Tâm tình của Hàn phu nhân vô cùng kích động, bà nhìn thấy được Trạch Vũ hình như quyết tâm không chịu bỏ qua cho Tần Phi, do dự chốc lát bà đem chân tướng nói hết ra.
"Bởi vì. . . . . . Trạch Vũ, bởi vì Tần Phi là anh em cùng mẹ khác cha với con?"
Rất dễ nhận thấy, lời nói của mẹ giống như sấm rền bên tai Trạch Vũ? Oanh tạc làm cho anh trợn mắt hốc mồm.
Anh không tin nhìn mẹ chằm chằm, khẽ nhếch miệng lên nhưng lại không phát ra được một câu hoàn chỉnh.
"Trạch Vũ, mẹ chỉ là không hy vọng hai anh em con trở mặt thành thù, đây vốn đều là lỗi của mẹ, cho nên lúc trước tất cả những gì cậu ấy làm là bởi vì những gì mà mẹ thiếu nợ cậu ấy."
Hàn phu nhân nói xong, âm thanh nghẹn ngào, bà nghĩ đến những năm qua Tần Phi phải chịu khổ, trong lòng bà hết sức đau lòng cùng tự trách.
"Mẹ? Mẹ biết mẹ đang nói gì phải không? Tất cả đây không phải là thật?"
Hàn Trạch Vũ lắc đầu, vẻ mặt kinh dị. Chưa bao giờ anh nghĩ giữa mình và Tần Phi còn có một sợi dây ràng buộc như vậy.
"Trạch Vũ, đây là sự thật, trước khi mẹ gả cho ba con, mẹ từng có một đứa bé. Nhưng mẹ thật sự rất thích ba con, vì để có thể gả được cho ông ấy mẹ đã nhẫn tâm bỏ lại đứa bé đó. Cho nên, Trạch Vũ, hôm nay nhất định con phải bỏ qua cho cậu ấy, nếu không mẹ. . . . . ."
Hàn phu nhân nói xong khóc rống lên.
Bên ngoài phòng làm việc, có một cô gái sau khi nghe xong cuộc đối thoại của hai người họ, cũng sợ ngây người?
Một hồi lâu cô thu hồi tâm trạng kinh ngạc chuẩn bị gõ cửa, khóe miệng nâng lên một nụ cười nham hiểm, một âm mưu được hình thành, cô chậm rãi xoay người biến mất ở trong thang máy.
Hàn Trạch Vũ nhìn mẹ khổ sở đau lòng, anh trầm mặc?
Một phòng làm việc lớn như vậy, chỉ nghe tiếng khóc đau đớn của bà Hàn.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hàn Trạch Vũ cũng mở miệng.
"Ba biết không?"
"Không, ông ấy không biết, Trạch Vũ, con phải giữ bí mật này ẹ." Hàn phu nhân nghe được câu hỏi của Trạch Vũ, vội vàng ngẩng đầu lên, mang theo đôi mắt đau thương nhìn chằm chằm Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ nhớ lại ba, lại nhìn mẹ một cái, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn .
Ban đầu, lúc ba muốn đi tìm em gái, đúng là cũng muốn mình thay ông giữ bí mật gạt mẹ, nhưng hôm nay mình không chỉ có một người em gái mà còn có một người anh nữa.
Hai người này cùng giường chung gối mấy chục năm mà cũng không có ai nghĩ đến, đối phương cũng có quá khứ giống mình, ôm trong lòng một bí mật cùng nằm ở trên một cái giường, mỗi người ôm một nỗi khổ khác nhau.
"Mẹ, trước mẹ nên về đi, con biết rồi, cho con một chút thời gian." Hàn Trạch Vũ thở dài bất đắc dĩ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được.
"Được rồi, Trạch Vũ, vậy mẹ đi về trước.Chẳng qua là mẹ cảm thấy nên làm chút gì cho nó, nhưng con của mẹ vĩnh viễn chỉ có một mình con thôi?" bà Hàn lau khô nước mắt, kiên định nhìn Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ hơi nhíu lông mày, đối với Tần Phi có một sự đồng tình?
"Mẹ, được rồi, con hiểu, con còn phải đi họp đây?" Hàn Trạch Vũ cúi đầu, giọng nói có hơi không tự nhiên.
Anh không nghĩ đến tượng vĩ đại của mẹ trong cảm nhận của anh cũng ích kỷ như vậy.
Bà Hàn cảm nhận được lời nói lạnh nhạt của Trạch Vũ, trên mặt hiện lên một tia bi thương, bà đứng lên nhìn con một cái, cô đơn bỏ đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh đóng cửa, Hàn Trạch Vũ ngẩng đầu lên, có hơi phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, bấm một chuỗi số điện thoại.
Không bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ vang.
"Mời vào?" Hàn Trạch Vũ day day thái dương, ngồi thẳng thân thể.
"Hàn tổng?" Tiếu Lãng đẩy cửa đi vào, cung kính hạ thấp đầu.
"Tối hôm qua là cậu đưa tôi trở về?" Hàn Trạch Vũ không nghĩ ra còn có người khác.
"Đúng, bởi vì Hàn tổng nói không về nhà, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là đưa anh tới đây." Tiếu lãng nhàn nhạt nói xong, nhưng mà trong nội tâm lại có chút khác thường.
"Lúc cậu đi chỉ còn một mình tôi sao?"
"Còn có một cô gái." Tiếu Lãng lạnh nhạt mà nói.
Anh nhớ tối hôm qua khi nhận được điện thoại của Hàn Trạch Vũ anh lập tức chạy qua đón, lúc chạy tới anh ngạc nhiên khi thấy anh ta đang ôm một cô gái dây dưa thân mật với nhau. T7sh.
Tiếu Lãng rất muốn xông lên cho anh ta một cú đấm, nhưng mà khi đến gần mới phát hiện anh ta đã say. Ngửi thấy một mùi rượu cùng mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta, còn có vết son môi trên cổ áo của anh ta, anh liền tự ý đưa anh ta đến công ty.
Anh sợ Lãnh Tiếu Tiếu nhìn thấy cái bộ dạng này của anh ta, sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.
Nhưng mà anh cũng không biết, hành động tốt bụng tối hôm qua của anh lại làm cho Lãnh Tiếu Tiếu chịu đựng nỗi khổ vô tận.
Nghe Tiếu Lãng này lạnh nhạt nói, Hàn Trạch Vũ có loại cảm giác chột dạ.
Xem ra, tối qua đúng là anh gặp được Judy.
Ban đầu sau khi nghe được chính miệng Tiếu Lãng thừa nhận thích Lãnh Tiếu Tiếu, anh đối với cậu ta có một cảm giác đặc biệt. Giống như anh trở nên rất quan tâm đến cái nhìn của cậu ta đối với mình.
"A, tôi biết rồi. Đúng rồi, cậu đi ra lệnh cho các đơn vị, nói về vụ việc của Hạ thị chỉ là hiểu lầm, chúng ta muốn rút lại đơn tố giác, nếu như cần chuẩn bị một chút cậu tự xem làm đi."
Tiếu Lãng nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ có hơi kinh ngạc, chỉ là đây chẳng qua là một cái nháy mắt.
"Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ?" Tiếu lãng rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Những năm gần đây, Hàn Trạch Vũ muốn làm bất kỳ một việc gì cũng đều có lý do, cho nên anh chỉ cần làm theo, không cần đi tìm hiểu lý do.
"Bây giờ tôi có chuyện về nhà một chuyến, công ty có chuyện gì thì cậu gọi điện thoại cho tôi." Hàn Trạch Vũ dặn dò xong, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe đi nhanh ra cửa.
Tiếu Lãng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Hàn Trạch Vũ nói với theo.
"Hàn tổng, tôi thấy anh nên đi thay bộ quần áo khác thì tốt hơn đó."
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Tiếu lãng, có hơi không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Lãng nhìn mình chằm chằm của mình, anh cúi đầu nhìn thấy được mấy vết son môi rõ ràng, anh lúng túng lại nhìn Tiếu Lãng một cái, buồn bực đi vào phòng nghỉ.