Tôi muốn hét lên gọi cô ấy, nhưng nghĩ tới bộ dạng nhếch nhác của mình hiện giờ tôi xấu hổ không dám mở miệng, tôi cúi đầu, sợ cô ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng thảm hại này. Có điều, chỉ cần nghĩ rằng cô ấy còn sống, tôi không kiềm chế được nên lén nhìn cô ấy. Tôi muốn nhìn xem cô ấy có bị thương không, có chê bai bộ dạng này của tôi không.
Tống Giai Âm chầm chậm bỏ mũ xuống, khi khuôn mặt cô ấy lộ ra, tất cả mọi người đều chết lặng.
Advertisement
Biểu cảm của chú Lôi rất khó coi, nói mặt như gặp ma cũng không quá đáng.
Tống Giai Âm nhếch mép cười nói: “Trần Danh nói với tôi là chú muốn nhận cậu ấy làm con nuôi. Hi vọng tôi từ Thủ đô tới vẫn còn kịp tham gia buổi nhận người thân này, nhưng mà xem ra tình hình có gì đó không đúng lắm.”
Advertisement
Cả hội trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn chú Lôi bằng con mắt kinh ngạc rồi bàn tán.
Hình như không có ai nghi ngờ lời nói của Tống Giai Âm, có lẽ cô ấy có khả năng thuyết phục người khác. Không có lý do gì khác, đơn giản vì cô ấy chính là Tống Giai Âm.
Tôi nhìn chú Lôi, không thể phủ nhận ông ta rất giỏi, trong một thời gian ngắn đã thay đổi sắc mặt điều chỉnh lại tâm trạng.
Ông ta cười ha ha nói: “Đại tiểu thư, xem ra đến cô mà cậu ấy cũng lừa. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói muốn nhận cậu ấy làm con, hơn nữa cậu ấy phạm sai lầm, làm chuyện phạm pháp. Nếu tôi không xử lý cậu ấy thì trái với quy tắc trong thế giới ngầm ở Nam Kinh. Đại tiểu thư, cô là người Thủ đô không hiểu tình hình ở Nam Kinh chúng tôi, có lẽ còn muốn bảo vệ Trần Danh, nhưng quy tắc không thể nhượng bộ chỉ vì tình cảm, mong cô đừng làm khó tôi.”
Tôi chửi thầm “gian trá”! Ông ta nói vậy khiến mọi người đều có suy nghĩ “bài trừ”, cho dù mọi người đều biết Tống Giai Âm là người Thủ đô, và còn là nhân vật lợi hại hơn cả chú Lôi nhưng trong mắt những người này cô ấy chẳng qua cũng chỉ là người ngoài, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện ở đất Nam Kinh?
Qủa nhiên là như vậy, chú Lôi vừa ngắt lời lập tức có người hét lên: “Ở đây là Nam Kinh, không phải Thủ đô, không phải nơi cô có thể nhúng tay vào, mau cút về đi.”
Sắc mặt Tam gia lạnh lùng rồi sẵng giọng nói: “Ai nói câu này bước ra đây, nói lại một lần nữa trước mặt Vân Tam Thiên tôi!”
Gần đây Tam gia phát triển mạnh ở cả hai giới ngầm và giới chính đạo. Từ sau khi anh ấy quyết định lộ diện thì đac thâu tóm nhiều quán bar nổi tiếng ở Nam Kinh, nắm giữ lượng lớn thế lực ngầm ở đây, ngoài ra anh ấy còn có mối quan hệ tốt với chính phủ, làm nhiều việc cho chính phủ.
Đương nhiên, những điều này tôi đều nghe được từ Triệu Côn Bằng. Một nhân vật nhỏ bé như tôi vẫn chưa đủ tư cách để bước vào thế giới của Tam gia hiện giờ, cũng chưa đủ tư cách biết được quá trình đấu tranh của những nhân vật tầm cỡ.
Lúc này, Tam gia vừa mở lời, cả hội trường đều im bặt.
Tống Giai Âm bình tĩnh nói: “Thế lực của thế giới ngầm ở Nam Kinh thế nào tôi không quan tâm, tình hình của thế giới ngầm ở Nam Kinh thế nào tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ biết một con chó mà nhà họ Tống chúng tôi nuôi bắt đầu cắn bừa. Đã như vậy, tôi có trách nhiệm giết chết con chó dại đó.”
Sắc mặt chú Lôi tái nhợt nói: “Đại tiểu thư, tôi không hiểu ý của cô.”
Tống Giai Âm cười khẽ nói: “Không hiểu là chuyện bình thường, súc sinh làm sao hiểu được tiếng người? Hơn nữa còn là một con chó dại.”
Lần này cả hội trường như bùng nổ, tất cả mọi người đều nhìn Tống Giai Âm như quái vật, tục ngữ có câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhưng Tống Giai Âm dám nói chú Lôi là một con chó dại của nhà họ Tống, còn nói muốn đánh chết ông ta. Quả là ngông cuồng, nhưng người con gái này có năng lực khiến người khác tin mình cho nên không ai nghi ngờ cô ấy không làm được chuyện này, có điều người ta vẫn rất hiếu kì đoán về thế lực chống lưng và xuất thân của cô ấy.
Chú Lôi cuối cùng cũng phát điên lên, ông ta có vẻ đã quyết tâm trở mặt với nhà họ Tống, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, Lôi Nhân tôi mấy năm nay đều hết lòng trung thành với nhà họ Tống, cuối cùng lại đổi lấy lời bình phẩm và kết cục thế này, cô cũng bắt nạt người quá đáng quá rồi! Nhà họ Tống đã coi tôi như vậy thì tôi cũng không cần thiết phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tống các người nữa. Kể từ bây giờ, Lôi Nhân là Lôi Nhân, nhà họ Tống là nhà họ Tống, chúng ta vạch rõ ranh giới! Còn ở nam Kinh, tôi không quan tâm cô là ai, đến rồi thì phải tuân theo quy tắc của tôi!”
Nhìn chú Lôi phẫn nộ, trong lòng tôi khó chịu. Nếu chú Lôi đã không còn sợ Tống Giai Âm nữa thì sự uy hiếp của Tống Giai Âm với ông ta không còn ý nghĩa gì nữa. Thoáng cái tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, không phải lo cô ấy không cứu được tôi mà tôi lo rằng cô ấy sẽ bị chú Lôi làm khó. Vì cứu tôi mà Đoàn Thanh Hồ đã phải trả cái giá rất đắt, tôi không muốn nhìn thấy Tống Giai Âm gặp phải nguy hiểm.