Hôm sau Lục Vân Tiêu không có nuốt lời, quả nhiên là đưa La Phi đến đây thân thể không một vết xước. Lai Phỉ Kiều nhìn thấy La Phi liền vui mừng chạy đến ôm cô
" Chị La Phi"
" Ui...nha đầu này, kích động cái gì thế?" La Phi nhìn thấy cô xúc động muốn khóc nhưng bởi vì sợ cô lo lắng nên đành kìm nước mắt
" Chị à, R.S vẫn tốt đúng không?" Lai Phỉ Kiều hỏi
" Ừm, hoàn toàn vận hành tốt" La Phi cười
Lai Phỉ Kiều sững lại một chút
Cô không nghĩ đến Lục Vân Tiêu không đả động tới R.S, cảm thấy luôn không an tâm
Hóa ra...họ Lục này cũng có mặt tốt
" Phỉ Kiều, ở đây có tốt không?" La Phi lo lắng hỏi
" Tốt, ít nhất cũng không đánh đập"
" Vậy là tốt rồi" La Phi mỉm cười
...
Lục Vân Tiêu đang có cuộc họp trực tuyến tại tổng bộ, sắc mặt nghiêm nghị lắng nghe từng báo cáo một, không khí ngoài tiếng báo cáo và chỉ đạo thì không còn âm thanh nào khác
Họp xong, Lục Vân Tiêu nhanh chóng trở về, giao lại công việc cho Lưu cùng cấp dưới
" Cho người đưa La Phi về đi, đến giờ tôi và Lai Phỉ Kiều riêng tư rồi"
" Vâng, lão đại"
Phóng xe nhanh về nhà, Porscher xám bạc sáng bóng không một vết xước chạy nhanh như ngựa trên thảo nguyên
Lục Vân Phủ hiện tại chỉ có Lai Phỉ Kiều cùng La Phi ngồi tán gẫu, người hầu ở dưới bếp đang làm đồ ăn, toàn bộ còn lại đều đã nghỉ việc từ sớm
" Chị La Phi, Tạ Thủy ổn không?" Lai Phỉ Kiều không quên hỏi thăm Tạ Thủy. Cô đối với Tạ Thủy có lỗi, bản thân luôn day dứt
" Từ lúc em đi cậu ta suốt ngày rượu, chắc là tương lai có thể nhập viện" La Phi thở dài
Lai Phỉ Kiều im lặng cắn môi, cục diện hiện tại cô không còn khả năng quay về R.S, cũng có thể sau này Lục Vân Tiêu nhất định ép cô thành người của hắn. Bây giờ trong R.S chỉ còn Tạ Thủy và La Phi mà bây giờ Tạ Thủy sống bất cần như vậy, tương lai bang hội sẽ ra sao?
Đều là tại cô, lại động đến người không nên đụng nhất, hiện tại còn có cách nào cứu vãn nữa chứ?
" Phỉ Kiều em đừng tự trách mình nữa, em cũng biết rồi sẽ có ngày có người phải vì Lam châu phỉ thúy mà đối đầu với Lục Vân Tiêu, lỗi không phải do em" La Phi đặt tay lên vai cô an ủi
" Cô Phi, ngài Lục lệnh người đến đón cô về" Lưu đi vào nói với La Phi
" Được" La Phi chào Lai Phỉ Kiều rồi theo Lưu ra xe
Lai Phỉ Kiều ngồi tâm tư nặng nề, lần này nếu Tạ Thủy không nghĩ thông nhất định là R.S không yên ổn
...
Lục Vân Tiêu nghĩ tới nghĩ lui rồi vẫn là đến nhà của Bạc Nghiêu xem náo nhiệt
Dù sao để cho Lai Phỉ Kiều nghỉ ngơi một chút, hắn sang tán gẫu với bạn hắn giết thời gian đi
" Ngài Lục đến ạ" Quản gia cung kính cúi chào
Lục Vân Tiêu gật nhẹ đầu rồi nhìn qua sofa
Là Đào Duyệt Kỳ
" Kỳ nhi, không ăn hết cháo đã muốn ra ngoài? Mau lại đây" Bạc Nghiêu nhìn Đào Duyệt Kỳ ngồi trên ghế liền gọi lại
Đào Duyệt Kỳ ngoan ngoãn như cún nhỏ, đi đến chỗ Bạc Nghiêu không nói một lời nào
" Lần sau đừng có không ăn hết rồi đi lung tung. Còn nữa, dép em đâu hả? Tối ốm thì sao?" Bạc Nghiêu tức giận hỏi cô gái đang cầm bát cháo ăn trong lòng mình, sàn thì lạnh như vậy, sức khỏe cô hiện tại yếu ớt mà cứ thờ ơ như vậy? Thật muốn phạt cô lắm chứ, nhưng nếu không phải bác sĩ cấm quan hệ thì hắn còn lâu mới buông tha cho cô
" Tôi...chỉ quên" Duyệt Kỳ yếu ớt nói
" Lần sau đừng có quên" Hắn hôn má cô một cái, đem cháo xúc cho cô ăn
Lục Vân Tiêu từ nãy đến giờ chứng kiến cảnh Bạc Nghiêu chăm Đào Duyệt Kỳ như con gái khóe môi giật giật, hắn cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng không nói được lên lời
Mẹ nó...Hắn đứng sờ sờ ở đây như vậy lại bị coi thành bức tượng, cái gì mà bằng hữu tốt? Có mĩ nữ liền quên bạn
" E..hèm" Lục Vân Tiêu ho một cái
Bạc Nghiêu lúc này mới ý thức được sự tồn tại của Lục Vân Tiêu nên bảo người hầu đem Đào Duyệt Kỳ ra phòng rồi bước đến sofa
" Đến đây làm gì?" Bạc Nghiêu hỏi, bộ dạng cực kì lười biếng
" Xem cậu chăm' con gái'" Lục Vân Tiêu nhếch môi ngả ngớn
" Con gái cái đầu cậu, tiểu tình nhân ốm không chăm không được" Bạc Nghiêu giọng khản đặc
Hắn bản thân hét với Đào Duyệt Kỳ nhiều quá, cảm giác giây thanh quản cũng sắp đứt
" Nhưng tôi vẫn thấy giống con gái, nhìn loạn luân cực kì"
" Mẹ nó cậu im đi, hôm nay đến đây là ngứa đòn muốn gãi?" Bạc Nghiêu tức giận
" Hạ hỏa đi. Đào Duyệt Kỳ chơi thích không?"
" Nha đầu ngốc của tôi vừa điều trị tâm lí, bớt nói mấy thứ không hay ho"
" Quan tâm thế à? Haiz, con gái cưng mà lại" Lục Vân Tiêu muốn chọc điên Bạc Nghiêu, hiện tại là rất căm phẫn chuyện hắn bị coi thành bức tượng
" Mẹ nó cậu cút, Bạc gia không tiễn" Bạc Nghiêu gầm lên, suýt cầm cốc sứ kia phi tang
" Cũng tốt, đỡ phải xem mấy người ân ái" Lục Vân Tiêu đi ra cửa
" Biến đi"
...
Lai Phỉ Kiều đem quần áo mặc vào, chuẩn bị hết đồ đạc định đi về R.S thì gặp Lục Vân Tiêu vừa đi về
Cô hôm nay thật sự cần về R.S khuyên can Tạ Thủy bằng không mọi chuyện tồi tệ như thế nào cô cũng không biết
" Đi đâu?" Lục Vân Tiêu ngay lập tức hỏi cô
" Tôi muốn về R.S, xin anh đấy" Nói xong liền nhanh chân bước đi
" Không được đi" Hắn giữ tay Lai Phỉ Kiều lại, mặc dù hiện tại Lai Phỉ Kiều không có khả năng bỏ trốn nhưng nếu không đề phòng nhất định là có bất trắc
" Tôi cầu xin anh đấy, Tạ Thủy thật sự rất suy sụp! Tôi nhất định là sẽ quay về, làm ơn đi" Lai Phỉ Kiều gỡ tay anh ra
Lục Vân Tiêu nghe cô nói đột nhiên lạnh đến cực điểm, hắn không nhượng bộ ngay lập tức ép cô vào tường đau đớn, ánh mắt cực kì hung hăng
" Em...dám quan tâm nam nhân khác?"