Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 406: Thăm dò



Trần Danh giả nói Tống Giai Âm đã đến Nam Kinh, hơn nữa còn mang theo cả con chó chết tiệt đó.

Nghe thấy vậy, tôi lặng người rồi chợt hiểu ra. Con chó chết tiệt mà hắn nói có lẽ chính là Sơn Bào - chú chó trước đây tôi nuôi, đã rất lâu rồi tôi không được gặp nó. Nghĩ đến Sơn Bào, tim tôi bỗng đập thình thịch. Nếu phán đoán của tôi là đúng thì tại sao Giai Âm lại mang nó đến đây cơ chứ? Còn nữa, tại sao cô ấy lại đột ngột tới Nam Kinh?

Nghĩ đến những chuyện liên tục xảy ra trong thời gian gần đây, tôi không khỏi có chút lo lắng. Lẽ nào cô ấy biết tôi là Trần Danh thật nên định chơi bài ngửa với Trần Danh giả? Nếu quả thực là như vậy, có lẽ cô ấy muốn xem Sơn Bào phản ứng thế nào với Trần Danh giả. Mặc dù tôi và Trần Danh giả trông giống hệt nhau nhưng chúng tôi lại có mùi cơ thể khác nhau. Sơn Bào đã quen với mùi của tôi, có lẽ nó sẽ phân biệt được tôi và Trần Danh giả chăng?

Đang mải suy nghĩ thì tôi nghe tiếng Bào Văn trầm giọng nói: "Tại sao cô ta lại đột ngột đến đây chứ?"

Có lẽ Bào Văn sợ tôi nghe thấy điều gì không nên nghe nên cô ta tách ra khỏi người tôi, mở cửa xe bước ra ngoài. Tôi châm một điếu thuốc theo dõi cô ta. Bởi vì cô ta cố ý tránh xa tôi, tiếng điện thoại lại khá nhỏ cho nên tôi không thể nghe thấy Trần Danh giả nói gì tiếp theo.

Sắc mặt Bào Văn sầm lại, cô ta tức giận nói: "Đều tại anh quá ngu ngốc, tôi đã bảo đừng có vội vàng hành động nhưng anh không chịu nghe. Bây giờ Thẩm Nặc Ngôn vẫn còn sống, hắn ta là mối họa ngầm. Còn Tống Giai Âm kia vì chuyện đó mà nhận ra anh có điểm khác thường, lần này cô ta tới là muốn thăm dò anh".

Nói xong, mặt cô ta đanh lại đầy vẻ nghiêm khắc. Dường như chẳng cần nghe cô ta nói chuyện cũng biết quan hệ của cô ta và tên Trần Danh giả kia không hề bình thường.
Advertisement


Chỉ là hiện tại tôi chưa có tâm trạng vạch mặt cô ta. Tôi rít một hơi thuốc, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để tránh mặt Tống Giai Âm. Trực giác nói với tôi, tôi không nên chạm mặt cô ấy. Dù cho tôi có muốn gặp cô ấy thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để làm việc đó. Đang mải mê suy nghĩ, Bào Văn đột nhiên liếc nhìn tôi, tôi vờ tỏ vẻ không thèm quan tâm đến cô ta mà chỉ mải hút thuốc. Tôi nghe thấy cô ta nhỏ giọng, nói: "Anh điên rồi sao? Như vậy quá mạo hiểm, anh nghĩ anh còn chưa gây đủ chuyện hay sao?"

Không biết Trần Danh giả đã nói gì mà nét mặt Bào Văn đầy vẻ suy nghĩ đăm chiêu. Một hồi lâu sau, cô ta bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi, nhưng nếu lần này anh còn dám nói lung tung thì tôi sẽ gọi điện cho bố nuôi. Còn nữa, đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không thèm quan tâm anh muốn "thăm dò" cái gì nữa. Ngoài ra, không cần lo lắng, càng lo lắng sẽ càng dễ sơ hở. Tôi không tin, chẳng nhẽ con chó này có Hỏa Nhãn Kim Tinh chắc?"

Bào Văn cho rằng tiếng nói chuyện điện thoại của cô ta rất nhỏ nên tôi sẽ không nghe thấy. Nhưng cô ta không ngờ rằng tai tôi thính hơn cô ta tưởng nhiều.

Cô ta gác máy, tôi hỏi: "Sao Tống Giai Âm này cứ như âm hồn không siêu thoát thế? Không phải cô ta đến bắt anh đấy chứ?"
Advertisement




Ở Hàng Châu, tôi đã phạm tội lớn cho nên thắc mắc như vậy là hoàn toàn hợp lí. Bào Văn nghe xong bỗng trở nên trầm tư, có lẽ cô ta cũng cảm thấy giả thiết này khá hợp lí.

Cô ta suy nghĩ trong chốc lát rồi nói tôi hãy về nhà nghỉ ngơi trước đã, đợi buổi trưa đi ăn cơm rồi tiện đường đến gặp một người phụ nữ. Gặp một người phụ nữ? Lẽ nào ý cô ta là để tôi tới gặp Tống Giai Âm? Nghĩ tới khả năng này, tôi vừa kích động vừa lo lắng. Giờ tôi đã hiểu tại sao Bào Văn lại nói với Trần Danh giả những lời đó.
Việc đưa tôi đến gặp Giai Âm 80% là ý của Trần Danh giả. Hắn ta bí quá hóa liều nên muốn thăm dò tôi, xem lúc gặp Giai Âm tôi có phản ứng gì không, cũng giống như hôm qua hắn lấy Tôn Nam Bắc ra để thử tôi.

Tôi biết, dù tôi có làm bao nhiêu việc thì hắn ta cũng không tin tưởng tôi hoàn toàn. Nhưng có một điều vừa nực cười vừa mâu thuẫn, đó là rõ ràng hắn không tin tôi nhưng lúc nào cũng cho rằng hắn có thể thao túng, điều khiển được tôi. Quả là nực cười.

Tôi lắc đầu, mặt nghiêm trọng, nói: "Anh không muốn gặp cô ta, cô ta quá nguy hiểm".

Bào Văn rất hài lòng với phản ứng của tôi, cô ta cười rồi an ủi tôi: "Chồng à, anh yên tâm, chúng ta sẽ không trực tiếp gặp mặt cô ta. Lúc đó chúng ta sẽ ở một phòng khác rồi quan sát camera giám sát cô ta là được rồi".

Hóa ra là như vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút thất vọng. Tâm trạng của tôi quả thực vô cùng mâu thuẫn.
Tôi đáp vậy thì được nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Nếu bọn chúng muốn tôi gặp Giai Âm để thăm dò phản ứng của tôi thì sao có thể đơn giản chỉ cho tôi xem camera ghi hình chứ? Lẽ nào bọn chúng cho rằng những gì tôi nghĩ sẽ viết rõ lên mặt nên chỉ cần để Bào Văn quan sát tôi là được?

Tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy bất an như vậy?

Bào Văn nhìn thấy vẻ lo lắng của tôi còn tưởng tôi đang lo bị Giai Âm bắt nên vỗ vỗ vào tay tôi an ủi, bảo tôi không cần phải nghĩ nhiều, còn nói muốn đi ăn với tôi. Tôi cố nén nỗi bất an trong lòng lại, đi ăn với Bào Văn rồi quay về ngủ một chút. Khi tôi tỉnh dậy, Bào Văn đã mua cho tôi một chiếc mặt nạ mới. Tôi nhìn đồng hồ đã mười hai giờ.

Bào Văn cười nói: "Chúng ta đi thôi".

Tôi gật đầu, nhanh chóng rửa mặt rồi cùng cô ta rời khỏi biệt thự. Trên đường đi, tim tôi cứ đập thình thịch, thầm vui mừng vì ít ra Bào Văn không dùng máy đo nhịp tim để kiểm tra tôi, nếu không cô ta sớm đã phát hiện ra rồi.
Bào Văn đỗ xe ở cổng sau của Cảnh Minh. Tôi cau mày, giả vờ không biết, hỏi: "Đây là đâu?"

Bào Văn hờ hững đáp: "Là cổng bí mật của Cảnh Minh".

Tôi ồ lên một tiếng. Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, Bào Văn bổ sung thêm: "Đêm đó lúc Thẩm Nặc Ngôn tới đây, hắn ta đã gϊếŧ hết mấy người khiêng Tôn Nam Bắc ra ngoài để cứu Tôn Nam Bắc ở chính chỗ này".

Tôi cau mày, nghĩ tới biểu hiện của mình đêm qua, hờ hững nói: "Mặc dù không phải chuyện của anh, nhưng nói thật tên Trần Danh đó không xứng đáng có anh em".

Tôi vốn là một người rất trọng tình nghĩa, cho nên tôi nói vậy Bào Văn cũng không thấy kỳ lạ. Ngược lại, việc tôi bình thản nói ra những lời này mới chứng tỏ cho cô ta thấy tôi không làm gì khuất tất.

Bào Văn lại thở dài, xem ra cô ta rất bất mãn với sự vội vàng của Trần Danh giả. Tôi tin lúc Trần Danh giả ra tay với Thẩm Nặc Ngôn không hề bàn bạc trước với cô ta. Tôi nghĩ Trần Danh giả đã tin chắc hắn có thể gϊếŧ được Nặc Ngôn. Tiếc là, hắn lại không thể tính tới sự xuất hiện của tôi.
Tôi vừa suy nghĩ vừa đi vòng qua tầng hai cùng với Bào Văn, chúng tôi đi tới một căn phòng. Một lát sau, người phục vụ bưng đồ ăn lên. Tôi nghe thấy Bào Văn hỏi: "Bên đó tình hình thế nào rồi?"

"Chị Bào Văn, cô ta vẫn chưa tới".

Bào Văn gật đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cởi mặt nạ ra, nhìn về phía người phục vụ. Lúc đó, anh ta bật TV trong phòng lên cho chúng tôi, trên màn hình TV hiện ra một khung cảnh. Đó là một căn phòng bài trí y hệt căn phòng mà chúng tôi đang ngồi, Trần Danh giả nghiêm mặt ngồi trong đó. Đối diện hắn là Tam gia, vẻ mặt anh ấy cũng rất nghiêm trọng, im lặng uống rượu.

Trần Danh giả gõ xuống bàn rồi nhìn Tam gia, nói: "Tam gia, anh vẫn đang giận sao?"

Tam gia bình tĩnh nhìn hắn, hắn ta nói: "Tôi đã làm theo yêu cầu của anh, không tiếp tục đuổi theo Nặc Ngôn và Nam Bắc, để cho họ quay về Hàng Châu rồi. Sao anh vẫn còn giận tôi chứ?"
Nghe vậy, trong lòng tôi rất vui mừng. Vậy là Thẩm Nặc Ngôn đã đưa Nam Bắc rời khỏi Nam Kinh rồi. Từ câu nói của Trần Danh, có thể đoán được hắn vốn dĩ muốn đuổi theo họ nhưng bị Tam gia ngăn lại. Tên Trần Danh giả chắc chắn tức muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn phải mềm mỏng với Tam gia bởi hiện giờ Tam gia là trợ thủ không thể thiếu của hắn.

Trần Danh giả vốn nghĩ hắn là người đang nắm giữ đại cục, chứ không hề biết thực ra hắn mới là người đang nằm trong tay tôi và Tam gia.

Tam gia thở dài nhìn Trần Danh giả, thất vọng nói: "Trần Danh, trước đây cậu đâu phải người như vậy".

Trần Danh giả cau mày, nói: "Đúng vậy, trước đây tôi không như vậy. Trước đây tôi tin tưởng họ, coi trọng họ như vậy nhưng cái tôi nhận được là gì? Là một nhát đâm sau lưng, là sự phản bội. Tam gia, tôi làm thế nào mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, điều đó anh rõ hơn ai hết. Anh cũng thừa biết điều mà Trần Danh này không thể chấp nhận chính là phản bội. Anh nghĩ làm như vậy với Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc thì trong lòng tôi không buồn sao? Không, tôi chính là người buồn nhất. Nhưng, tôi có được ngày hôm nay là nhờ anh em đã liều mạng phấn đấu cùng tôi. Tất cả mọi thứ của tôi cũng là của anh em. Tôi không thể vì tình riêng mà bỏ qua cho hai kẻ mưu đồ phản bội anh em. Dù cho hai kẻ đó có từng là những người anh em tốt nhất của tôi đi chăng nữa".
Những lời Trần Danh giả nói giống hệt những lời trước đây tôi thường hay nói. Nghe những lời này, trong lòng tôi vừa buồn bã vừa kích động, bởi tôi biết những người anh em của mình hoặc bị hắn vứt bỏ, hoặc bị đuổi việc, hoặc bị vu cho tội danh phản bội như Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc. Tôi thực sự cảm thấy thẹn với các anh em của mình!

Tam gia nhìn gương mặt đầy vẻ đau khổ của Trần Danh giả, tỏ vẻ thương xót, trầm giọng nói: "Tôi biết cậu đang cảm thấy như thế nào. Trần Danh, tôi không có ý trách cậu, chỉ là tôi cảm thấy không chấp nhận được. Dù gì chúng ta cũng từng là anh em vào sinh ra tử".

"Đúng vậy, cho nên tôi mới không hề đề phòng họ, nhưng ai mà ngờ được ... ", Trần Danh giả tỏ vẻ đau khổ nói tiếp: "Bỏ đi, bỏ đi, không nói nữa, chỉ biết trách lòng người khó đoán. Trên thế gian này cũng đâu có thiếu những người từng cùng nhau trải qua hoạn nạn nhưng lại không thể ở bên cạnh nhau khi vinh hoa phú quý. Có lẽ những ngày tháng này quá yên bình nên con người bỗng trở nên tham lam, muốn có được nhiều hơn rồi lựa chọn phản bội cả anh em mình".
Xem diễn xuất vụng về của Trần Danh giả, tôi khó mà nhịn được cười. Qủa nhiên, hắn ta đem hết tội trạng gán cho anh em tôi. Nhưng lúc này, tôi không hề phẫn nộ, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh vì tôi phát hiện mình đã đi guốc trong bụng Trần Danh giả. Trong mắt tôi, hắn vốn không phải đối thủ mà chỉ là một thằng hề lươn lẹo, cho nên tôi không hề tức giận.

Còn Bào Văn, trên mặt cô ta là nụ cười đắc ý vì nãy giờ, cô ta chăm chú quan sát tôi nhưng tôi lại chẳng có chút phản ứng nào.

Lúc này, cửa mở ra.

Trước mắt tôi là một người con gái mặc chiếc áo choàng dài kiểu Âu màu xanh quân đội. Cô ấy trang điểm tỉ mỉ và tinh tế, khiến cho gương mặt vốn đã xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành càng trở nên đẹp hơn nhiều lần.



Người con gái đó chính là người tôi vừa muốn gặp, vừa sợ phải gặp, Tống Giai Âm. Giai Âm lạnh lùng đứng đó, tay cầm một sợi dây xích chó. Chú chó cô ấy dắt theo chính là Sơn Bào.


Đã lâu không gặp tôi nhưng Sơn Bào dường như không hề buồn bã chút nào. Da lông nó bóng loáng, đôi mắt lấp lánh có thần, rất lanh lợi và sắc bén. Chỉ cần nhìn cũng biết nó đã được nuôi dạy rất tốt. Tôi nhớ Tam gia là người giúp tôi nuôi nó, liệu có phải Giai Âm đi nửa đường mới dẫn nó tới đây nên cô ấy không đến cùng Tam gia. Đương nhiên, cũng có thể hai người họ cố ý một người đến trước một người đến sau.





Nhìn thấy Giai Âm, trong mắt Trần Danh giả thoáng chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh. Hắn ta đứng dậy, nét mặt đầy vẻ cưng chiều, cười nói: "Giai Âm, em đến rồi sao? Từ lúc em gọi điện thoại nói sẽ tới đây, anh đã háo hức mong chờ được gặp em. Em thật biết cách khiến anh chờ đợi".





Từ ánh mắt đến nụ cười của hắn đều thể hiện rất tròn vai một gã si tình khi nhìn thấy người người con gái mình yêu, nhưng trong nụ cười đó dường như vẫn thiếu thứ gì đó.


Trần Danh giả bước tới bên cạnh Giai Âm. Nhưng lúc này, điều kỳ lạ xảy ra. Sơn Bào, chú chó nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Trần Danh giả đột nhiên trở nên cảnh giác rồi sủa loạn lên một cách khó chịu.









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv