Editor: Quýt
Tháng hai đầu xuân, tuyết bắt đầu tan. Những con én quay về từ phương nam bay ngang qua bầu trời, uốn lượn trên bức tường thành được xây dựng bằng đá màu xanh nhạt. Mặt băng trên hồ ở Ngự Hoa Viên tuy rằng rạn vỡ nhưng vẫn toả ra hơi lạnh thấu xương đến nỗi mà nhóm nội thị cũng chẳng dám cởi quần áo mùa đông ra. Phòng trong của các chủ nhân ngoài đóng kín cửa sổ và ngăn cách bằng bình phong thì còn được bỏ thêm lò than để sưởi ấm phòng cảm lạnh.
Trong cung Dục Khánh nguy nga tráng lệ, Tương Thứ đang đứng trước án thư viết chữ.
Trông hắn không lớn tuổi lắm, khuôn mặt vẫn có nét giữa tuổi vị thành niên và thanh niên. Mặt mày sắc sảo, dung mạo tuấn lãng, bộ dáng trầm mặc an tĩnh giống như một viên mặc ngọc được thanh tẩy sạch sẽ.
Tay cầm bút không hẳn là tinh xảo vì có sẹo và vết chai mỏng. Nhưng các đốt ngón tay mảnh mai cùng gân cốt cứng cáp hữu lực hợp với cán bút màu đen lại tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Nâng cao cổ tay, xoay tròn.
Đầu bút lông dừng lại, lưu trên giấy Tuyên Thành một đường nét cuối cùng hoàn mĩ.
Lúc này Tương Thứ mới nhớ tới trong phòng có đốt địa long, ấm áp vô cùng, mực trên đầu bút lông cũng chưa đông lại.
Hắn im lặng, xoay bút, tiếp tục viết.
Đây quả là mùa đông ấm áp nhất từ trước tới nay.
Qua khung cửa sổ chạm khắc, Tương Thứ láng máng nghe thấy các cung nữ canh gác ngoài hành lang túm năm tụm ba thì thầm ríu rít phiền phức như lũ chim sẻ.
“… Vị Thập Lục điện hạ của chúng ta thật là may mắn, ngươi có biết không? Mẹ ruột đã mất sớm của hắn từng là cung nữ như chúng ta, là người hầu trong cung của Lệ Chiêu Nghi. Đương kim hoàng thượng có hơn ba mươi vị hoàng tử, theo lẽ thường, những người có xuất thân không thế lực không được sủng ái như hắn, sợ là chẳng có ai nhớ đến.”
“Tuy nói thế nhưng người ta có một người cậu không tồi đâu. Ban đầu chỉ là một tiểu binh nhập ngũ, mười năm năm không có tiếng tăm, vừa ra tay đã phá tan quân địch, nay đã là tướng quân uy vũ! Công thành danh toại, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ mong chị ruột còn trẻ đã phải nhập cung. Trong bữa tiệc phong thưởng kia, không cần phong hầu cũng chẳng cần vàng bạc, chỉ mong gia đình có thể sum họp, còn gì đáng ngưỡng mộ hơn nữa.”
“Ninh Quốc chúng ta nhiều năm nay không có nhân tài, vị tướng quân dũng mãnh này là người đứng đầu trong các võ tướng! Bệ hạ đã truy phong Tuệ tần, Thập Lục điện hạ cuối cùng cũng có một cuộc sống tốt.”
“Chỉ là ta nghe nói – từ nhỏ Thập Lục điện hạ được nuôi trong cung Lệ Chiêu Nghi, vị nương nương này có tính tình… thất thường. Từ khi vị trí hoàng hậu bỏ trống, trong cung chẳng còn ai quản được nàng nữa. Nói vậy những năm gần đây hẳn là Thập Lục điện hạ phải chịu không ít khổ cực, bệ hạ cũng chẳng thèm quan tâm. Cũng không rõ trải qua những việc này, Thập Lục điện hạ có oán giận bệ hạ hay không.”
“Làm sao có thể, bệ hạ chính là thiên tử, là cha ruột của Thập Lục điện hạ…”
Gương mặt Tương Thứ không có một gợn sóng, từ từ hoàn thành nét bút cuối cùng. Sau khi bút lông khô mực, hắn mới buông xuống, xem như chưa nghe thấy gì.
Chữ viết trên giấy khô dần, nét cong màu đen sắc nhọn lưu lại trên trang giấy màu trắng.
“Cạch–”
Cánh cửa cung mở ra rồi đóng lại, một thái giám bộ dáng vô ưu vô lo tiến vào, y vẫn là một thiếu niên, có chăng khoảng mười bốn hay mười năm tuổi. Y mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, đội mũ thái giám, môi đỏ răng trắng, trông đơn thuần lại vui vẻ.
“Điện hạ.” Tiểu Sầm Tử cung kính hành lễ sau đó mới bước tới.
“Trời lạnh rồi, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị sẵn một nồi đồng hâm nóng để buổi trưa có thể ăn thịt bò và thịt cừu nóng hổi.” Khi nói lời này, y vô tình mỉm cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Tương Thứ ngẩng đầu “ừm” một tiếng, sau đó xoay người ngồi xuống tiểu tháp bên cạnh cửa sổ, vừa đi vừa phát ra tiếng động, tiếng nói chuyện rầm rì ngoài cửa sổ đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiểu Sầm Tử thành thạo tiến lên thu dọn bút lông, cẩn thận gấp những tờ giấy đã viết lại, nhìn thấy chữ trên đó, lúm đồng tiền lại hiện ra: “Điện hạ lại viết hai chữ này nha.”
Tiểu Sầm Tử không biết chữ, nhưng dù sao thấy nhiều cũng sẽ quen mắt, nương theo hỏi Tương Thứ đây là chữ gì?
“Tiểu Chu.” Tương Thứ cụp mắt, lời nói nhỏ nhẹ thoát ra khỏi môi và răng. Tiêu Sầm Tử nghe không rõ, vẻ mặt bối rối quay đầu hỏi lại: “Điện hạ nói gì ạ?”
Tương Thứ im lặng không trả lời, tuỳ tiện cầm quyển sách bên cạnh lên lật được hai trang, một lúc sau mới hỏi: “Hai ngày nay còn có ai đến không?”
Tiêu Sầm Tử lắc đầu, đáp: “Trước đó mấy vị hoàng tử tới đưa đồ, còn có thiệp mời, nô đều từ chối theo lệnh của người.”
Tương Thứ thờ ơ “ừ” một tiếng.
Đương kim thánh thượng có nhiều con nối dõi, nhưng vì cái gọi là đạo lý cân bằng và kìm hãm, nên đến nay vẫn chưa lập Thái tử, khiến cho quần thần tranh đấu, hậu cung cuộn trào bí mật.
Đầu năm nay, mắt thấy vị ngồi trên long ỷ kia sa sút dần, những sài lang hổ báo cố thủ bên dưới không còn kìm được tâm tư nữa.
——Nói đến tranh đua ngai vàng thì người có triển vọng nhất trong số rất nhiều người thừa kế chỉ còn ba người. Đó là Đại hoàng tử do nguyên hậu đã mất sinh, Cửu Hoàng Tử do Mẫn Phi sinh, cuối cùng là Thập Tam hoàng tử do Lệ Chiêu Nghi sinh ra.
Đại hoàng tử là trưởng tử danh ngôn chính thuận, nhưng tính cách ôn hòa, bình phàm ung dung, không được hoàng đế sủng ái. Hơn nữa, nguyên Hoàng Hậu đã qua đời, nhà ngoại cũng dần lụi tàn, trong triều chỉ có vài lão thần ủng hộ.
Cửu hoàng tử là người tài đức vẹn toàn, để lại thanh danh cả ở triều đình và trong quần chúng nhân dân. Gia tộc nhà ngoại lại có thế lực, hai bên giúp đỡ lẫn nhau, không ai sánh bằng.
Thập Tam hoàng tử là người trẻ nhất trong số họ, có mẹ ruột là Lệ Chiêu Nghi – tuy xuất thân thấp hèn nhưng được sủng ái nhiều năm. Thập Tam hoàng tử từ nhỏ đã theo bên người hoàng đế, có thể nói là được yêu thương vô cùng.
Từ trước tới nay, Tương Thứ chưa từng có cơ hội tham gia trận chiến tranh đoạt quyền quý này, nhưng trời xui đất khiến, bây giờ cậu của hắn là trụ cột của triều đình, hai chữ binh quyền lại có thể khiến Tương Thứ như con hắc mã xông vào cuộc loạn chiến. truyện kiếm hiệp hay
Nhất thời, người ghen tị, kẻ hâm mộ ùn ùn kéo nhiều vô kể.
Sau bữa trưa, Tương Thứ tranh thủ chợp mắt, lúc dậy thì đọc sách và luyện võ như thường lệ. Tiểu Sầm Tử bận tới bận lui thu xếp công việc trong cung Dục Khánh, y pha một ấm trà cho Tương Thứ sau đó ngồi trên thềm đá ngắm nhìn một cách vui vẻ.
Mặt trời đã lặn, giờ thân (15-17h), thái giám bên cạnh hoàng đế bước vào cung, tươi cười hành lễ với hắn. Sau khi nói gần nói xa bao nhiêu lời vô nghĩa thì gã mới nhẹ nhàng bẩm báo:
“Thập Lục hoàng tử, bệ hạ quý mến cậu của ngài nên khá là quan tâm đến hôn sự của hậu bối. Nhưng nghe nói thiên kim nhà tướng quân đã đính hôn… từ nhỏ… Bệ hạ cảm thấy tướng quân quyền cao chức trọng, hôn sự này tựa như phàm phu tục tử kia trèo cao, cho nên muốn điện hạ xuất cung, cố gắng thuyết phục một lần.”
“Về phần nhà trai sẽ ra sao, bệ hạ sẽ lệnh cho người khác tới xử lý.”
Vẻ mặt Tương Thứ đạm mạc không nhìn ra cảm xúc, gật đầu đáp: “Trở về hồi bẩm với cha, ta đã biết.”
Khuôn mặt già nua của lão thái giám tràn đầy ý cười, vừa lòng rời đi.
Tương Thứ đứng trong điện, nhìn bóng lưng của gã, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng.
Quân đội của Ninh Quốc suy yếu, biên giới thường xuyên bị các nước láng giềng ức hiếp. Kể từ khi lão nguyên soái cuối cùng qua đời, gần hai mươi năm nay cả triều đình mới trông mong được một vị tướng kỳ tài. Vì vậy, bất kể thế nào cũng sẽ trọng dụng.
Chị họ là con gái duy nhất của cậu. Nàng cùng vị hôn phu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, quan hệ rất tốt. Tam thư lục lễ* đã tiến hành được nửa chừng, dự kiến năm sau sẽ cử hành hôn lễ. Chỉ là phụ hoàng của hắn không muốn binh quyền lệch sang một bên, nhất định phải phá huỷ đôi uyên ương này, dựa vào quan hệ thông gia để ràng buộc tướng quân phủ.
(*三书六礼: tam thư lục lễ là tục lệ hôn lễ của người Trung Quốc, tam thư là ba lá thư được gửi trong quá trình tiến hành lục lễ, bao gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Lục lễ chỉ sáu lễ từ khi cầu hôn cho đến khi hoàn thành toàn bộ hôn lễ, bao gồm Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Cát, Nạp Chinh, Thỉnh Kỳ, Thân Nghênh)
Cũng không biết có phải là vị Thập Ngũ hoàng tử mà bệ hạ cưng chiều trong lòng bàn tay kia không.
Ánh mắt Tương Thứ tràn ra tia mỉa mai.
Nói đến lại nực cười, rõ ràng là cha ruột nhưng mười mấy năm chưa từng hỏi han hắn. Hiện tại cuối cùng cũng xem trọng hắn nhưng chỉ là vì muốn trấn an cậu của hắn, để vị tướng quân anh dũng tiếp tục vì giang sơn Ninh Quốc máu chảy đầu rơi chiến đấu với địch quốc, để Hoàng thượng tiếp tục yên ổn hưởng phúc chốn cung điện nguy nga nơi hậu phương thái bình…
Tương Thứ thầm trào phúng, nếu không phải cậu thì sao?
Vị đế vương kia hoang đường đến cỡ nào. Ông sủng ái Lệ Chiêu Nghi mỹ lệ xinh đẹp, tất cả đều thuận theo nàng, cũng không quản nàng kiêu căng tàn ác. Rồi đến khi nàng mang thai, lại hãm hiếp chính cung nữ của nàng làm cung nữ ấy mang thai.
Thập Ngũ hoàng tử lúc sinh ra thân thể yếu ớt, Lệ Chiêu Nghi càng điên cuồng ghen ghét sự “phản bội” của cung nữ bên người. Khi cung nữ vừa sinh xong thì lập tức giết chết, còn bày vẻ mặt đáng thương yếu đuối trước mặt hoàng đế, vì thế hoàng tử mới sinh được nhận nuôi dưới tay nàng, lấy tên Thứ, ý muốn thay mẹ ruột ở nhân gian tạ lỗi.
Ánh mắt Tương Thứ cô đơn lại lạnh lẽo, Tiểu Sầm Tử vô tình nhìn thấy, y hơi giật mình, nhưng sau đó vẫn lo lắng hỏi: “Điện hạ?”
“Không sao.” Tương Thứ vội vàng cụp mắt che đậy những cảm xúc kia. Hắn nâng tay ngăn cản lời nói của Tiểu Sầm Tử: “Mau chuẩn bị đi, ta xuất cung một chuyến.”
Tiểu Sầm Tử ấm úng, không an tâm nói, “Để ta đi cùng người.”
Tương Thứ hoàn hồn, tầm mắt dừng trên người y, gật đầu.
~Hết chương 1~