Cả đêm say rượu?
Hàn Trạch Vũ đi ra khỏi phòng nghỉ trong phòng làm việc, anh xoa xoa cái đầu đau đớn, rót ình một ly trà.
Uống trà xong, đầu óc anh cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Theo bản năng anh nhìn điện thoại di động của mình, phát hiện đã tắt máy.
Mở điện thoại di động ra, phòng làm việc đang an tĩnh lập tức vang lên chuông báo liên tiếp vài tin nhắn nhắc nhở. Nhìn mấy cái tin nhắn xong, Hàn Trạch Vũ kích động muốn trở về nhà ngay lập tức.
Ba mươi cuộc?
Cô ấy gọi ình tới ba mươi cuộc điện thoại.
Một cảm giác ấm áp chảy xuôi ở trong lòng?
Cô ấy đang nhớ mình sao, nếu không cô ấy cũng sẽ không gọi ình nhiều cuộc điện thoại như vậy.
Tối hôm qua, nhất định cô ấy rất lo lắng?
Nghĩ tới đây, ở bên trong lòng Hàn Trạch Vũ có một tia đau lòng cùng xấu hổ.
Ngày hôm qua sau khi tan việc, vốn là anh chuẩn bị về nhà, nhưng nhớ đến buổi sáng mình đã làm tổn thương cô, cho nên đột nhiên anh không biết sau khi trở về phải đối mặt với cô ấy như thế nào nữa, nhất thời buồn bực chỉ có một mình nên chạy đi uống rượu.
Buồn bực trong lòng cho nên rượu vào làm cho anh dễ dàng bị say?
Đột nhiên anh nhớ tới, hình như ngày hôm qua anh có gặp được Judy?
Tại sao trở về là vì mình hay sao?
Hàn Trạch Vũ lắc đầu một cái, giống như bởi vì hôm qua anh uống rượu say quá cho nên chuyện về sau cũng không nhớ một chút nào.
Đang lúc suy nghĩ thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Hàn phu nhân mang bộ mặt nặng nề đi vào.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Mẹ không thoải mái sao? Sao trông sắc mặt lại khó nhìn như vậy?"
Hàn Trạch Vũ thấy mẹ xuất hiện tại phòng làm việc của mình sớm như vậy vốn là rất kinh ngạc, lại nhìn thấy tinh thần của bà cũng rất kém, hôm nay xem ra cực kỳ tiều tụy, Hàn Trạch Vũ càng thêm nghi ngờ. T7sh.
"Trạch Vũ, cái thằng này, ngày hôm qua con đi đâu hả? Mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc điện thoại mà lần nào cũng không liên lạc được."
"Ngày hôm qua. . . con . . . Điện thoại di động của con hết pin, mà có chuyện gì mà mẹ lại tìm con?
"Trạch Vũ, mẹ muốn biết một chút về vụ án của Hạ thị." Hàn phu nhân gọn gàng dứt khoát nói.
Hàn Trạch Vũ nghe được lời của mẹ, trong lòng trầm xuống.
"Mẹ? Tại sao? Là do Tiếu Tiếu đi tìm mẹ phải không?"
Ngày hôm qua Tiếu Tiếu thay Tần Phi cầu xin anh, còn hôm nay mẹ cũng chủ động quan tâm tới chuyện này, thế nào mà sự chú ý của mọi người đều đặt hết vào chuyện này như vậy?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Hàn Trạch Vũ chính là Lãnh Tiếu Tiếu cảm thấy thuyết phục anh không được, cho nên mạnh dạn đi tới thuyết phục người mẹ cao ngạo này của anh, rất có bản lãnh.
"Đúng, Lãnh tiểu thư đúng là có đi tìm mẹ, nhưng. . . . . ."
"Thì ra đúng là cô ấy?"
Hàn Trạch Vũ vừa nghe mẹ xác nhận suy đoán của mình, lửa giận lập tức xông lên, lúc trước đau lòng cùng hổ thẹn tất cả đều bị ném văng ra bên ngoài, còn dư lại chính là vô cùng tức giận.
"Trạch Vũ, mẹ nghĩ. . . . . ."
"Mẹ, cái gì mẹ cũng đừng nghĩ, con sẽ không đồng ý, con không biết Lãnh Tiếu Tiếu là dùng phương pháp gì để thuyết phục được mẹ, nhưng mà bây giờ con nói ẹ biết, con sẽ không bỏ qua cho cậu ta?"
Lúc này trong đầu của Hàn Trạch Vũ bị ghen tỵ làm ù quáng, bất luận người nào nói gì anh đều không nghe lọt.
Anh chỉ biết, Tần Phi là tình địch của mình, cậu ta không chỉ là tình địch của mình, hơn nữa còn xuống tay trước muốn hãm hại mình và Hàn thị, cho nên với hành động như vậy của cậu ta bất luận như thế nào anh cũng nuốt không trôi .
"Trạch Vũ, con nghe mẹ nói, mẹ nợ cậu ấy một phần nhân tình, cho nên lần này, con hãy bỏ qua cho cậu ấy đi, coi như mẹ trả nợ phần nhân tình này, có được không?" Hàn phu nhân cố gắng thuyết phục tính ngang bướng của Trạch Vũ, chỉ có nói ra ngoài chân tướng này thì mới giải quyết được chuyện này.
"Nhân tình gì? Mẹ có thể nợ cậu ta nhân tình gì? Mẹ, rốt cuộc Lãnh Tiếu Tiếu đã nói những thứ gì với mẹ, tại sao mẹ phải giúp cậu ta?"
Hàn Trạch Vũ thật sự không nghĩ ra, tại sao mẹ của mình lại nghe lời nói của Tiếu Tiếu, đi hỗ trợ Tần Phi, hơn nữa còn lấy cớ như vậy mà nói mình giúp.
"Trạch Vũ, con phải tin tưởng mẹ, mẹ nói đều là thật, thật sự mẹ thiếu nợ Tần Phi, hơn nữa con cũng không thể đi tổn thương cậu ấy, nghe lời mẹ buông tay, có được không?"
Hàn phu nhân vừa nhắc tới Tần Phi liền đặc biệt đau lòng, nói xong hốc mắt cũng đỏ lên.
"Mẹ? Mẹ làm sao vậy? Mẹ muốn con buông tay thì cũng phải cho con biết rõ rốt cuộc vì cái gì chứ? Mẹ có biết không nếu như không phải trước đó con phát hiện ra chuyện này trước, thì hiện tại phiền toái sẽ rơi vào người con đó, bây giờ mọi người đều ủng hộ cậu ta là thế nào? Tại sao không có ai suy nghĩ cho con một chút?"
Hàn Trạch Vũ hết sức căm tức, tại sao người thân bên cạnh mình đều muốn ủng hộ người ngoài?
"Không phải như vậy, Trạch Vũ, nếu như con xảy ra chuyện, mẹ cũng nhất định sẽ giúp cho con, từ nhỏ đến lớn chỉ cần có thể đưa cho con tất cả mẹ đều cho rồi, nhưng Tần Phi cậu ta. . . . . . , Trạch Vũ, nghe mẹ lần này coi như bỏ qua có được không?Mẹ nghe nói Hạ thị sẽ lập tức chuyển đi Canada rồi, về sau cũng sẽ không có uy hiếp đến tập đoàn của mình nữa, coi như con bán ẹ một cái nhân tình, có được không?"
"Nghe nói? Nghe ai nói, Lãnh Tiếu Tiếu sao? Bản lãnh của cô ấy đúng là lớn thật? Dám nói với mẹ như vậy." Hàn Trạch Vũ cắn răng nghiến lợi nói xong, trong lòng anh bị tức giận thiêu đốt tới cực điểm.
"Mẹ rất cảm ơn Tiếu Tiếu, Trạch Vũ, ngay cả mẹ cầu xin con cũng không được sao?"
Thấy Hàn Trạch Vũ còn không chịu tha thứ, Hàn phu nhân có hơi kích động.
"Mẹ, mẹ để cho con suy nghĩ một chút? Chuyện này không phải chuyện đùa, có thể bên kia đã có hành động rồi." Hàn Trạch Vũ thấy mẹ tức giận, có hơi lộ vẻ tức giận từ chối.
"Trạch Vũ, con nên biết mẹ hoàn toàn có thể tự mình giải quyết chuyện này, nhưng mà mẹ không làm. Hàn thị bây giờ là công ty do con quản lý, chủ yếu là mẹ hi vọng con có thể bỏ qua cho câu ta, bởi vì. . . . . ."
"Bởi vì sao?" Hàn Trạch Vũ thấy lời nói mẹ muốn nói lại thôi tràn đầy nghi vấn.