Trong một màu đen tăm tối, chiếc váy của Dương Thần Sơ bị gió thổi, bồng bềnh như mây trắng, cô giống như một đóa hoa sen thuần khiết, màn đêm u mê há miệng rộng, nuốt chửng cô vào trong bụng.
Dương Thần Sơ cứ thế rơi xuống, cô chợt cảm thấy, giờ phút này, tâm hồn mình thật thanh thản, lo âu, buồn phiền đã theo lan gió kia, bay đến một phương trời xa.
Cố Tư Niên thấy Dương Thần Sơ đi vào nhà khá lâu rồi mà vẫn chưa ra, lo lắng vào trong tìm, nhưng đều không thấy bóng dáng cô đâu cả. Vội chạy ra ngoài tìm kiếm thì thấy buổi tiệc thưa thớt, mọi người đang tụ tập ngoài sân, nhìn lên trời cao, xì xào bàn tán, vài người chỉ trỏ lên trên sân thượng, không biết có chuyện gì.
Khi Cố Tư Niên đi ngang qua đám đông, thấy họ nói với nhau: "...tự tử... Không biết nghĩ gì nữa... Nhân viên của Đài mình..."
Nghe đến đây, đầu óc cô choáng váng, nhanh chóng len lỏi qua đám người, ra đại sảnh gần nhất, ngước mặt lên nhìn.
Cái chấm trắng kia đang theo làn gió đêm rơi xuống, chiếc váy trắng kia...là chị Thần Sơ!
Cố Tư Niên ngây ngốc, sau một giây liền kích động, hét lớn: "Chị Thần Sơ!"
Tiếng hét của cô làm chấn động cả đám người, họ ngưng bàn tán, đánh mắt về phía cô, không khí lặng như tờ, đầy mùi chết chóc.
"Mọi người còn nhìn gì nữa, mau, mau cứu chị ấy nhanh... gọi xe cứu thương nhanh, nhanh lên!", Cố Tư Niên xông tới nắm áo một người gần đó.
"Tránh ra, tránh ra, chúng tôi tìm được một cái đệm mềm bên tòa nhà đang thi công kế bên, mọi người tránh đường nào.", có mấy người đàn ông đang khênh một tấm đệm đi tới, đặt dưới chân tòa nhà.
Trên trời cao, Dương Thần Sơ vẫn lặng lẽ rơi xuống, mọi người đều ngước nhìn cô. Họ chỉ có thể trông chờ, nhìn cô rơi xuống, xe cứu thương cũng không thể đến ngay lúc này được.
"Cô...cô ấy liệu sẽ không chết...chứ?", một cô gái trẻ nói nhỏ, giọng nói tràn đầy sự lo sợ, có lẽ đây là lần đầu cô ta chứng kiến cảnh có người tự tử.
Cố Tư Niên nghe thấy lời nói đó thì điên tiết, lao tới mắng cô ta một trận té tát, khiến cô gái suýt thì khóc thành tiếng: "Cô câm miệng, chị ấy sẽ không chết, có mà cả nhà cô đều chết, tổ tông mười tám đời nhà cô cũng đều chết!"
Cô gái trẻ kia: "..."
Tuy Cố Tư Niên mới chỉ là học sinh trung học, nhưng đứng trước người lớn hơn mình cũng không sợ hãi, hàng ngày tính có chút yếu đuối, song, khi đụng tới người thân của cô, thì cô sẽ bùng nổ bất ngờ, khiến đối phương mặt mày tái mét.
Cố Tư Niên còn đang mải mắng chửi cô gái kia thì sau lưng vang lên một tiếng 'huỵch', cô xoay người lại, mắt trố tròn.
Mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt vào cô gái kia và Cố Tư Niên, nghe thấy tiếng động cũng ngoảnh lại. Họ chưa kịp nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, chỉ thấy một bóng đen lướt qua.
Tòa nhà kế bên Đài Truyền hình đang trong thời gian thi công, vó những thanh chắn dài được đặt ra bên ngoài, một số thanh còn chạm sát vào tường của Đài, giám đốc không ít lần cau mày khó chịu vì việc này, nhưng không thể ngờ, hôm nay nó lại được tận dụng để cứu người như vậy.
Người đàn ông kia lùi ra sau, lấy đà, vươn người nhảy lên thanh chắn tòa nhà bên cạnh, cách mặt đất khoảng một mét rưỡi, sau đó liên tục nhày lên các thanh chắn cao hơn. Các thanh chắn này được sắp xếp gần như bậc thang ngắn dần nên việc duy chuyển có chút khó khăn.
Mọi người tròn mắt nhìn người đàn ông kia sẽ cứu cô thế nào.
Người đàn ông kia đứng trên thanh chắn cao nhất, cách mặt đất mười mét, anh ta ngừng nhảy tiếp, đứng tại chỗ, hít sâu, sau đó, bật mạnh người, vươn ra giữa tòa nhà, bắt lấy Dương Thần Sơ đang rơi xuống.
Khi hai người rơi xuống, người đàn ông kia liền xoay người, để bản thân ở dưới, tránh khi rơi xuống đất, cô gái kia sẽ bị thương.
Mọi người ở phía dưới thở phào nhẹ nhõm, tuy chưa thật sự bảo đảm an toàn, nhưng tấm đệm kia sẽ không khiến hai người thịt nát xương tan.
Trong đám đông chợt có người thất thanh, tay chỉ lên trời.
Khi hai người rơi xuống, gió to nổi lên, đẩy họ rơi lệch hướng. Thanh chắn phía sau của tòa nhà kế bên sẽ lần lượt dài hơn thanh trước, khi bị gió thổi làm thay đổi phương hướng, hai người liền va vào thanh chắn.
Người đàn ông xoay người, che chở cho Dương Thần Sơ, một tay ôm chặt cô, tay kia vươn ra, bắt lấy thanh chắn, hai chân kìm chặt cố, tránh để cô rơi xuống.
Vì bị treo lơ lửng trên không, lại phải chịu sức nặng thêm của một người, tay người đàn ông nổi gân xanh, cằm bạnh ra, mắt đỏ ngầu, trên tay dần dần nhỏ máu, tí tách rơi xuống như mưa đông.
Dương Thần Sơ khi nhảy xuống, xác định bản thân sẽ tan xương nát thịt, nhưng cô không ngờ rằng có người lại ra tay cứu cô. Cô thoát ra khỏi sự bàng hoàng, kinh ngạc thì hai người đã bị treo lơ lửng ở trên không như vậy.
Máu từ tay người đàn ông chảy xuống mặt cô, vài giọt rơi xuống môi cô, ngấm vào trong. Máu tanh, lại ngọt ngọt chát chát khiên lòng cô đau xót. Cô chỉ muốn được thanh thản sao giờ lại thành đi hại cả người khác như vậy. Miệng cô mấp máy, muốn nói gì đó nhưng người đàn ông kia đã lên tiếng, giọng trầm ấm, dễ nghe: "Bám chặt lấy tôi."
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại vô thức dang tay ra, ôm chặt lấy người anh ta. Cô không ôm vào cổ của người đàn ông, vì sức nặn đột ngột này có thể sẽ kéo cả hai người xuống.
Người đàn ông sau khi bị Dương Thần Sơ ôm chặt lấy người, anh ta nói nhỏ, tiếng nói ngư gió xuân len lỏi vào tai cô: "Bây giờ tôi sẽ đạp chân vào tường tòa nhà này để nhảy ra được chính giữa, cô phối hợp với tôi, có vậy thì cả hai mới an toàn."
"Nhưng tôi...", Dương Thần Sơ muốn nói bản thân mình muốn chết, khuyên anh ta nên bỏ cô ra, để cô rơi xuống nhưng không để cho cô nói hết lời, anh ta đã đạp chân vào tường, khiến cô chỉ biết nghe theo. Tuy cô muốn chết nhưng không có nghĩa muốn kéo người khác phải chết theo.
Người đàn ông mượn lực phản của tường, đưa hai người ra giữa tòa nhà, lúc này anh mới thở phào, rồi xoay người xuống dưới, để Dương Thần Sơ ở phía trên.
Hai người tiếp đất an toàn, Dương Thần Sơ hoàn toàn nằm trên người đàn ông, còn anh ta nằm trên đệm mềm, khuôn mặt nhợt nhạt, đầy mồ hôi, đôi mất vẫn còn đỏ ngầu vì quá sức, tay anh ta buông ra khỏi người cô.
Mặt cô đập vào ngực anh, khiến mũi bị dập, cô liền 'a' một tiếng nhỏ như muỗi.
Mọi người lúc này mới thật sự thở phào, kịch liệt vỗ tay tán thưởng, xúm lại gần.
"Lần sau nếu cô muốn chết thì nên chọn cách chết nào dứt khoát một chút, tốt nhất là làm xong rồi phải chắc chắn cô sẽ chết, không phải kiểu chết nửa chừng như vậy, làm ảnh hưởng tới người khác.", người đàn ông phía dưới lên tiếng, lần này giọng anh ta thều thào, dường như rất mệt.
Dương Thần Sơ thì người cứng nhắc. Ngày bố mẹ ra đi, cô chưa từng rơi nước mắt, bạn bè hỏi thăm, an ủi vô tình động tới vết thương lòng của cô, cô cũng không khóc nhưng hôm nay khi cận kề cái chết, nghe thấy những lời này, cô chợt khóc, lặng lẽ rơi nước mắt.
Buổi tiệc Quốc Khánh ngày hôm any, giám đỡ của Đài là bạn thân của ông Tiêu, nên đã mời cả nhà họ đến đây góp vui.
Khi mấy người họ đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng hét thất thanh, giám đốc lo lắng đi ra xem thì biết có người tự tử.
Ông bà Tiêu cũng rất lo lắng, còn tốt bụng đề nghị: "Có lẽ sau này nên làm thêm hệ thống bảo vệ khu vực xung quanh để tránh nhân viên tự tử."
Giám đốc gật gù đồng ý, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng ngước nhìn lên cao. Trong khi mấy người họ còn mải ngắm nhìn cảnh tượng đau thương trước mắt thì Lục Dương - người con trai của họ đã lấy đà, nhảy lên thanh chắn cứu người.
Chứng kiến con trai mình lâm vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc, sau khi anh rơi xuống đệm thì bà Tiêu cuống cuồng chạy đến: "Lục Dương!!"
Bấy giờ mọi người ở hiện trường mới để ý, thì ra hôm nay nhà họ Tiêu cũng đến đây dự tiệc. Sau đó, mọi người đều nhất lượt nhìn rõ mặt người đàn ông kia, chợt nhận ra đây chẳng phải là Lục Dương - tiểu thiên vương của làng âm nhạc Trung Quốc, đứa con nuôi tài năng của nhà họ Tiêu đó sao?
Tiêu Nguyệt nhìn thấy anh trai sắc mặt không tốt như vậy cũng hoảng hốt, lấy điện thoại ra định gọi xe cứu thương thì tiếng còi xe đã vang lên, chứng tỏ cứu thương đã đến.
Dương Thần Sơ bụ tiếng hét thất thanh của bà Tiêu đánh cho thức tỉnh, lập tức nín khóc, không nói năng gì, rời khỏi người Lục Dương, lảo đảo đứng dậy.
Cố Tư Niên vội vã chạy đến đỡ cô, miệng không ngừng lải nhải, dìu cô đến chỗ xe cứu thương.
Những người có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay dù sao cũng là những người làm thông tin lão làng, sao có thể bỏ qua tin tức sốt dẻo như vậy?
Trong khi mấy người Dương Thần Sơ còn bận giải quyết cảm xúc cá nhân của nhau thì họ đã chạy đi lấy đồ nghề, trực tiếp hiện trường, viết bài luôn rồi. Người làm trong lĩnh vực này đều như vậy: nhanh nhẹ, nhạy bén bất chấp mọi hoàn cảnh.
Lục Dương bị thương không hề nhẹ, tay anh do bị kim loại làm thương, lại phải chịu đựng sức nặng trên không lâu như vậy nên cơ tay bị tổn thương nặng, lòng bàn tay thì bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
Hai người nhanh chóng được đưa đến bệnh viện xử lí và kiểm tra toàn diện.
Từ lức được Lục Dương cứu đến giờ, ngoại trừ lời yêu cầu phối hợp và những câu mắng chửi đó ra, hai người không nói gì với nhau cả.
Trên đường đến bệnh viện, bà Tiêu ở bên cạnh không ngừng mắng con trai mình ngu ngốc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô với ánh mắt không mấy vui vẻ.
Cố Tư Niên thì lại lâm vào bệnh 'thừa nước mắt', không không thôi, cũng phải thôi, con bé mới mười tám tám tuổi đầu mà phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng đến như vậy, tâm hồn sẽ bị tổn thương.
Lục Dương được bác sĩ khử trùng vết thương ở lòng bàn tay và băng bó cánh tay bị tổn thương.
Dương Thần Sơ tuy không hề gì nhưn lại bị Cố Tư Niên bắt ép ở viện một đêm, phòng trừ có việc gì xảy ra. Cô cũng quá mệt mỏi nên cũng không từ chối, ngoan ngoãn ở lại bệnh viện.
Màn đêm không vì sự việc kia mà dừng lại, nó vẫn dửng dưng tiếp diễn.
Đêm trong bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió khẽ thổi qua, Dương Thần Sơ nằm trong phòng bệnh trắng toát, ánh mắt nhìn vào hư vô.
Cô phải làm sao đây?