Editor: Quýt
Tương Thứ chỉ dẫn theo hai ba tuỳ tùng, sau đó lên xe ngựa xuất cung. Hiện tại sắp đến giờ ăn tối, thị vệ ở cửa cung thấy bọn họ thì hơi kinh ngạc, vừa nhìn vừa xác minh thân phận rồi mới cho bọn họ đi qua.
Tiểu Sầm Tử cũng ở trong xe ngựa, câu được câu chăng trò chuyện với Tương Thứ.
Xe ngựa đi được khoảng một nén hương, Tiểu Sầm Tử đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Nhưng đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên va chạm kịch liệt rồi dừng lại, bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn.
“Ai đó?!”
“Hư ha -!”
Tương Thứ biến sắc, trong chớp mắt nắm lấy tay Tiểu Sầm Tử, hai người cùng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm từ đỉnh xe ngựa đâm xuống.
Trên xe ngựa đỗ trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, người lái xe ngựa đã bị một nhát kiếm đâm chết, máu tươi văng tứ tung. Vẻ mặt của mấy thị vệ bên cạnh tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ. Một nhóm người bịt mặt, tay cầm trường kiếm đang chặn cứng cả hai đầu ngõ.
Trong thành Di Dương ngay dưới chân hoàng đế, lại bỗng nhiên xuất hiện một nhóm sát thủ hung mãnh như thế.
“Các ngươi định làm gì!” Tiểu Sầm Tử hiển nhiên là rất sợ hãi nhưng vẫn chắn trước người Tương Thứ, cảnh giác trừng mắt nhìn đám người kia.
Thủ lĩnh của đám sát thủ hừ lạnh, hét lớn: “Ta muốn Thập Lục điện hạ vĩnh viễn trở thành người biết rõ bổn phận thực sự của mình là gì!”
Bốn chữ ‘bổn phận thực sự’ bị gằn mạnh, sắc mặt Tương Thứ trầm xuống, hắn nhanh chóng hiểu ra.
Hắn vốn không có ý định tham gia tranh giành ngôi vị hoàng đế, cũng không giao du với bất cứ phe nào, nhưng lòng người tàn nhẫn, có lẽ sẽ không buông tha dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Bởi vậy, dù ngay trong kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, dù rơi vào cảnh ngọc nát đá tan có đi không có về thì cũng phải nhổ cỏ tận gốc.
(*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪): người bình thường thì vô tội, nhưng mang ngọc quý trong người thì có tội. Tức là, phàm là những người có thứ quý giá hơn người khác thì chắc chắn sẽ bị người ta ganh ghét, thậm chí hãm hại, vu oan.)
Vừa dứt lời, tên sát thủ cầm kiếm xông thẳng tới phía trước Tiểu Sầm Tử. Tiểu Sầm Tử hét lên, nhưng may mắn là y thấp nên lưỡi kiếm vừa vặn lướt qua đỉnh đầu. Nhưng ngay sau đó giữa bụng lại nhận một đạp, cả người văng ra ngoài, rơi xuống gầm xe ngựa không động đậy được nữa.
Biểu cảm Tương Thứ lạnh lùng, nghiêng người né tránh lưỡi kiếm, nhặt một thanh gỗ gãy trên mặt đất chống đỡ. Mặc dù mấy năm gần đây hắn học võ không tệ, nhưng cũng khó có thể đối phó với đám tử sĩ liều mạng đầy thủ đoạn này. Chưa đầy một khắc, cơ thể hắn đã nhuốm máu, mấy thị vệ đã bất lực ngã xuống.
Tương Thứ tựa tấm lưng đầy máu lên bức tường đá của con hẻm, thở hổn hển nhưng không rên lấy một tiếng, tựa như một con sói cô độc nhuốm đầy máu bị vây trong cảnh khốn cùng.
Nhưng vào ngay lúc này bỗng tiếng bước chân dồn dập vang lên nơi đầu ngõ.
Tên thủ lĩnh biến sắc, quay đầu cả giận: “Sao cấm quân lại tới nhanh như vậy?!”
Vừa dứt lời, gã đã thấy một đội quân mặc áo giáp bạc xông vào ngõ giống như thần binh hạ phàm, không phải là cấm quân, mà là thị vệ của phủ tướng quân!
Thủ lĩnh của đám sát thủ sửng sốt, đột nhiên quay đầu hung ác quát lên: “Tai mắt thật là tinh tường, cậu cháu các ngươi thật sự là lòng lang dạ sói!”
Tiếng bước chân vang vọng, quân tiếp viện nhanh chóng tới gần. Tên sát thủ bị chọc giận, tự biết đã đến đường cùng, đột nhiên bạo phát giơ kiếm xông thẳng về phía Tương Thứ.
Ánh kiếm phản quan chói mắt, Tương Thứ dựa lưng vào tường, muốn tránh cũng không thể tránh…
“Điện hạ!!” Giọng nói khàn khàn vang lên trong ngõ nhỏ.
Tiểu Sầm Tử không biết lấy sức lực từ đâu, sau khi bò dậy thì bổ nhào vào trước người hắn.
Khoảnh khắc đó dường như dài hơn cả nửa đời người.
Lưỡi kiếm sắc bén, thanh âm vang xa.
Tí tách.
Tí tách.
Đó là tiếng giọt máu dọc theo lưỡi kiếm rơi xuống mặt đất.
Tương Thứ sững sờ, ngơ ngác đứng bất động như tảng đá, cảm xúc trong mắt dâng trào như vũ bão, hết thảy gông cùm đều bị phá huỷ.
Cơ thể nhỏ bé trong vòng tay hắn rất mềm mại, giống như một chiếc lá rụng không một tiếng động. Tương Thứ nhìn Tiểu Sầm Tử gục đầu rồi từ từ tuột khỏi vòng tay hắn.
Tương Thứ mơ hồ nghe thấy người nọ lẩm bẩm: “Điện hạ mới có một cuộc sống tốt hơn mà, không thể… không thể cứ như thế mà chấm dứt…”
Trái tim của Tương Thứ đột nhiên thắt lại, nỗi đau đã ăn sâu vào xương máu. Nỗi cô đơn vô bờ bến ập xuống, sắc mặt hắn tái nhợt, cảm xúc mãnh liệt như dã thú lao ra khỏi lồng giam. Hắn đột ngột nắm lấy quần áo của Tiểu Sầm Tử, không để y ngã xuống đất, run rẩy kéo y vào lòng mình.
“Tiểu Chu.” Hắn khàn tiếng gọi tên y.
“Tiểu Chu.” Ánh sáng yếu ớt, xung quanh mờ mịt, gió thổi qua khiến cành lá xào xạc, tựa như trong thế giới nhỏ bé này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong màn đêm u ám bao trùm con hẻm, người bên cạnh nhanh chóng bị chế phục, bóng người tạo nên những bóng đen muôn hình vạn trạng. Tương Thứ nhớ mình đã trải qua biết bao đêm như vậy. Thời niên thiếu, trong thiên viện lạnh lẽo nhất ở cung Lệ Chiêu Nghi, những ngày tháng không ai chăm sóc, cũng không đủ cơm ăn áo mặc.
——Quả thực rất cực khổ.
Hắn sống trong hoàng thành rộng lớn nhưng lại như một con chó hoang, bơ vơ không nơi nương tựa, sống lay lắt kéo dài hơi tàn. Không biết thời gian, chỉ rõ sớm chiều, đáy lòng đã thấu hiểu sự lạnh lùng đến chết lặng nơi hoàng tộc…
Hắn lại nhớ tới ngày đầu tiên người này đến bên hắn.
Hôm đó hắn đứng bên giếng, đột nhiên không muốn múc nước nữa. Dù sao tồn tại cũng chẳng vui vẻ gì, cuộc sống dài đằng đẵng lại thối nát này không biết bao giờ mới đến điểm cuối.
Mẹ hắn đã bị giết từ lâu, cha thì không biết đến, hắn sinh trong thiên địa nhưng lại như một cô nhi.
Hắn muốn tìm mẹ, tuy rằng Tương Thứ chưa từng nhìn thấy nàng, nhưng có lẽ nàng là một người rất dịu dàng.
Có lẽ nàng sẽ nói với bản thân hắn nên làm thế nào để đối mặt với những nỗi khổ đau và trắc trở này.
Cửa thiên viện đột nhiên bị đá mở, Tương Thứ bừng tỉnh quay đầu lại thì thấy quản sự nội vụ trong cung dẫn một người nhỏ gầy đi vào.
Ồ, tháng trước kẻ kia ăn trộm trang sức của mẹ hắn đổi bạc để lấy lòng quản sự nên đã được chuyển đi rồi. Không biết tên ngốc nào đắc tội người ta nên bị điều đến đây.
Quản sự liếc Tương Thứ một cái, nói bằng giọng khó nghe: “Nhìn xem, đây chính là Thập Lục hoàng tử của chúng ta! Tiểu Sầm Tử, ngươi ngu ngốc chọc giận quý phi, vừa vặn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Thập Lục hoàng tử! Từ nay về sau, ngươi đi theo Thập Lục hoàng tử đi!”
Tương Thứ không để ý đến những lời châm chọc, ánh mắt rơi xuống thân hình nho nhỏ gầy gầy kia. Y là một tiểu thái giám, nhìn còn rất trẻ, có lẽ còn nhỏ hơn Tương Thứ tầm hai tuổi. Y cúi đầu không dám nói lời nào, thành thật nghe lời giáo huấn.
Quản sự lại trào phúng thêm vài câu mới hừ một tiếng rồi ung dung rời đi.
Tiểu thái giám co rụt dán lấy cửa, có lẽ là chưa từng nghe qua lời đồn thổi, tự hỏi không biết sau này sẽ phải trải qua những ngày tháng khổ cực thế nào. Không khóc lóc cũng không làm nũng, y rụt rè như chim cút, nói nô là Tiểu Sầm Tử, thỉnh an điện hạ.
Tương Thứ cảm thấy đôi mắt của y đẹp tựa lưu ly. Ánh mắt tuy nhút nhát rụt rè, nhưng lại đơn thuần ngây ngô như nai con.
Tương Thứ liếc giếng nước, một hồi sau mới nâng mắt nhìn y: “Tên đầy đủ của ngươi là gì?”
Tiểu thái giám không hiểu gì, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Nô tên là Tiểu Chu, Sầm Tiểu Chu.”
Tương Thứ thầm nghĩ.
Cái tên nghe có vẻ hơi ngốc nghếch.
Người trông cũng thật ngu ngốc.
Từ đó Sầm Tiểu Chu đi theo hắn. Khi hắn bị thương, y vừa khóc lóc đến nỗi mặt đầy nước mắt nước mũi vừa đắp thuốc cho hắn. Khi hắn bị Lệ Chiêu Nghi phạt quỳ, y sẽ đứng chắn ánh mặt trời cho hắn.
Nhưng Tương Thứ vẫn thường thầm mắng trong lòng, thật ngốc nghếch.
Tương Thứ đã sớm biết rằng, mẹ con Lệ Chiêu Nghi đối xử với hắn như chó. Mà những cung nữ nô bộc của cung điện này đều là kẻ mưu mô xảo trá, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu để nịnh nọt chủ nhân, hắn từ nhỏ đã nếm qua bao nhiêu thứ ác độc.
Chỉ có Sầm Tiểu Chu… ngốc như vậy, không học được mánh khoé của người khác, cũng không biết tìm cách để đi theo chủ nhân khác, chỉ biết ngây ngốc theo hắn chịu khổ.
Cũng không biết xem sắc mặt của người ta, cả một hoàng thành rộng lớn, chỉ có một mình y ngu ngốc đào tim đào phổi đối xử tốt với hắn.
Hắn nhớ có một lần, con trai của Lệ Chiêu Nghi nhốt hắn và Sầm Tiểu Châu trong một căn phòng cũ nơi lãnh cung hẻo lánh.
Nguyên do là bởi lúc đó trên người hắn có thương tích, thái y nói mỗi ngày đều phải đắp thuốc, an tâm tĩnh dưỡng. Vì thế mà vị “hoàng huynh tốt bụng” kia nổi lên hứng thú muốn nhốt hắn một đêm, muốn xem liệu hắn có chết được không?
Hôm đó là lập đông, tuy không có tuyết nhưng cũng lạnh kinh khủng. Hắn nửa chết nửa sống nằm trong góc của căn phòng cũ, vết thương đã chảy đầy máu. Sầm Tiểu Chu đập cửa kêu cứu, khóc càng ngày càng thê lương.
“Cứu điện hạ đi! Cầu xin các ngươi cứu điện hạ đi!”
“Cầu xin các ngươi, thả hắn ra ngoài!!”
Tiểu thái giám đập cửa, bi ai tuyệt vọng đến mức toàn thân run lên.
“Hắn phát sốt! Hắn sẽ chết mất!!”
Nhưng bốn phía vẫn im lặng, không một lời đáp lại.
Không phải là không nghe được, mà là bởi vì trong thâm cung lạnh lẽo này, không ai muốn xen vào việc của người khác, cũng không ai muốn hắn sống.
Sầm Tiểu Chu khóc đến khi cổ họng trở nên khàn đặc không thể phát ra âm thanh được nữa. Những ngón tay đập vào cánh cửa gỗ đến nỗi máu thịt lẫn lộn, thậm chí thấy rõ cả xương, để lại những vết đỏ chói trên cánh cửa gỗ.
Tương Thứ lo lắng lại tức giận gọi y mấy lần, Sầm Tiểu Chu cuối cùng suy sụp bỏ cuộc. Y ngồi xuống bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn thở hắt một hơi, nói nhất định sẽ làm cho điện hạ tốt lên.
Nội tâm Tương Thứ chua xót, vẻ mặt lạnh lùng nói với y: “Đừng phí sức, ngươi cứ ngốc như vậy thôi. Ngủ một giấc đi, chờ ngày mai bọn họ sẽ đưa ngươi ra ngoài… Về sau hãy đổi sang một công việc lặt vặt và tìm một chủ nhân có thể bảo vệ ngươi. Đừng xen vào việc của ta, dù sao thì, ta… ta cũng không muốn sống nữa.”
Sầm Tiểu Chu ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt đỏ như mắt thỏ, hai tay bê bết máu, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, đột nhiên cúi đầu dùng sức dập mạnh vào trán hắn. Đó là lần đầu tiên Sầm Tiểu Chu nổi giận.
Vừa hung dữ vừa đáng thương.
Bàn tay đầy sẹo nắm lấy góc quần áo của hắn, nắm chặt vô cùng, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Y quỳ bên cạnh hắn lắc đầu nguầy nguậy luôn miệng nói đừng mà.
Mắt Tương Thứ hàm chứa nước mắt, quay đầu không nhìn hắn nữa, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào mắng: “Thật là ngu ngốc.”
Sầm Tiểu Chu cố gắng dùng mọi biện pháp giúp hắn rửa sạch vết thương viêm nhiễm, sắc mặt y trở nên tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt quật cường.
Nhưng đến ban đêm, tình hình trở nên tồi tệ hơn. Gió đông ngày càng lạnh, Tương Thứ sốt đến không còn tỉnh táo. Sầm Tiểu Chu sắp khóc đến mù mắt, vừa khàn giọng nói hắn không được ngủ, vừa vụng về ôm lấy hắn, cố gắng truyền hơi ấm ít ỏi trên cơ thể mình sang cho hắn.
Buổi sáng hôm sau, ma ma canh gác mở cửa ra thì thấy cả hai đang thở yếu ớt, co ro dán sát bên nhau như mèo con, không hiểu sao họ vẫn có thể sống sót.
~Hết chương 2~
Tác giả có lời muốn nói:
Thụ là Tiểu Sầm Tử = Sầm Tiểu Chu, thụ là thái giám thật, triều đại hư cấu, hình thức giả thiết là cắt trứng.