“Phó Tổng nói những lời này, vẫn là nói cho chính mình nghe đi, nếu năm đó tôi biết mẹ tôi sẽ lấy một con sói mắt trắng có tiểu tam mà bỏ quên gia đình như ông, lại có thể được như bây giờ...Phó Tổng thật là tuổi lớn rồi, đem ân tình trước kia quên không còn một mảnh. Bất quá cũng không sao, rất nhanh thôi ông sẽ biết, tôi không chỉ có thể đem ông đuổi ra khỏi công ty, tôi còn có thể giúp mẹ tôi đoạt lại công ty, bằng không sao xứng với cái danh yêu nghiệt mà ông gọi tôi.” Phó Cửu thần thái vẫn như cũ ung dung bình thản.
“Mày, mày, mày!” Phó Trung Nghĩa lấy tay đè lên ngực mình, chỉ cảm thấy khí huyết không thông khiến mặt đỏ bừng.
Phó Cửu cũng không lo lắng người này, ngón tay đặt trên vai Hạ Hoa Hồng, khóe miệng tà nịnh soái khí cười:” mẹ, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi vừa rồi...”
“Không cần mày giúp, tao tự mình đi!” Tô Mân biết bà không đi cũng phải đi. Ngón tay bị bà véo đến không còn cảm giác, kia chính là không có biện pháp, chính mình đi còn hơn bị bảo vệ lôi ra ngoài đường.
Chỉ là bà không nghĩ tới, cuối cùng người bị đuổi ra không phải Hạ Hoa Hồng mà là bà.
Cái này mà nói là quá mất mặt rồi.
Nhưng mà cố tình, tựa như thiếu niên có ý chưa xong chuyện:” Tô bí thư, chỉ mình bà đi sao được, mang theo con cùng em trai của bà nữa, chúng ta chính là đại hội cổ đông chứ đâu phải yến hội gia đình.”
Phó Hi Minh nghe Phó Cửu nói những lời này, liền phát hỏa:” Mày cho rằng mày là ai!?”
“ Vậy cậu cho rằng cậu là ai.” Phó Cửu môi mỏng vẫn là cười, lại cho ngươi ta cảm giác băng lạnh:” Hiện tại tôi lấy thân phận cổ đông cảnh cáo cậu, mau lập tức rời đi.”
Phó Hi Minh còn định nói
Phó Cửu đã nhấn nút gọi:” Bảo vệ đi vào đây.”
Tô mân thấy thế không thể không đem Phó Hi Minh kéo đi.
“Mẹ, mẹ xem hắn kiêu ngạo như vậy, con không đi, dựa vào cái gì con phải đi, con.........”
“Im miệng!” Tô Mân gầm nhẹ lên, nhìn con trai bảo bối của mình hít sâu một cái, đè thấp giọng nói:” Con không đi, chẳng lẽ muốn để bảo vệ kéo ra ngoài sao. Con chính là Nhị thiếu gia của Phó gia, bị đuổi ra cùng chính mình đi ra ngoài giống nhau sao?”
Phó Hi Minh ngón tay cong lại:” nhưng con nuốt không trôi cục tức này.”
Đừng nói là Phó Hi Minh ngay cả Tô Mân cũng nuốt không nổi.
Đây là đại hội cổ đông mà Phó Cửu cũng là cổ đông.
Tô Mân trước kia cũng là cũng ỷ vào ưu thế này, không ngờ hiện giờ thứ hại bà cũng chính là nó.
Bởi vì động tĩnh quá lớn, cửa phòng họp lại mở rộng, thời điểm mẹ con Tô gia đi ra ngoài, mọi người liền có ý hướng tới bên này nhìn qua.
Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, làm Tô Mân cảm thấy trên mặt một trận nóng rát, hận không thể tìm lỗ chui xuống cho rồi!
Lúc này, mẹ con Tô mẫn đã không còn cao ngạo như trước.
Không những thế, nếu Phó gia đề cập đến điện cạnh, tổng hội có một ít fan của hắc đào tồn tại.
Thấy thiếu niên, các cô lại càng hưng phấn!!!
Lại nghe vừa rồi lời thiếu niên nói, vài người như là được tiêm máu gà, liền ở trên mạng bình luận:” Các người phải nhận thức Đại hắc đào hơn nữa, không chỉ chính nghĩa, càng là hiếu đạo, bảo hộ mẹ không cần thương lượng.”
Lúc này, trong phòng hội nghị Phó Cửu ngồi ở vị trí ba vị cổ đông lớn, thâm trần nhìn Phó Trung Nghĩa, môi mỏng câu lên, khí thế áp người:” Được rồi, phó tổng, chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị đi, nếu ông còn có tâm tình nói.....”