Hà Tịnh nhếch môi, khinh bỉ nói: "Ta đã thừa nhận chuyện này là do ta làm, ta cũng sẽ trích máu nhận diện con rối, ta đã phá vỡ phương pháp dẫn phệ của mi. Chỉ cần ta không viết ra sinh thần bát tự của ta, mi còn có thể dùng chiêu gì?”
Hà Tịnh nói năng thô lỗ, tin chắc tôi không thể làm gì được dì ta.
“Cân xương đoán mệnh!” Tôi chậm rãi nhả ra bốn chữ, “Suy tính sinh thần bát tự của bà.”
“Nhóc con, mi nói lời này gạt người khác thì được, nhưng không lừa được ta.” Vẻ mặt Hà Tịnh tràn đầy khinh thường, “Ta biết cân xương có thể đoán số mệnh, nhưng ta chưa từng nghe nói dùng trọng lượng xương để suy ra sinh thần bát tự. Hơn nữa, thay vì mi giúp ta đoán mệnh, còn không bằng giúp Tần Tuyết đoán mệnh, xem xem nó còn sống được bao lâu.”
Tần Tuyết nghe thế chợt biến sắc, ánh mắt chứa đầy bi phẫn và tuyệt vọng.
Cô ấy vốn nghĩ mình đã biết rõ bộ mặt thật của Hà Tịnh, nhưng không ngờ rằng lòng dạ độc ác của Hà Tịnh lại vượt xa sự dự đoán của cô.
“Bà...”
Trước đây cô ấy tôn trọng Hà Tịnh bao nhiêu, thì bây giờ cô ấy lại căm hận Hà Tịnh bấy nhiêu.
Tôi vỗ về an ủi cô ấy, rồi quay đầu cười nhạt với Hà Tịnh: "Ai nói tôi sẽ giúp bà đoán mệnh? Nếu như đã biết có thể dùng sinh thần bát tự để cân xương đoán mệnh, chẳng lẽ không biết lợi dụng ngược lại lấy trọng lượng xương để suy tính ra sinh thần bát tự hay sao?”
Hà Tịnh sững sờ, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.
Một tia lo lắng chợt thoáng qua trên mặt Lưu Quốc Lương.
“Được thôi, mi cứ tính toán cho ta xem xem.” Hà Tịnh nhanh chóng hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn coi thử, rốt cuộc mi có bản lĩnh lớn cỡ nào.”
Tôi cười mỉm với dì ta, rồi quay lại nhìn Tần Tuyết và Trương Soái: “Hai người quen thân với dì Hà như thế, hẳn là biết đại khái tuổi tác của dì ta phải không?”
Đôi mắt Tần Tuyết nhất thời sáng lên, nhanh chóng nói: "Bà ta bằng tuổi mẹ tôi, năm nay bốn mươi tám tuổi, cầm tinh con chuột."
Trương Soái bật mở điện thoại di động, lạch tạch vài tiếng tìm kiếm một hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: "Hà Tịnh, sinh ngày 15 tháng 11 năm 1972, tuổi con chuột, người thành phố Hà Hải. Đại sư, cậu còn cần bổ sung thêm điều gì nữa không, tôi giúp cậu tra thêm.”
“Mi làm sao biết được ngày sinh của ta?” Hà Tịnh biến sắc, giọng điệu có chút đay nghiến và hoảng hốt.
Trương Soái lắc lắc điện thoại, không gấp không hoảng mà bình tĩnh nói: “Chuyện nhỏ, tôi vừa mới hack vào cơ sở dữ liệu thông tin dân cư của thành phố Hà Hải, tra một chút là tìm ra ngày sinh của bà thôi."
Hà Tịnh trợn mắt ngẩn ra, sắc mặt méo mó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Tuyết cuối cùng cũng lóe lên một tia ý muốn báo thù.
Tôi mỉm cười.
Bây giờ ngày, tháng, năm sinh của Hà Tịnh đều có đủ, chỉ còn thiếu giờ sinh cụ thể nữa thôi.
“Dựa trên ngày, tháng, năm sinh của bà thì cân lượng xương tổng cộng là hai lượng bốn chỉ.” Tôi không thèm để ý Hà Tịnh, mà nhanh chóng suy tính ra giờ sinh cụ thể, “Đỉnh trán không góc cạnh, ấn đường không có huyền văn châm (1), sống mũi có nếp gấp, chứng tỏ anh em họ hàng của bà không có năng lực tài cán gì, gia nghiệp tổ tiên không bền vững, dễ sinh sự bất hòa, trung vận không như ý, không hưởng phước con cháu... Những điểm này suy ra vận mệnh là ba lượng bảy chỉ, trừ đi lượng chỉ của ngày tháng năm sinh, còn lại một lượng ba chỉ, đối chiếu chính là giờ Sửu. Bà sinh vào giờ Sửu ngày Canh Tuất tháng Tân Hợi năm Nhâm Tý, tôi tính không sai chứ?”
(1) Huyền văn châm: nếp nhăn hình thành do thường xuyên nhíu mày nhăn trán.
Sắc mặt của Hà Tịnh thoắt trắng thoắt xanh.
Dì ta không ngờ rằng, tôi có thể dùng phương pháp này để suy tính ra sinh thần bát tự của dì ta.
Nhìn vẻ mặt của dì ta, tôi biết mình đã tính đúng.
“Mi, mi rốt cuộc là ai?” Hà Tịnh nhìn tôi chằm chằm, thái độ xem thường vừa rồi bỗng nhiên biến thành căng thẳng.
Tôi khẽ thở dài một tiếng.
Tại sao một đống người cứ thích hỏi tôi là ai vậy nhỉ?
“Trương Soái, đưa tôi tờ giấy.” Tôi không trả lời câu hỏi của Hà Tịnh, mà đưa tay về phía Trương Soái để lấy giấy, rồi cắn ngón giữa của mình, nhanh chóng viết sinh thần bát tự của Hà Tịnh lên giấy, vẽ một lá bùa máu Sinh Tử, sau đó dùng tay phải búng ra Tam Thanh Chân Hỏa, tức khắc đốt cháy lá bùa.
Xì xì...
Một tràng âm thanh xì xèo vang lên.
Vô số đạo kim quang vốn đang phong tỏa bao quanh, vây khốn con rối thình lình thu gọn lại từng chút từng chút một, cho đến khi con rối hoàn toàn được giải thoát thì biến mất hẳn.
Hà Tịnh kinh hoảng: "Mi định làm gì?"
Tôi bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Tôi và bà đã ký vào bùa máu Sinh Tử, sống chết tương liên. Bây giờ thả con rối ra, nó sẽ tìm đến nhận chủ. Nhưng vì có bùa máu, nên khiến nó hoang mang. Nếu con rối nhận tôi là chủ, bà sẽ bị phản phệ, chết không chỗ chôn thây; nếu con rối nhận bà là chủ, tôi cũng sẽ bị nó thôn phệ mà chết. Sống chết có số, phú quý do trời, tôi và bà ai sống ai chết đều phải dựa vào thiên ý và bản lĩnh của mỗi người, thế nào?”
Kẻ bố trí tà vật và tà vật có khí tức tương liên, nếu tà vật nhận lầm chủ nhân, thì kẻ bố trí tà vật sẽ bị phản phệ.
Đây là đạo lý xưa nay không đổi.
Tôi đem tính mạng của mình, đánh cược với Hà Tịnh một ván.
“Khư khư khư...”
Con rối vừa thoát khỏi trói buộc bỗng phát ra tiếng kêu âm hiểm, cặp mắt đỏ quạch, chậm rãi đi về phía tôi và Hà Tịnh.
“Mi thực sự là một thằng điên!” Hà Tịnh sắc mặt trắng bệch, thấp giọng mắng tôi một câu, toàn thân khẽ run lên.
Hà Tịnh có khí tức tương liên với con rối, vừa rồi con rối còn bị đâm một nhát vào tim, cơ thể yếu ớt, đương nhiên thân thể dì ta cũng suy nhược không kém.
Nếu đọ sức với tôi, dì ta căn bản không có lòng tin chiến thắng.
Vẻ mặt tôi lãnh đạm: “Tôi không điên, ít nhất tôi cũng có một nửa cơ hội chiến thắng! Nếu như bà đã không chịu cứu Tần Tuyết, tôi chỉ có thể cứu cô ấy bằng cách này thôi!”
"Điên rồi, thật là điên rồi!"
Hà Tịnh thì thào nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Con rối vẫn đang từng bước, từng bước, từ từ đến gần tôi và Hà Tịnh.
"Khư khư khư..."
Trong miệng nó lại phát ra tiếng cười khúc khích âm hiểm, đôi mắt nhắm nghiền của nó lắc lư đảo qua đảo lại giữa tôi và Hà Tịnh, chiếc mũi nhỏ liên tục khụt khịt như để suy đoán đâu mới là chủ nhân thực sự của nó.
Lưu Quốc Lương ở một bên căng thẳng nhìn chằm chằm vào phản ứng của con rối.
Còn Tần Tuyết thì lo lắng đưa ngón tay lên miệng, ngậm lấy cắn chặt, lo sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Ngoan nào, lại đây với anh trai nào!” Thấy tôi và Hà Tịnh đối đầu, Trương Soái liền chạy tới tủ lạnh lấy ra một đống đồ ăn ngon, đứng phía sau lưng tôi vẫy vẫy con rối, “Ngoan, ở đây có đồ ăn ngon này, mau qua đây! Ngoan lắm, đi về hướng này!”
Tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Cậu ta xem con rối như một đứa con nít năm sáu tuổi, còn dùng đồ ăn ngon dụ dỗ nó?
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều phát sốc: Con rối đánh hơi hướng Hà Tịnh, rồi lại đánh hơi sang hướng tôi, cuối cùng từng bước từng bước đi thẳng về phía tôi.
“Cục cưng thật là ngoan, mau mau lên!” Mắt thấy con rối sắp đến gần, Trương Soái đỏ bừng mặt vì phấn khích, đồ ăn ngon trong tay càng múa may quay cuồng hơn.
Một bước.
Hai bước.
.........
Khoảng cách giữa tôi với con rối càng ngày càng gần.
Chính vào lúc con rối sắp sửa chạm vào tôi, Lưu Quốc Lương, người đang nhìn chằm chằm vào con rối nãy giờ đột nhiên lao về phía nó, tức tốc duỗi tay xóa đi biểu tượng chữ Vạn “卍” giữa hai hàng lông mày của nó và hét lên: “Mịa nó, tao liều mạng với mày!”
"Khư khư khư..."
Khoảnh khắc Lưu Quốc Lương xóa ký hiệu chữ Vạn “卍” giữa hai hàng lông mày của con rối, mắt nó lập tức mở bừng ra, cặp mắt đỏ rực màu máu, ánh mắt âm hiểm dữ tợn, trực tiếp lao thẳng về phía Lưu Quốc Lương, hung hăng cắn lên cổ của hắn.
Cùng lúc đó, Lưu Quốc Lương lấy ra từ trong người một con dao găm nhỏ bằng bạc, đâm vào giữa hai hàng lông mày của con rối.
Tình huống phát sinh quá đột ngột, tôi và Hà Tịnh nhất thời không kịp phản ứng.
“Không!” Rất nhanh sau đó, Hà Tịnh là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, lao về phía con rối và Lưu Quốc Lương, ngay lúc con rối cắn vào cổ Lưu Quốc Lương, vết máu trên ngón tay dì ta thình lình bắn ra, văng thẳng lên người của Tần Tuyết đứng ở một bên.
"Khư khư khư..."
Con rối đột nhiên buông lỏng cổ Lưu Quốc Lương, sau đó cười khúc khích âm hiểm một tràng, chớp nhoáng lao thẳng về phía Tần Tuyết.
Không ổn!
Hà Tịnh thế mà lợi dụng máu của dì ta dẫn dụ con rối giết Tần Tuyết, cứu Lưu Quốc Lương!
Tim tôi giật thót một cái, tay phải lập tức búng ra Tam Thanh Chân Hỏa, phóng thẳng về phía con rối!
Bùm!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Tôi liền lảo đảo người, ngã quỵ xuống đất ...
“Tịnh Tịnh, đừng!” Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gầm thét xé nát tim gan của Lưu Quốc Lương.
Tôi sửng sốt, gắng gượng lắc lắc cơn hoa mắt chóng mặt do chấn động gây ra, chật vật quay đầu nhìn về phía Hà Tịnh ...