" Anh đang phát điên cái gì...ưm" Lai Phỉ Kiều bị phản ứng của anh làm cho khó hiểu, ngay lập tức phản kháng liền bị anh hôn chặn môi, một lời cũng không thể thốt ra
Lục Vân Tiêu thô bạo xé quần áo cô, tay hung hăng nắn bóp ngực cô làm cho nó méo mó
" Mau...ngô...buông"
" Em...không có khả năng ra khỏi đây" Lục Vân Tiêu trầm giọng, đẩy cô về giường lớn đè lên cô
Từng cái hôn đều thô bạo, giống như muốn lấy hết đi dưỡng khí của cô, cảm thấy khuôn miệng đều bị anh chơi đùa quá phận
...
Tạ Thủy say đến mức không biết trời đất, miệng liên hồi gọi tên Phỉ Kiều. Cả căn phòng ngoài tàn thuốc lá và chai rượu nằm la liệt trên mặt đất thì không còn cái gì khác
" Tạ Thủy, tỉnh lại cho tôi" La Phi tát thật mạnh vào má Tạ Thủy, hiện tại chỉ có làm thế này cậu ta mới tỉnh ngộ
" Phỉ Kiều, Phỉ Kiều đâu?" Tạ Thủy bị cái bạt tai kia làm cho đầu óc choáng váng, vẫn mơ hồ gọi Lai Phủ Kiều
" Tạ Thủy, R.S không cần phế nhân" La Phi hít một ngụm khí lạnh tức giận nói
" Phế nhân? Ha...tôi đúng là một phế nhân, tôi không bảo vệ được cho cô ấy, tôi THẬT VÔ DỤNG" Tạ Thủy đau đớn gầm lên, ánh mắt sớm mờ đục vì rượu
Không có Lai Phỉ Kiều ở đây, cậu không sống được
La Phi hiện tại bất lực, làm sao có thể nghĩ Tạ Liên thảm như thế này chứ, có đánh chết cũng không tin đây là sát thủ có tiếng của cả giới hắc đạo, nhất là khi cậu ta trong cái bộ dạng thảm hại này
Còn có thể thế nào chứ, đều là vì tình
" Tạ Thủy, cậu mở mắt to ra cho tôi! Cậu nhìn đi, bậy giờ Lai Phỉ Kiều có thể ở bên R.S ở bên cậy sao? Cô ấy thật sự phải trở thành người phụ nữ của Lục Vân Tiêu rồi" La Phi nói, từng lời đều sắc bén như dao
Không đâm cậu ta thập tử nhất sinh, chỉ sợ cậu ta không thể đối diện với sự thật tàn nhẫn
" Không có khả năng, La Phi, cô nói dối, Lai Phỉ Kiều không làm chuyện thất hèn đâu, tuyệt đối không" Tạ Thủy lay vai La Phi, đôi mắt càng trở nên điên dại
" Nhưng đây là sự thật, cậu thật sự là ép tôi văng tục sao?" La Phi nghiến răng" Đem cái bản mặt thảm này đến gặp Lai Phỉ Kiều thì cô ấy thương xót cậu? Sẽ rời xa Lục Vân Tiêu? Tạ Thủy, cậu còn không nhìn bây giờ đã là cục diện gì, nếu như Lai Phỉ Kiều có thể bỏ trốn thì R.S phải đối mặt với cái gì cậu biết không?"
Tạ Thủy cứng đờ người, vô lực ngã xuống sàn nhà cứng đóc lạnh lẽo. Cả thân ảnh to lớn dựa vào tường lạnh một cách bất lực, toàn bộ đều cảm thấy thất bại
Cậu ta yêu Lai Phỉ Kiều chết đi sống lại, cái gì cũng có thể liều mạng vì cô ấy. Nhưng giữa cán cân của tình yêu lại chỉ có thể chọn một
Tất cả đều là mũi tên nhọn tẩm loại độc đau đớn nhất phát tác ra toàn thần kinh, nhưng đáng tiếc là chỉ có thể chịu dày vò chứ không thể chết
Bất lực, đau đớn chua xón từ tim tản ra tứ chi, muốn đứng dậy cũng không thể
Xã hội này quá tàn nhẫn, không có khả năng tồn tại những mơ mộng
Tất cả đều là cảm xúc cứu rỗi con người để cảm thấy cảnh quan trở nên tươi đẹp hơn một chút mà thôi
" Tỉnh chưa hả? Còn biết vì tổ chức thì mau đem cái bộ dạng kia đi tu sửa!" La Phi nhìn Tạ Thủy
Tạ Thủy im lặng, không muốn nói thêm bất cứ gì nữa
La Phi bất lực đi ra, vừa đóng cửa phòng Tạ Thủy liền ngã xuống. Cô cũng bất lực như Tạ Thủy, cô không có cách nào để đem Phỉ Kiều trở về bởi vì bản thân biết đó là hành động ngu xuẩn, toàn bộ tâm can giống như chết dần dần
Lai Phỉ Kiều chính là em gái cô, là bằng hữu tốt cùng cô kề vai sát cánh. Nhưng bây giờ cô vô dụng ngồi đây, vô dụng đến mức chán ghét bản thân, tuyệt vọng rồi vô vọng
...
Lục Vân Tiêu làm Lai Phỉ Kiều đến mức cô ngất đi, không hề an phận đem cô đi tắm
Bản thân hắn chẳng hiểu sao lại nổi điên như vậy, là cô quan tâm người khác rồi lòng hắn sinh đố kị sao? Không có khả năng, người hoàn hảo như hắn sao có thể bị thất sủng chứ
Nhưng tại sao hắn vẫn nổi điên?
Đem Lai Phỉ Kiều trở về giường ôm thật chặt, hắn không muốn suy nghĩ thêm mà cố gắn chợp mắt. Gần đây hắn mất ngủ, chỉ có điều nằm cạnh Lai Phỉ Kiều liền có thể ngủ một giấc dài
Sáng hôm sau...
Lai Phỉ Kiều khó nhọc thức dậy, xương cốt cảm giác vụn nát. Kì thực hôm qua Lục Vân Tiêu rất hung hăng, cô thấy chân tay toàn thân mình bủn rủn
Lục Vân Tiêu hiện tại đang ngủ say, cô nhanh chóng nhân cơ hội này trốn thoát. Mặc cho cơn đau hành hạ, cô nhất quyết phải đến gặp Tạ Thủy
Lục Vân Tiêu tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình trống trơn mắt liền tối đi
Cô...trốn thoát