Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Vị thiếu hiệp này...
Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc của Tiểu Hắc, Vũ Kiếm khẽ nhíu mày lục lọi trí nhớ của lão. Cũng khó mà trách vị gia chủ này, một đứa con nít phàm tục chỉ gặp gỡ một lần làm sao mà lão để trong đầu cho được.
- Tiểu Hắc, là đệ thật ư? Tại sao đệ lại tìm được đến tận đây.
Giọng nói đã in sâu vào trong tâm khảm của Tiểu Hắc vang lên bên tai, vẫn là bóng dáng quen thuộc kia. Vũ Liên bước vào, vừa trông thấy Tiểu Hắc đã nhận ra, bao phiền muộn mấy ngày nay cũng biến mất, nàng vui vẻ chạy đến ngắm nghía đứa trẻ mình ra tay cứu giúp năm nào.
- Hì hì, gần ba năm không gặp, đệ đã cao lên không ít, nhìn có khí chất hơn xưa rất nhiều nha.
Hết sờ đầu lại véo má, Vũ Liên không ngừng chậc chậc tán thưởng bề ngoài Tiểu Hắc tiến bộ hơn xưa. Ngoài việc được ăn uống đầy đủ ra, việc tu tiên cũng tạo ra một cơ thể khỏe mạnh cùng linh vận quanh người. Cho nên dù không đẹp trai anh tuấn nhưng nét cơ trí cùng sợ hấp dẫn khó hiểu khiến cho người đối diện luôn có một cảm giác kỳ diệu khó diễn tả khi tiếp xúc với Tiểu Hắc.
- Vũ Liên tỷ tỷ quá khen rồi, tỷ tỷ vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Tiểu Hắc cười ngây ngô đáp lại, nụ cuồi ấm áp như gặp lại người thân sau bao ngày xa cách.
- Tiểu quỷ, học thói nói ngọt đó ở đâu vậy? Đi đường có cực khổ không, đệ vẫn chưa kể làm sao tìm được tỷ đấy.
Vũ Liên vui vẻ xoay người căn dặn mấy vị người làm chuẩn bị vài món ăn ngon để chiêu đãi Tiểu Hắc. Đến lúc này, Vũ Kiếm mới nhớ ra thiếu niên trước mặt là ai.
- Chà chà, xem ra ta đã nhìn nhầm thật rồi, chỉ vài năm không gặp mà tiểu tử ngươi đã cứng cáp hơn hẳn. Chắc là cơ duyên cũng không tệ nhỉ.
Nhìn không ra được nông cạn của Khương Đào Tiên song Vũ Kiếm cho rằng ông ta cũng là người trong võ đạo. Bởi lẽ một lão già bình thường đi chung với một thiếu niên thì làm sao tìm được đến nơi này, chỉ sợ đã gặp cường đạo giữa đường mất rồi.
Có điều, Vũ Kiếm không cho rằng tu vi của lão già kia quá cao, theo suy đoán thì chắc cỡ hoàng cấp hậu kỳ là cùng. Nếu là cao thủ huyền cấp trở lên thì đều là kẻ có chút địa vị, bọn họ không dễ dàng nhận đệ tử hoặc thái độ có vẻ "hiền lành" thế kia.
- Lần này ta đến đây cũng là vì cái ơn của Vũ lão và Liên tỷ, nếu không có hai vị thì sẽ không có được Tiểu Hắc hôm nay.
Thái độ của Tiểu Hắc vẫn rất lễ phép đúng mực, điều này khiến cho Khương Đào Tiên âm thầm gật đầu tán thưởng. Ông ta hiểu rõ bản lĩnh của thiếu niên non chẹt kia cao thâm khó lường. Thế mà trước ân công thì vẫn một mực giữ lễ, người như thế mới xứng đáng để kẻ sĩ liều mình tận trung.
Thử hỏi nếu đi theo một kẻ vong ân bội nghĩa thì làm sao mà tin tưởng đặt niềm tin cho được. Việc chủ tử vắt chanh bỏ vỏ đã quá quen thuộc trên cõi đời bạc bẽo này rồi.
- Haha, quả nhiên Liên nhi nhà ta không nhìn lầm người. Được rồi, bọn ta cũng không cần ngươi báo ơn gì, ngươi đến chính là khách của Vũ gia. Cứ hảo hảo ở lại chơi vài hôm đi.
Có người đến để giúp cho cháu gái mình có thêm niềm vui khây khỏa lúc việc hỏi cưới của Lục gia đang làm cho họ rối rắm cả lên.
Bữa ăn được chính Vũ Liên căn dặn được chuẩn bị rất đầy đủ, tuy không phải thịnh soạn như khách quý của gia tộc nhưng cũng không kém tí nào. Nhất là khi cả mẫu thân của nàng ta cũng tham dự. Bà ta nhìn chỉ khoảng gần bốn mươi, nhan sắc vẫn còn giữ được nét trẻ đẹp, quả nhiên là con gái ưu tú chính là nhờ thừa hưởng gien của mẹ mình.
- Cháu cứ ăn nhiều vào, lúc trước Liên nhi vẫn hay kể về cháu cho ta nghe.
Vừa gấp thêm một cái đùi gà chiên nóng hổi cho Tiểu Hắc, mẫu thân của Vũ Liên mỉm cười hiền hậu.
- Cảm ơn bác gái, nếu không phải Vũ Liên tỷ tỷ giới thiệu thì cháu còn tưởng hai người là hai chị em nữa đấy.
Mẫu thân của Vũ Liên tên là Bích Nhạn, bà ta cũng là người của gia tộc có giáo dưỡng, nên mọi hành động đều rất lịch thiệp. Khi nghe Tiểu Hắc vuốt mông ngựa, bà ta chỉ cười nhạt nói:
- Mới lớn mà đã dẻo miệng như thế, tương lại cậu bé này không chừng sẽ khiến nhiều thiếu nữ tình hoài đây.
Nở một nụ cười ngây ngô, Tiểu Hắc hòa vào không khí bữa ăn ấm cúng như một gia đình nhỏ. Nó thật sự rất tận hưởng những khoảng khắc như thế này. Ngồi bên cạnh, Khương Đào Tiên cũng vui vẻ trò chuyện đôi chút, ông ta cả đời sống cô độc, chỉ đam mê võ đạo. Những bữa ăn gia đình thế này khiến ông ta cảm thấy rất có ý vị.
Cơm nước no bụng, Vũ Liên lại dắt Tiểu Hắc đi dạo một vòng, cả hai chuyện trò rất vui vẻ. Đám con cháu theo phe lão già Vũ Khắc cũng thỉnh thoảng xuất hiện khiêu khích nói bóng nói gió, kết quả đều bị Vũ Liên quát lui cả. Xem ra địa vị của nàng ta trong Vũ gia chi hệ này cũng không tệ lắm.
- Vũ Liên tỷ tỷ, hình như người trong tộc của tỷ không đoàn kết lắm.
Tiểu Hắc tuy mới mười ba tuổi nhưng đã sớm thành thục về nhìn người và hiểu rõ các chiêu trò thủ đoạn. Cho nên mọi thứ nó đều sớm nhận ra, chỉ là không tiện sỗ sàng xen vào việc của nội bộ gia tộc người ta mà thôi.
- Chuyện của người lớn trong nhà ta cũng không thể can dự vào. Cũng may là lúc trước gia gia từ Yên quốc cùng ta về đã đột phá huyền cấp, nếu không thì mọi chuyện càng rắc rối hơn rồi.
Đưa tay ngắt một quả dại chín đỏ đưa cho Tiểu Hắc, Vũ Liên mỉm cười có chút phiền muộn giải thích.
- Tất cả không phải là do thực lực mà ra sao? Nếu như Vũ Liên tỷ tỷ mạnh mẽ thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi à.
Tiểu Hắc cắn một cái, cố ý vu vơ nói khiến cho Vũ Liên lắc đầu cười:
- Đệ đúng là vẫn còn trẻ con, suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu nội khí dễ tăng cường tu vi thì cao thủ cũng đâu hiếm như phượng mao lân giác.
Tính khí con nít của Tiểu Hắc lại trổi dậy, nó bèn hỏi đùa Vũ Liên:
- Hì hì, nếu đệ thật sự có cách giúp tỷ tăng cường tu vi, tỷ có thưởng gì cho đệ không?
- Nếu thật là vậy, tỷ đây sẽ nấu cho đệ một bữa hoành tráng. Tay nghề làm bánh của tỷ rất lợi hại nha. Ta sẽ còn dắt đệ du lịch một vòng Triệu quốc luôn.
Vũ Liên cũng rất phối hợp đùa lại, không nghĩ tới Tiểu Hắc lại giơ tay ra nói:
- Vỗ tay để lập ước hẹn, tỷ không được nuốt lời đâu đấy.
- Được, Vỗ tay thì vỗ.
Vũ Liên cười khúc khích đưa tay ra vỗ một cái với Tiểu Hắc. Không ngờ chính đây lại là điểm bắt đầu cho nhân sinh của nàng biến đổi long trời lệch đất.
- Tốt, vậy tỷ nuốt viên đan dược này đi, đệ sẽ giúp tỷ hấp thụ dược lực.
- Hả
Giật mình không hiểu chuyện gì, Vũ Liên lại tự nhiên tin tưởng Tiểu Hắc vô điều kiện mà nuốt xuống viên đan dược rồi ngồi nhập định để tu luyện. Chỉ một canh giờ sau, khi mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy người mình có chút dơ bẩn nên hoảng sợ la lên:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tỷ bình tĩnh đi, cảm nhận tu vi của mình cái đã.
Tiểu Hắc một bên thu mấy cây ngân châm lại, tu vi luyện khí trung kỳ giúp nó có thể sử dụng việc châm cứu một cách dễ dàng ít tốn sức hơn rất nhiều. Vừa rồi trong thời gian ngắn Tiểu Hắc đã giúp cho Vũ Liên một hơi tăng đến hoàng cấp đỉnh phong. Chỉ cần thích nghi với lực lượng mới thì sau đó nó mới giúp nàng ta tiếp tục đột phá.
- Cái này...Đây là sự thật ư?
Vũ Liên phát hiện ra biến hóa thì sững sờ cả nửa ngày. Cuối cùng nàng ta mới đứng dậy đánh một vài chiêu, cảm nhận sức mạnh mới của mình.
- Đệ đã làm như thế nào vậy? Thật sự quá thần kỳ rồi.
Không che giấu được sự mừng rỡ, Vũ Liên vui vẻ túm lấy Tiểu Hắc hỏi liên tục. Hết cách, Tiểu Hắc lại đành lôi kỳ ngộ với vị sư phụ cao thủ thần bí nào đó ra để nói qua chuyện.
- Tỷ tỷ ngươi không phải nên về tắm rửa một phen rồi chuẩn bị để làm món bánh cực ngon để thiết đãi đệ à. Nếu tỷ không giữ lời thì đệ sẽ không giúp tỷ đột phá tiếp tục nữa đâu.
Lại còn đột phá nữa? Phía trên hoàng cấp chính là huyền cấp, ngay cả nằm mơ Vũ Liên cũng chưa từng nghĩ ở độ tuổi của nàng lại chạm đến cấp bậc kia.
- Đệ có thể giúp phụ thân của tỷ đột phá huyền cấp không? Đệ muốn ăn bao nhiêu cái bánh cũng được, tỷ sẽ nhường cơ hội đột phá cho cha của mình.
Quả nhiên là một cô gái hiếu thảo tốt bụng, Tiểu Hắc biết nó không nhìn nhầm người. Trong thế đạo này, không thiếu kẻ vì mạnh lên mà bất chấp luân thường đạo lý. Thế mà Vũ Liên lại vẫn biết suy nghĩ cho người thân của mình, điều này thật sự rất đáng quý.
- Hì hì, tỷ đừng lo, nếu bánh ngon thật sự thì đừng nói bác trai. Ta có thể giúp Vũ lão cùng mẫu thân của tỷ cùng đột phá luôn.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Vũ Liên vốn nghĩ việc đan dược giúp đột phá là thứ vô cùng đắt đỏ, có tiền cũng chưa chắc mua được. Thế mà thiếu niên trước mặt lại tỏ ra vô cùng hời hợt, giống như tiện tay có thể ném ra cả đống đan dược như thế vậy,
- Xem ra đệ thật sự đã đạt được đại kỳ ngộ rồi. Tỷ cảm thấy rất vui mừng thay cho đệ.
Nhìn vẻ nhu hòa của Vũ Liên, Tiểu Hắc cảm nhận được sự quan tâm thật lòng. Nó nở một nụ cười đáp lại rồi cùng Vũ Liên chạy vội về Vũ gia để cho nàng ta tắm rửa thay đồ một phen.
Kỳ thật bằng vào thính giác hơn người, nó đã sớm nghe phong phanh được một số tin tức từ đám con cháu hoặc gia nhân trong Vũ gia. Có điều mọi thứ đều chẳng quan trọng, có thực lực thì chuyện gì chẳng giải quyết được. Cho dù địa cấp hay đại tông môn đến gây sự thì Tiểu Hắc vẫn tin tưởng khiến cho bọn chúng phải ăn quả đắng mà rời đi.
Vì để giữ bí mật, Vũ Liên cố gắng không gây chú ý. Đến tối, nàng ta mới kể chuyện của Tiểu Hắc cho gia gia và phụ mẫu của mình. Lúc đầu, mấy người đó đều lắc đầu muốn dành cơ hội đột phá cho những con cháu có triển vọng trong gia tộc. Chỉ là Tiểu Hắc chỉ cười nhạt rồi...lắc đầu.
Đùa sao? Đây không phải là phần thưởng trúng sổ xố mà muốn cho ai là cho. Tiểu Hắc cũng không phải thiện tài đồng tử mà tốt bụng giúp tất cả mọi người. Có ơn sẽ trả, có là sợi dây nhân quả, ngoài ra nó sẽ không làm bồ tát một cách vô cớ.
Không thể làm gì hơn, cả ba người kia đều đành lần lượt nuốt xuống đan dược của Tiểu Hắc vậy. Người đầu tiên đột phá là Vũ Hạc Vân, ông ta đã sớm đạt hoàng cấp hậu kỳ, tích lũy sâu dày nên một hơi phá quan đến tận huyền cấp trung kỳ mới dừng lại. Đó là do Tiểu Hắc không dùng loại đan dược quá mạnh. Những người này tu luyện công pháp không cao, kinh mạch có hạn nên nó phải điều dưỡng và mở rộng giúp họ một chút nữa.
Tiếp theo là mẹ của Vũ Liên, Tịch Văn, bà ta chỉ đột phá đến huyền cấp sơ kỳ, tư chất bà ta bình thường nên thế này đã là khá tốt rồi.
Cuối cùng là Vũ Kiếm, ông ta là trụ cột gia tộc nên Tiểu Hắc đã giúp đột phá đến huyền cấp đỉnh phong. Chẳng những thế, thương thế lâu ngày cũng được Tiểu Hắc giải quyết cả, toàn cơ thể Vũ Kiếm dường như trẻ ra cả chục tuổi, lực lượng tràn đầy.
- Haha, bây giờ thì Lục gia có tới lão phu sẽ quát cho họ biết khó mà lui ngay.
Mạnh lên thì lòng tin dâng cao như sóng vỗ bờ, Vũ Kiếm cười to sảng khoái. Thân là người đứng đầu một phân chi, ông ta luôn cảm thấy bất lực nhiều việc vì thực lực yếu kém của mình. Giờ thì tốt rồi, chí ít cũng có thể so sánh với một trung đẳng gia tộc, khi mà có đến bốn huyền cấp, sắp tới tính thêm cả Vũ Liên nữa là năm người.
- Phụ thân, con nghĩ chúng ta nên ẩn giấu một chút. Đợi Lục gia tới sẽ khiến cho bọn họ và đám người Khắc thúc phải một phen tính kế thất bại.
Vũ Hạc Vân cũng vui vẻ lên tiếng, trò đánh mặt này cũng không tệ. Tiểu Hắc không có ý kiến gì, dù sao cũng là xem kịch thì có gì để từ chối chứ.