Người đàn ông khiến cho tất cả mọi người “nghe tiếng đã sợ mất mật” chính là Diệp Phong.
Diệp Phong cười lạnh lùng nhìn chú Lôi, trong mắt đằng đằng sát khí, chú Lôi thu tay về đứng dậy nói điềm đạm: “Hoá ra là Diệp đại thiếu gia, sao vậy? Cô gái này sỉ nhục cậu ở hôn lễ mà cậu còn thích cô ta sao?”
Xem ra mặc dù chú Lôi không sợ Diệp Phong nhưng vẫn có chút kiêng nể anh ta. Đây có thể là vì thân phận máu mặt của bố anh ta. Xã hội đen vẫn chỉ là xã hội đen, có làm lớn thế nào thì cũng không bằng có thực lực như "ông vua" ngoài sáng, dù sao xã hội đen mà muốn đối phó với những người ngoài sáng thì sẽ phải hiểu nhiều và cũng có nhiều khó khăn. Nhưng người ngoài sáng muốn đối phó với xã hội đen thì lại dễ như trở bàn tay.
Advertisement
Diệp Phong vừa bước về phía Đoàn Thanh Hồ vừa nói: “Tôi thích cô ấy hay không thì đã tới lượt ông lên tiếng chưa? Tôi nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy chính là người con gái của tôi!”
Chú Lôi khua tay, thủ hạ của ông ta lập tức nhường đường, Diệp Phong nhanh chóng đi tới bên Đoàn Thanh Hồ đỡ chị ấy dậy rồi chau mày nói: “Em thế nào rồi?”
Advertisement
Đoàn Thanh Hồ đẩy anh ta ra, dùng ánh mắt lạnh nhạt nói: “Tôi rất tốt.”
Diệp Phong nói với sự tức giận: “Rất tốt? Em cũng không nhìn xem bộ dạng của mình đi!”
Nói xong anh ta nhìn tôi đầy căm thù rồi chửi “loại đàn ông vô dụng”, sau đó nói: “Em muốn cứu cậu ta?”
Câu nói này là dành cho Đoàn Thanh Hồ.
Trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, Diệp Phong hét lên: “Phải hay là không phải?”
Đoàn Thanh Hồ mím môi đáp: “Phải.”
Diệp Phong nói: “Em đồng ý lấy tôi thì tôi sẽ cứu hắn giúp em. Em không lấy tôi, tôi sẽ nhìn hắn chết!”
Tôi nghiến răng nói: “Diệp Phong, anh quá bỉ ổi.”
Diệp Phong không quan tâm đến tôi, chỉ nhìn Đoàn Thanh Hồ. Tôi bảo Đoàn Thanh Hồ đừng đồng ý, ai biết được chị ấy đột nhiên quay đầu mỉm cười, nụ cười xinh đẹp vô cùng khiến tôi đổ gục vì tôi đã đoán được quyết định của chị ấy.
Đúng như dự đoán của tôi, Đoàn Thanh Hồ bình tĩnh trả lời: “Được.”
Trong đôi mắt Diệp Phong loé lên niềm vui khôn xiết. Anh ta vừa định mở miệng nói thì bên ngoại lại vang lên âm thanh: “Được? Tôi nghĩ là không được.”
“Được? Tôi thấy không được.”
Một câu nói khiến tôi ngừng thở, tôi giật mình nhìn ra cửa, chờ đợi người vừa nói ra câu đó xuất hiện.
Một cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc một cái áo khoác, và chiếc quần bò màu xanh đậm bước vào. Nửa khuôn mặt phía trên giấu sau chiếc mũi lưỡi trai, trông nửa khuôn mặt phía dưới có thể nhận ra đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy yên lặng đứng đó không cần phải ra vẻ ăn nói hùng hổ, không cần người khác nhìn rõ dung mạo của mình nhưng lại rất khí thế, hơn nữa đứng bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cực kỳ phong độ.
Thông minh như yêu quái, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nhớ rõ khuôn mặt, lạnh lùng khiến người khác phục sát đất, thủ đoạn lợi hại vô biên, đây chính là hình ảnh của người con gái trong mắt tôi, Tống Giai Âm.
Bên cạnh Tống Giai Âm là một người mặc bộ áo sườn xam nam màu trắng, chính là Tam gia với bộ dạng cực kỳ giống với các công tử thời đại nhà Minh.
Khi nghe thấy câu nói này, tôi biết ngay rằng cô ấy tới rồi, chỉ có điều lúc cô ấy thực sự đứng trước mặt tôi, tôi vẫn không thể kiềm chế được niềm vui khôn xiết trong lòng. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó chính là cô ấy chưa chết, cô ấy còn sống!