn còn chút nhợt nhạt, tay bị băng một lớp vài trắng dày cộm.
Dương Thần Sơ ngủ không lâu, mới sáng sớm đã thức dậy, thay quần áo, làm xong thủ tục xuất viện. Trước khi đi, cô hỏi thăm ý tá phòng bệnh của người đàn ông kia. Y tá vẫn còn nhớ rõ sự việc hôm qua, chưa kể Lục Dương lại là người nổi tiếng nên cô ta nhanh nhẹ đọc số phòng: "Ý cô là Lục Dương hả? Phòng 305, ngay sát phòng cô."
À, thì ra anh ta tên Lục Dương, cái tên đang nổi tiếng đình đám.
Dương Thần Sơ cảm ơn y tá một tiếng, sau đó đi đến phòng 305. Cô gõ cửa nhưng không có động tĩnh gì nên mới mạo muội vào trong.
Nhìn anh ta, cô chợt nghĩ ra một từ vô cùng thích hợp để miêu tả khung cảnh hiện giờ: mỹ nam ngủ trong rừng.
Dương Thần Sơ chợt cười, chỉ lag nụ cười không quá sâu, thoáng qua như gió thổi.
Cô tìm bút và giấy trong túi đồ mà Cố Tư Niên để lại hôm qua. Con bé rất hiểu cô, biết chắc khi cô ra viện sẽ đi làm ngay nên đã để sẵn mọi thứ trong túi.
Viết xong lời cảm ơn, Dương Thần Sơ lặng lẽ rời khỏi phòng, cánh tay mới đặt vào cửa thì đã bị tiếng nói sau lưng ngăn chặn.
"Không cảm ơn ân nhân cứu mạng một tiếng có vẻ không hay lắm thì phải."
Lục Dương mới tỉnh ngủ, đầu tóc có chút rối, vẻ mặt ngơ ngác nhưng đôi mắt thì hiện rõ ý cười.
Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.
Cô không còn vẻ yếu đuối như khi gục khóc trên người anh tối qua nữa, mà thay vào đó là một chiếc quần bò rộng, áo sơ mi dài tay, mái tóc được búi gọn gàng phía sau, trông rất trẻ, giống sinh viên đại học hơn. Anh thắc mắc, không hiểu sao một người trông tràn đầy sức sống vậy lại có thể nhảy từ tầng năm mươi nhảy xuống?
Dương Thần Sơ rõ ràng có chút bất ngờ, quay mặt lại, đáy mắt lạnh lùng: "Tôi đã cảm ơn anh rồi. Nếu anh muốn trực tiếp được cảm ơn thì tôi chân thành cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi. Tiền thuốc men, viện phí tôi sẽ trả giúp anh.", cô cúi người xuống, cảm ơn một cách chân thành.
Lục Dương thấy thú vị, cười lớn, nụ cười của anh còn sáng hơn cả ánh dương ấm áp ngoài kia.
"Nếu anh đã khỏe như vậy, tôi đi trước.", Dương Thần Sơ có ý rút lui.
Nhưng Lục Dương nào thoải mái đến như vậy, anh ngừng cười: "Lần sau, cô đừng tự tử theo cách này nữa."
Lại là câu nói này nữa, anh ta khi đối mặt với cô, tại sao phải lấy giọng điệu giáo huấn như vậy? Câu nói này khơi gợi lại hình ảnh thê thảm của cô ngày hôm qua, Dương Thần Sơ hơi bực, nhưng nín nhịn: "Chuyện của tôi không cần anh quản."
Cô mở cửa, chân bước ra ngoài, người đàn ông phía sau lên tiếng, giọng nói nhỏ, không qua to để người bên ngoài nghe thấy, lại vừa đủ để cô hiểu: "Vì sao cô muốn chết?"
Ánh nắng len vào tóc anh, tóc anh khá dài, vài sợi đã chạm vào mắt, có chút xơ xác.
Câu hỏi này rõ ràng không hợp hoàn cảnh giao tiếp của hai người hiện tại. Ban đầu Dương Thần Sơ vờ như không nghe thấy, bước tiếp chân còn lại..:
"Vì sao cô muốn chết?", Lục Dương kiên quyết không từ bỏ, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Không khí kì dị, tiếng mấy chú chim thi thoảng vang lên.
Lần này, Dương Thần Sơ không thể vờ như không nghe thấy được nữa, cô không đáp trả mà đóng cửa lại, trước khi đi không quên nhắc nhở: "Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần anh quản."
Lục Dương nhíu mày, thật sự không chấp nhận câu trả lời này.
Anh rời giường, tới lấy mảnh giấy cô để lại. Chữ cô rất đẹp, nội dung không thừa thãi, ngắn gọn, đầy đủ, chỉ vọn vẹn vài câu cảm ơn khách sáo.
Anh gấp mảnh giấy lại, đút vào túi áo khoác được vắt ở ghế. Thật ra, anh cũng từng chứng kiến một người muốn tự tử như cô, lúc đó anh cứu được cô ấy, nhưng thử ơ không hỏi han cô, sau đó...cô ấy tiếp tục tự tử và chết. Nên khi gặp lại tình huống như vậy, anh liều mình muốn ngăn chặn việc kia muốn tái diễn, hỏi lý do tại sao cô lại muốn tự tử. Cũng may, cô gái này nhìn có vẻ thật sự đã từ bỏ ý định muốn chết rồi. Nhưng liệu sau này, cô ta có định kết liễu mạng sống của mình nữa hay không?
Cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Tiêu Nguyệt hùng hổ vào phòng, đóng cửa ầm một cái: "Anh xem cái lũ phóng viên kia có giống chó săn hay không chứ? Giờ ngoài cổng bệnh viện chật ních phóng viên kìa, cũng may an ninh bệnh viện này tốt, không giờ này anh trở thành miếng mồi ngon cho mấy tên đó rồi!"
Tiêu Nguyệt vừa nói vừa ném tô cháo mơi mua tới chỗ Lục Dương, anh đón lấy dễ dàng, con bé này cũng không sợ anh nó chết bỏng hay sao?
"Quản lý Phong đang trên đường tới, em khỏi lo sẽ ảnh hưởng tới bản thân."
Tiêu Nguyệt 'hứ' một tiếng, làu bàu: "Bị như vậy còn muốn xuất viện sớm? Anh không sợ bố mẹ phát hỏa à?"
Lục Dương không buồn quan tâm tới cái miệng không ngừng của Tiêu Nguyệt, cúi đầu ăn cháo. Ăn xong, anh gọi báo cho ông bà Tiêu báo một tiếng, nghe giáo huấn một lúc anh mới đi tới gặp bác sỹ kiểm tra vết thương.
Vết thương tuy có nặng nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, sức khỏe anh lại tốt nên không có vấn đề gù, bác sỹ kê cho anh vài thứ thuốc, dặn uống điều độ, chú ý nghỉ ngơi thì sẽ nhanh bình phục.
Trở lại phòng bệnh, Tiêu Nguyệt vô tâm kia đã đi học, quản lý Phong đang dọn đồ đạc. Thấy anh trở về, liền chạy ra đỡ: "Cậu chẳng chịu chú ý tới bản thân gì cả, bị thương nặng thế này liệu có làm việc được nữa không?"
Quản lý Phong lớn tuổi hơn anh, đã cùng anh ngay từ khi mới debut, tình cảm gắn bó, sớm đã vượt qua quan hệ đồng nghiệp.
Lục Dương cười nói: "Không sao cả, dù gì thời gian này em cũng chỉ thu âm bài hát là chính, vẫn có thể làm việc như bình thường."
Quản lý Phong tiếp tục nói mấy câu, tiếp tục thu dọn đồ đạc, cả hai ra làm thủ tục xuất viện.
Trước khi đến đây, anh đã biết sẽ có phóng viên trực ở cửa chính nên khi đi ra ngoài, anh nói với Lục Dương: "Chúng ta đi của sau, cửa trước có quá nhiều phóng viên."
Nghe vậy, bước chân Lục Dương dừng lại, Phong Triển không hiểu: "Sao vậy?"
"Chúng ta cứ đi của trước đi, em muốn cho fan nhìn thấy em vẫn còn khỏe.", giọng anh trầm ấm, dễ nghe.
Phong Triển cau mày: "Cậu đúng là! Chỉ nghĩ tới fan fan fan thôi."
Nói là vậy nhưng anh vẫn quay người lại, đi về phía của trước.
Hai người vừa ra đến cửa thì sự việc trước mắt khiến Lục Dương kinh ngạc.