Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 405: Cô ta đến Nam Kinh rồi



Tôi không biết việc thừa nhận thân phận của mình với Thẩm Nặc Ngôn rốt cuộc là đúng hay sai nữa. Nhưng lúc này, tôi chẳng có đủ thời gian để suy xét kỹ chuyện đó. Tôi cất điện thoại rồi đi nộp viện phí. Lúc tới đây quá vội nên tôi chưa kịp làm thủ tục gì cả. Có lẽ vì câu "trả gấp mười lần tiền lương" của tôi mà bác sĩ trực ban lúc nãy đã giúp tôi làm tất cả các thủ tục, tôi chỉ cần đi nộp tiền là xong.

Khi rời khỏi Vân Nam, để đề phòng bất trắc, Lục Hiểu Phong đã đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng. Trong thẻ có đủ tiền cho tôi dùng. Lúc đó tôi còn cảm thấy ông ấy quá coi trọng tiểu tiết, đến giờ mới thấy đúng là gừng càng già càng cay. Nếu không có chiếc thẻ này thì dù tôi có cẩn thận thế nào thì chỉ cần tiêu tiền trong thẻ ngân hàng của mình, Bào Văn chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay.

Sau khi trả tiền xong, tôi không về bệnh viện ngay mà đi rút tiền để biếu những bác sĩ điều trị chính của Tôn Nam Bắc. Tôi làm vậy thứ nhất là vì làm người không được nuốt lời, hai là để bịt miệng họ lại. Khi tôi quay lại bệnh viện, leo lên tầng năm, tôi nhìn thấy ngay trước mắt mình là một dáng người cao lớn.

Tôi đứng lặng ở đó, nhìn theo bóng dáng thân thuộc kia. Nhìn thấy anh ấy từ từ quay người lại, thấy khuôn mặt điển trai và đôi mắt lúc nào cũng đầy tâm sự. Giây phút này, tôi rất muốn cười rồi bước đến chào anh ấy, nhưng tôi không đủ dũng cảm để cất lên lời.

Tam gia.

Trong lòng tôi gào thét gọi tên anh ấy.

Tam gia sải bước đến trước mặt tôi, tôi cố nặn ra một nụ cười. Anh ấy đứng trước mặt tôi, chăm chú nhìn vào những vết sẹo bỏng dài đáng sợ trên gương mặt tôi. Tam gia ôm lấy đầu mình, đau lòng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là kẻ nào? Kẻ nào dám hại cậu ra nông nỗi này?"
Advertisement


Tôi nói: "Tam gia, tôi không sao, tôi thực sự không sao mà".

Mắt Tam gia đỏ ngàu, anh ấy nói: "Nếu không phải Thẩm Nặc Ngôn nói với tôi chuyện này thì tôi sẽ không thể nào tin, cũng không thể nào chấp nhận sự thật này. Tôi không hề phát hiện ra người anh em chí cốt của mình bị tráo đổi ngay trước mắt, không thể tin được người anh em đầy chí khí của tôi trước đây lại biến thành ... thành bộ dạng khiến lòng tôi đau như cắt ra từng khúc thế này".

Tôi cười nhưng trong lòng thì cay đắng, tôi nói: "Bề ngoài suy cho cùng cũng chỉ là cái vỏ mà thôi ..."

"Thực sự chỉ là cái vỏ thôi sao? Tên của cậu, những thứ thuộc về cậu, những người anh em của cậu đều bị cướp đi! Trần Danh, cậu đừng kìm nén trước mặt tôi được không? Khóc cũng được, chửi mắng cũng được, ít ra như vậy còn tốt hơn cái vẻ cố tỏ ra bình thản của cậu hiện tại. Bởi vì cậu càng bình thản thì tôi lại càng đau lòng", Tam gia vừa nói, gân xanh trên trán vừa nổi lên, anh ấy siết chặt tay lại thành nắm đấm. Trong mắt anh ấy là sự phẫn nộ và thương xót đến vô cùng.
Advertisement




Tôi bước lên phía trước một bước, vỗ vai Tam gia, trấn an anh ấy: "Tôi thực sự không sao, anh cũng không cần lo cho tôi bởi những thứ kẻ đó cướp từ tay tôi, có một ngày tôi sẽ đòi lại toàn bộ".

Nghe tôi nói xong, Tam gia nhìn tôi, nói: "Để tôi giúp cậu".

"Được", tôi nhìn Tam gia cười, nói: "Có điều đêm nay không thể hành động nữa".

Tam gia cau mày đến nỗi tạo thành một hõm sâu trên trán. Dường như anh ấy muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kiên định của tôi lại đành thở dài, nói: "Tôi nghe theo cậu hết. Tôi đã nghe Thẩm Nặc Ngôn kể chuyện rồi. Trần Danh, tôi đã lệnh cho người đi xóa tất cả hình ảnh của cậu trong camera ghi hình lúc cậu đến bệnh viện rồi, cũng đã tìm cách bịt miệng các y bác sĩ ở đây. Vốn dĩ những người biết chuyện này không nhiều, cậu không cần lo chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài đâu".
Tôi gật đầu đáp: "Mỗi lần anh ra tay, tôi đều rất yên tâm".

Nét mặt Tam gia dần ôn hòa trở lại, anh ấy nhìn tôi rồi lại nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Trời sắp sáng rồi, cậu đã rời khỏi đó quá lâu, nếu còn không trở về e rằng bọn chúng sẽ sinh nghi. Cậu đi đi, đợi khi Nam Bắc được ra khỏi phòng cấp cứu, tôi sẽ đưa anh ấy đi. Tôi đã ra mặt thì Trần Danh giả không thể cản trở được, tôi sẽ có cách làm cho hắn phải nhượng bộ".

"Hiện giờ hắn ta chưa dám chơi bài ngửa với anh, nhưng chắc chắn hắn sẽ đóng giả tôi rồi làm đủ trò. Đến lúc đó không chừng hắn còn tìm được "chứng cứ" chứng minh Nặc Ngôn và Nam Bắc phản bội hắn, sau đó sẽ lấy cả tình anh em giữa hai chúng ta ra để chất vấn anh tại sao không tin tưởng hắn. Đến lúc đó, anh phải lựa lời mà nói, để hắn nghĩ anh vẫn tin hắn. Sau đó, hãy bảo vệ tốt bản thân và tài sản trong tay anh", tôi nói xong, lo lắng bổ sung thêm: "Hắn đã ra tay với Nặc Ngôn và Nam Bắc thì chắc chắn cũng sẽ ra tay với anh".
Tam gia trầm giọng, nói: "Cậu không cần lo lắng cho tôi. Hắn ta tạm thời vẫn chưa dám ra tay với tôi đâu".

Tôi tin vào thực lực của Tam gia. Anh ấy không chỉ có sản nghiệp và thế lực lớn mạnh ở Nam Kinh, lại thêm người yêu anh ấy - An An cũng có gia thế không phải dạng vừa. Hai người họ hợp lực với nhau thì sẽ tạo nên một liên minh vô cùng lớn mạnh. Kẻ đã mất nửa già Hàng Châu như tên Trần Danh giả sẽ không dám tùy tiện ra tay với Tam gia.

Nghĩ thông suốt điều này, tôi cũng không còn lo lắng nữa. Tôi nói: "Vậy tôi đi đây, mấy chiếc phong bì này anh đưa cho các bác sĩ giúp tôi. Đây là phần thưởng tôi hứa sẽ cho họ".

Tam gia bảo tôi lấy lại tiền, nói anh ấy sẽ giải quyết mấy vấn đề này. Tôi lắc đầu, khăng khăng đưa tiền cho anh ấy. Tam gia không từ chối nữa, nhận lấy tiền rồi nói: "Tình trạng của Nam Bắc hiện giờ không được tốt lắm nên tạm thời tôi sẽ chưa nói chuyện cậu là Trần Danh thật với anh ấy".
"Tôi biết, tôi cũng không muốn để anh ấy biết chuyện này", nói xong, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, biết đến lúc mình nên rời khỏi đây.

Tam gia nói: "Còn một chuyện nữa, tôi đoán cậu biết được sẽ rất vui".

"Chuyện gì?", tôi tò mò hỏi.

Tam gia liếc nhìn phòng cấp cứu, nói: "Mạt Tang có thai rồi, Nam Bắc sắp được làm bố".

Nghe được tin này, trong lòng tôi nở rộ một niềm vui sướng và xúc động khó tả. Có điều, cứ nghĩ đến Nam Bắc vì tôi mà phải nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết chưa rõ. Còn Mạt Tang thì đang buồn và lo lắng cho anh ấy đến chừng nào, tôi lại không khỏi áy náy. Nếu không phải vì tôi, giờ này bọn họ chắc chắn đang vui vẻ hạnh phúc ôm nhau ngủ, đang mơ những giấc mơ về tương lai, về ngôi nhà với những đứa trẻ.

Tam gia vỗ vai tôi an ủi: "Họ sẽ không trách cậu đâu. Trong mắt họ, việc cậu được sống quan trọng hơn tất thảy".
Tôi gật đầu nói mình biết điều đó. Trong lòng tôi luôn biết rõ nếu như Nặc Ngôn và Nam Bắc không quá tin tưởng và yêu quý tôi thì với sự thông minh của họ, Trần Danh giả sẽ không thể làm hại họ đến mức này. Tôi rất vui mừng vì trong thế giới tàn nhẫn này, tôi lại có được những người anh em tốt như vậy. Ngoài ra, tôi cũng vô cùng thất vọng vì bản thân mình không đủ mạnh, khiến anh em của mình hết lần này đến lần khác phải chịu thương tổn.

Tạm biệt Tam gia, tôi rời khỏi bệnh viện rồi lái xe đi dạo một lát. Bởi vì tôi chưa kịp mua điện thoại, cũng không bật điện thoại vệ tinh nên Bào Văn không có cách nào liên lạc với tôi. Như vậy, tôi cứ lái xe đi vô định cho đến khi trời sáng. Tôi mua chút đồ ăn rồi lái xe về hướng biệt thự của Bào Văn. Tôi dừng lại trên một con phố nhỏ gần biệt thự rồi ngủ luôn trong xe.
Gọi là ngủ nhưng thực ra là đang giả vờ mà thôi. Tôi đoán chắc chắn Bào Văn sẽ phát hiện ra tôi.

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng người gõ lên cửa kính xe. Tôi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt đầy lo lắng của Bào Văn. Tôi hạ cửa kính xe, lạnh lùng nhìn cô ta. Bào Văn nhìn tôi, hỏi: "Chồng à, đêm qua anh đi đâu vậy?"

Tôi cười lạnh, đáp: "Anh đi đâu mà em còn phải hỏi sao? Em bảo Trần Danh của em đi điều tra là được mà".

Nghe tôi nói xong, Bào Văn khẽ cau mày, nói: "Anh à, chúng ta là vợ chồng, em tin tưởng anh, sao em có thể để người đàn ông khác đi điều tra anh được? Em hỏi vậy là vì quan tâm anh thôi. Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi nữa. Có điều, anh có biết cả đêm qua em lo lắng không ngủ hay không?"

Tôi thầm nghĩ lại là câu nói này, có phải cô ta thực sự coi tôi là kẻ ngu đần rồi không? Tôi thừa biết cô ta đã điều tra tôi từ lâu, chỉ là không tra ra được gì nên mới hỏi vậy. Cô ta chỉ muốn thăm dò xem tôi có liên quan đến những chuyện xảy ra đêm qua hay không mà thôi.
Tôi cố tình cau mày tỏ vẻ mất bình tĩnh, hỏi cô ta đã nghĩ xem nên giải thích với tôi thế nào hay chưa?

Bào Văn thấy tôi lạnh lùng với cô ta cũng không hề tức giận. Cô ta tỏ vẻ vừa bất lực vừa oan ức nói: "Việc đó vốn dĩ không cần nghĩ. Chồng à, anh cũng biết Trần Danh có ý với em, cho nên anh ta mới nhân cơ hội này chia rẽ chúng ta. Tối qua anh ta nói những lời như vậy, chẳng qua là thấy anh bị mất trí nhớ nên mới vu khống rằng em che giấu thân phận của anh. Chỉ trách em không nói rõ ràng, cho nên mới khiến anh hiểu lầm như vậy".

Tôi nhìn Bào Văn, hơi nheo mắt lại, nói: "Bào Văn, giờ anh không biết có còn nên tin lời em nói nữa hay không".

Bào Văn vội nói: "Chồng à, sao anh có thể không tin em được? Nếu chúng ta không phải là vợ chồng thì khi gương mặt anh bị hủy hoại em đâu có toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, chỉ hận một nỗi không thể đem cho anh tất cả mọi thứ của em?"
Nói xong, cô ta ảo não cau mày, nói: "Xin lỗi chồng, em không có ý chê bai anh, em chỉ là ... lúc nào cũng bị anh hiểu lầm, trong lòng em rất khó chịu nên mới nói năng không suy nghĩ như vậy".

Nhìn dáng vẻ áy náy đau khổ của Bào Văn, tôi thực sự khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô ta. Tôi nghĩ, mấy người Tam gia chắc chắn sẽ không ngờ tới Bào Văn thanh cao lạnh lùng lại có lúc "yếu đuối" như thế này. Còn tôi thì thừa biết, cô ta làm vậy chỉ để giữ tôi lại bên cạnh rồi lợi dụng tôi để làm hại những người đối xử tốt với tôi.

Cô còn muốn diễn sao? Vậy chúng ta thi xem ai diễn hay hơn!

Tôi vẫn lạnh lùng không nói không rằng, Bào Văn lo lắng biết lần này tôi thực sự giận rồi. Cô ta mở cửa xe, chủ động ngồi lên đùi tôi, cánh tay trắng nõn của cô ta ôm lấy cổ tôi, hỏi: "Anh thực sự không tin lời nào em nói sao?"
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ nói mình không biết bởi tôi chẳng nhớ được gì cả.

Nói đến đây, tôi giả vờ đau đớn ôm lấy đầu, sau đó ra sức tự đánh vào đầu mình. Thấy tôi như vậy, Bào Văn đoán có lẽ bệnh cũ của tôi lại tái phát, cô ta hoảng hốt, vội níu lấy tay tôi, nói: "Chồng à, đừng đánh nữa, em sẽ đau đấy".





Tôi nhìn con ngươi ngân ngấn nước mắt của Bào Văn, bất lực thở dài, nói: "Xin lỗi, thực ra trong lòng anh tin em. Nhưng anh ... anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh không thể kiểm soát tính khí nóng nảy của mình. Anh cũng không biết mình làm sao, nếu cứ như vậy anh sợ sẽ làm em phải chịu khổ nhiều hơn".





"Em không quan tâm", Bào Văn tỏ vẻ không hề oán trách tựa đầu vào lồng ngực tôi, dịu dàng nói: "Chỉ cần anh ở bên cạnh em, tất cả những khổ cực đó chẳng đáng là gì".


Đúng là một lời tỏ tình cảm động.





Tôi nâng cằm Bào Văn lên, đang định hôn thì điện thoại của cô ta chợt reo lên. Cô ta xin lỗi rồi bảo tôi đợi một lát, sau đó nhận điện thoại. Trong điện thoại vọng ra tiếng Trần Danh giả hoảng hốt nói: "Tống Giai Âm đến Nam Kinh rồi! Cô ta còn mang theo con chó chết tiệt đó nữa!"









TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv