Editor:NM
Nhưng có ai quy định qua, là một phụ nữ nông thôn liền chắc chắn không có bản lĩnh?
Loại đồ vật gọi là bản lĩnh này cũng không thể dùng bằng cấp và xuất thân để quyết định.
Khi đó bọn họ một lòng vào công việc nên vẫn không chú ý tới, chờ tới bây giờ mới nhận ra, đã quá chậm.
Phó Trung Nghĩa quyết tâm muốn che chở cho Tô Mân, bọn họ chỉ là một cổ đông nhỏ thì có thể nói cái gì.
Vốn tưởng rằng kết quả lần này cũng giống với mấy năm trước.
Nhưng làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là sẽ xuất hiện biến chuyển như vậy!
Trên thực tế ngay cả bản thân Hạ Hồng Hoa cũng ngây ngẩn cả người: “Cửu, hai ngày trước con đòi tiền mẹ là để mua cổ phần hả?”
“Dạ.” Phó Cửu cười khẽ: “Mua tới làm quà sinh nhật cho mẹ, mẹ, thế nào? Quà sinh nhật này mẹ có vừa lòng không?”
Phó Cửu tự nhiên sẽ không nói cho Hạ Hồng Hoa biết, theo dõi Tô Hành là kế hoạch từ sau khi xuất viện có máy tính thì bắt đầu.
Chẳng qua phải đợi đến thời cơ chín mùi.
Mà ngày trở về từ Đông Kinh đó chính là thời cơ tốt nhất.
Dân cờ bạc —— cả đời này đều phải có một lần đánh cược.
Lúc trước cô và đại thần cùng nhau đánh phó bản kiếm tiền, toàn bộ đều dùng cách đó để ngoi đầu lên.
Người của Tô gia khi dễ Hạ Hồng Hoa.
Cô sao có thể để cho bọn họ tiêu dao*.
*thong dong, thảnh thơi.
Mỗi một hacker thuần thục vào thời điểm tiêu diệt người khác sẽ không bao giờ để lộ dấu vế.
Phó Cửu cũng thế.
Kế hoạch của cô chu đáo chặt chẽ, mỗi khi gõ một chữ cái đều là có tính toán.
Đây mới là cô.
Cảnh sát quốc tế đều không có cách nào bắt được—— hacker Z.
Hạ Hồng Hoa nhìn thiếu niên trước mắt, nhịn không được cả vành mắt đều đỏ.
Quà sinh nhật?
Là tặng như vậy sao..
Cửu của bà thật là……
“Mẹ rất thích.” Hạ Hồng Hoa hít mũi, khuôn mặt tròn trịa.
Phó Cửu lại đưa tay chỉ: “Không thể đúng như thế này. “Nói xong, cô vươn tay chuyển cơ thể của Hạ Hồng Hoa đứng đối diện với Tô Mân, soái khí nhướng mày: “Mẹ, tới, chơi cái này còn vui vẻ hơn, vừa rồi tiểu tam này muốn đuổi mẹ ra ngoài phải không, hiện tại dùng thân phận cô đông nắm trong tay 40% cổ phần của mẹ, làm bà ta cút đi.”
Mặt của Tô Mân lập tức trắng bệch,khẩn trương véo tay mình một cái: “Phó Cửu, mẹ mày không có quyền lợi này."
“Bà ấy có. “Phó Cửu nhàn nhạt nói:” 40% cổ phần, cũng đủ đuổi một cái thư ký như bà, hay là bà muốn bảo vệ lên đuổi bà ra ngoài. “
Tô Mân gắt gao cắn môi, phảng phất chỉ có như vậy, bà ta mới có thể khống chế cảm xúc của mình.
Bà ta không thể đi ra ngoài như vậy.
Công nhân của Phó thị hơn trăm người, bà ta cứ như vậy đi ra ngoài thì còn mặt mũi gì ngây ngóc ở Phó thị.
Không có cách nào, Tô Mân chỉ có thể rưng rưng nhìn Phó Trung Nghĩa.
Phó Trung Nghĩa đau lòng a, quay đầu dạy dỗ Phó Cửu: “Ai dám động gọi bảo vệ thử xem. 40% cổ phần thì thế nào,Tô Mân là thư ký của tao, tao mới là chủ tịch. “
“Không chỉ là 40%. “Hai ông lão này giờ vẫn đang muốn nói chuyện mới đứng lên, đi tới phía sau Phó Cửu:” Còn có hai người chúng tôi lên thêm 5%. “
Trong chốc lát, vẻ mặt của Phó Trung Nghĩa liền thay đổi: “Ông, các ông…… “
“Trung Nghĩa, làm người không thể quên cội nguồn. “Đây là lời nói của một người trong đó.
Nhưng Phó Trung Nghĩa lại không nghe vào, ông ta cảm thấy chính mình bị phản bội, tức muốn hộc máu nhìn về phía Phó Cửu: “Thật là có tiền đồ! Sớm biết rằng sẽ nuôi một bạch nhãn lang như mày, còn không bằng đem tiền của tao cho chó ăn.""
“Trung Nghĩa, anh đừng nóng giận……” Tô Mân khuyên ngăn.
Phó Cửu nhìn hai người trước mắt, người đàn ông thì mập mạp vong ân, người đàn bà thì khôn khéo phiếu khí, đúng thật là xứng đôi.