Nhìn thấy người phụ nữ chập choạng bước vào phòng khách, mọi người đều đồng loạt biến sắc.
Mắt tôi nhất thời sáng lên: Người phụ nữ đang bước vào mặc một bộ sườn xám màu lam, tôn lên dáng vẻ yểu điệu và đường cong quyến rũ, trông thật duyên dáng thướt tha, đôi chân nhỏ nhắn bước đi uyển chuyển điệu đàng, toát lên vẻ đẹp phong tình vạn người mê.
Chỉ là, hiện tại sắc mặt người phụ nữ nhợt nhạt, khóe miệng chảy máu, tóc tai bù xù, thần thái vô cùng thảm hại, mất đi vài điểm ưa nhìn.
“Ta đã đánh giá thấp mi.” Người phụ nữ mặc sườn xám lạnh lùng nhìn tôi, miệng còn vương vệt máu, “Không ngờ mi lại dám dùng phương pháp dẫn phệ vô cùng mạo hiểm này để bức ép ta xuất hiện.”
Tôi cười nhạt: "Bất kể dùng cách gì, miễn có thể ép buộc bà xuất hiện, chính là biện pháp tốt.”
"Dì Hà? Sao có thể là dì?"
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đi vào, lại nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi, Tần Tuyết bất ngờ miệng nhỏ há to, nhìn chằm chằm người phụ nữ, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
"Dì Hà..." Trương Soái cũng một vẻ khó tin vào hiện thực, cật lực dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Dì, dì là kẻ chủ mưu đằng sau? Chuyện này, làm, làm sao có thể?"
Người phụ nữ vừa bước vào, chính là vợ của Lưu Quốc Lương, Hà Tịnh.
Trong ấn tượng của Tần Tuyết và Trương Soái, mặc dù Hà Tịnh có vẻ ngoài xinh đẹp gợi cảm, nhưng tính tình lại dịu dàng hiền thục, hòa nhã tốt bụng, với ai cũng đều luôn vui vẻ mỉm cười, đối xử với Tần Tuyết như con gái ruột, mối quan hệ với bố mẹ Tần Tuyết cũng cực kỳ tốt.
Kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại mẹ con Tần Tuyết, làm sao có thể là dì ta?
Làm sao có thể như thế được!
"Tịnh Tịnh..."
Lưu Quốc Lương bị tôi đạp té ngã nằm dưới đất, lập tức chật vật đứng dậy, bước nhanh tới bên cạnh Hà Tịnh, che chở vợ sau lưng, nói với giọng quở trách: "Không phải đã đồng ý rồi sao? Em còn đến làm gì?”
Nghe ý tứ của Lưu Quốc Lương, hắn đã sớm biết kẻ chủ mưu đằng sau chính là Hà Tịnh.
Hơn nữa, hắn còn định bao che giúp vợ.
"Ken két..."
Sau khi Hà Tịnh bước vào, con rối bị mắc kẹt đột nhiên trở nên kích động dữ dội, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ quạch, không ngừng va đập vào tấm lưới kim quang đang vây khốn nó, miệng phát ra những tiếng ken két, giống như âm thanh nghiến răng nghiến lợi, trông cực kỳ đáng sợ.
Lời nói của Lưu Quốc Lương và phản ứng của con rối, khiến vẻ mặt Tần Tuyết trong thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Cô ấy đã có thể xác định, kẻ chủ mưu đằng sau chính là người dì mà cô luôn kính mến, Hà Tịnh.
“Dì Hà, tại sao? Tại sao dì đã hại chết mẹ tôi, còn muốn hãm hại tôi?” Tần Tuyết đẩy Trương Soái đang chắn ở trước mặt sang một bên, bước từng bước đến chỗ Hà Tịnh, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Hà Tịnh, giọng run rẩy chất vấn: "Bố tôi coi chú Lưu như bạn thân, mẹ tôi coi dì như chị em, còn tôi cũng xem dì là người dì mà tôi kính trọng nhất, dì nỡ đối xử với gia đình chúng tôi như thế này đây sao? Tại sao dì lại làm như vậy? Dì nói đi!”
Tần Tuyết không thể lý giải được.
Hai gia đình rõ ràng thân thiết với nhau như người một nhà, Hà Tịnh cũng rõ ràng đối xử với cô ấy còn hơn cả con ruột, tại sao lại âm thầm hãm hại mẹ con họ?
Cô ấy cần một lời giải thích.
Giờ phút này, gương mặt Tần Tuyết tái nhợt, toàn thân run rẩy, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành nắm đấm, đau đớn mà căm giận nhìn chằm chằm vào Hà Tịnh, tôi thực sự lo lắng cô ấy sẽ ngã gục bất cứ lúc nào.
Trương Soái cẩn thận theo sát bên cạnh bảo vệ Tần Tuyết, sợ rằng cô ấy sẽ ngất xỉu xuống đất.
Hà Tịnh nhếch môi cười nhạt: "Bởi vì ghen tuông."
Ghen tuông?
Tần Tuyết không hiểu tại sao.
“Đều cùng là phụ nữ. Tao cao hơn chị ta, quyến rũ hơn chị ta và cũng xinh đẹp hiểu chuyện hơn chị ta, tại sao cái gì chị ta cũng có, còn tao một thứ cũng không có?” Hà Tịnh vén một lọn tóc sau tai, cười nhạt nhẽo: “Ngay cả người chồng duy nhất tao nương tựa, trong lòng ngày đêm cũng đều nghĩ tới chị ta...”
Tôi và Trương Soái nghe xong, thở dài bất lực.
Sự ghen tuông của phụ nữ, thật kinh khủng!
Tần Tuyết tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy bi phẫn: “Chỉ vì sự ghen tuông vô cớ của dì, mà dì muốn lấy mạng mẹ tôi? Lòng dạ của dì thật độc ác!”
“Ghen tuông vô cớ?” Hà Tịnh cười mỉa mai, “Lưu Quốc Lương vẫn còn yêu mẹ của mày! Mỗi lần ông ấy đến nhà mày, đều là vì muốn gặp mẹ của mày! Tao là người đầu ấp tay gối với ông ấy, sớm chiều ở bên cạnh ông ấy, ông ấy có yêu mẹ của mày hay không, còn ai có thể hiểu rõ hơn tao?”
"Vậy tại sao dì không giết Lưu Quốc Lương? Tại sao lại giết mẹ tôi?" Tần Tuyết giận dữ hét lên.
"Bởi vì ..." Thanh âm cao vút của Hà Tịnh đột nhiên trầm xuống, lẩm nhẩm nói: "Bởi vì tao yêu ông ấy, không thể sống thiếu ông ấy.”
Tôi câm nín không nói nên lời.
Vì nghĩ chồng mình thích người phụ nữ khác, nên ra tay giết hại phụ nữ khác? Còn chồng mình, người có khả năng giây phút nào cũng tơ tưởng đến người phụ nữ khác, thì ngược lại không nỡ ra tay?
Đây là cái thứ lô-gích yêu đương khỉ gió gì?
Vẻ mặt Lưu Quốc Lương tràn đầy đau khổ: "Tịnh Tịnh! Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, anh và chị ấy đều là chuyện quá khứ, trong tim anh chỉ có em, chỉ yêu mỗi mình em...”
“Anh nói dối!” Hà Tịnh vừa mới khôi phục được bình tĩnh, đột nhiên kích động trở lại, cứ như người mắc chứng bệnh Hysteria (1) mà điên cuồng hét lên: “Nếu như trong lòng anh không có chị ta, tại sao chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng lo lắng cho chị ta? Tại sao trong mơ anh lại gọi tên chị ta? Tại sao sau khi chị ta xảy ra chuyện, anh sẵn lòng đem hết tiền bạc trong nhà đưa cho chị ta? Tại sao sau khi chị ta chết đi lâu như vậy, anh đối với chị ta vẫn nhung nhớ không quên?”
Lưu Quốc Lương sắc mặt tái nhợt, lắc đầu giải thích: "Tịnh Tịnh, em đã hiểu lầm..."
Chỉ là, lời giải thích của hắn đặt trước cơn phát điên của Hà Tịnh, giống như đem muối bỏ biển, căn bản lực bất tòng tâm.
"Tôi không hề hiểu lầm! Chính anh là người yêu chị ấy, cũng là kẻ hại chết chị ấy!” Hà Tịnh kích động, cuồng loạn hét to, nước mắt lưng tròng, “Nếu không phải tại anh, tôi cũng sẽ không muốn tính mạng của chị ấy! Chị ấy cũng sẽ không chết!"
Cho đến bây giờ, dì ta vẫn khăng khăng đó là lỗi của Lưu Quốc Lương!
Mà dì ta, chỉ là bị ép buộc không còn cách nào khác.
Lưu Quốc Lương tràn đầy xót xa, dùng hết sức ôm chặt lấy Hà Tịnh đang tâm trạng dâng cao, lo sợ dì ta trong cơn kích động lại làm ra chuyện gì dại dột.
Tần Tuyết đau đớn nói: "Dì thật sự là một kẻ điên! Một kẻ điên!"
Bởi vì ghen tuông, nên Hà Tịnh đã hại chết mẹ Tần Tuyết.
Hơn nữa, còn muốn hại cả cô ấy.
Tâm tình Tần Tuyết lúc lên lúc xuống thất thường vì hứng chịu sự đả kích quá lớn, cơ thể cô ấy lảo đảo, suýt chút nữa ngã gục.
Tôi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Tần Tuyết, trầm giọng nói: "Chuyện đến nước này, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết, cô nhất định phải giữ bình tĩnh.”
Nếu muốn giải trừ Tử Mẫu Chú trên người Tần Tuyết, bắt buộc phải khiến Hà Tịnh tự tay thiêu đốt sinh thần bát tự của dì ta.
Chỉ cần sinh thần bát tự của Hà Tịnh bị đốt cháy, con rối sẽ theo đó hồn phi phách tán, một phần phách trong bụng của Tần Tuyết cũng sẽ tự nhiên biến mất.
Chỉ là, nếu đốt cháy sinh thần bát tự của Hà Tịnh, đứa con của dì ta sẽ hứng chịu phản phệ trước, rồi mới tới lượt dì ta.
Trong trường hợp này, giải quyết vấn đề là rất khó.
“Dì xin lỗi!” Nhìn thấy sắc mặt Tần Tuyết tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã, ánh mắt vốn đang điên loạn của Hà Tịnh bỗng nhiên hiện lên vẻ bi thương, dì ta cuối thấp đầu xuống xin lỗi Tần Tuyết.
“Dì Hà, đây là lần cuối cùng tôi gọi dì một tiếng “dì”.” Tần Tuyết kiên cường lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Hà Tịnh, chỉ vào con rối ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Nếu dì thật sự cảm thấy có lỗi, thì hãy giúp tôi loại bỏ thứ đó, để tôi trở lại cuộc sống bình thường. "
"Điều này……"
"Sao nào, làm không được?"
"Không phải..."
“Có gì mà không phải? Bà chính là ích kỷ, không dám thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Lời xin lỗi của bà đối với tôi mà nói, không có nghĩa lý gì.”
Thấy Hà Tịnh biểu hiện do dự, Tần Tuyết phản kích chế nhạo.
Trương Soái ở bên cạnh hòa hoãn nói: "Dì Hà, dì là nhìn Tiểu Tuyết lớn lên, cô ấy không khác gì con gái ruột của dì, dì thực sự định trơ mắt nhìn cô ấy còn trẻ như vậy mà chết đi sao? Suốt hai tháng qua, Tiểu Tuyết đã rất lo lắng hoảng sợ, chịu đựng giày vò, dì nhìn thấy mà không đau lòng sao?”
Trương Soái đang có ý đồ dùng tình thương cảm hóa Hà Tịnh.
Quả nhiên, trên mặt Hà Tịnh dần dần biểu lộ cảm giác áy náy và tự trách, nhỏ giọng nói: "Cháu nói đúng, Tiểu Tuyết là dì nhìn con bé lớn lên, làm sao dì có thể không thương con bé?”
“Vậy thì hãy giúp Tiểu Tuyết, được không dì?” Đôi mắt Trương Soái ánh lên tia hy vọng, những vẫn cố kìm lại sự phấn khích mà tiếp tục thuyết phục Hà Tịnh, “Cho dù sai thì cũng là bác Lưu với dì Trương sai, không phải Tiểu Tuyết và dì, dì hãy bỏ qua cho Tiểu Tuyết lần này, được không dì?”
Trương Soái nói chuyện trầm ấm dịu dàng, chứa chan tình cảm, mong chờ có thể lay động được Hà Tịnh.
Hà Tịnh nghe theo mà gật đầu, "Tiểu Tuyết không có lỗi, dì không nên hại con bé. Dì, dì sẽ giúp Tiểu Tuyết thoát khỏi...”
“Bộp!”
Trương Soái hưng phấn vỗ tay một phát, kích động nói: “Dì Hà, để con đi tìm giấy bút cho dì, dì viết ra sinh thần bát tự của dì, rồi đem đi đốt, có được không?”
Tôi có nói qua với Tần Tuyết về phương pháp phá giải, chắc là cô ấy đã nói lại với Trương Soái.
Vì vậy, Trương Soái dự định dùng cách này để Hà Tịnh cứu Tần Tuyết.
“Không được!” Khi Trương Soái lấy giấy bút đem tới, Lưu Quốc Lương đột nhiên lao vào, xé rách tờ giấy mà Trương Soái đưa cho Hà Tịnh, đau khổ nói: “Tịnh Tịnh, nếu em cứu Tiểu Tuyết, em sẽ bị con rối phản phệ. Em không thể chết, anh, anh không thể sống thiếu em...”
Hà Tịnh đột nhiên bừng tỉnh ra, ôm lấy Lưu Quốc Lương khóc rống: “Chồng à! Em sẽ không chết! Chỉ cần em không viết ra sinh thần bát tự của bản thân, bọn nó cũng không thể làm gì được em! Anh yên tâm, em sẽ không chết!”
Ban nãy dì ta còn một mặt áy náy muốn cứu Tần Tuyết, chỉ một câu “anh không thể sống thiếu em” của Lưu Quốc Lương, dì ta liền không chịu cứu nữa!
Đây chính là bản tính con người!
Hừ!
Nhìn cặp vợ chồng ôm chầm lấy nhau, Tần Tuyết cười lạnh một tiếng, trong mắt chứa đầy vẻ châm biếm, loại kết quả này cô ấy đã đoán được trước rồi.
Bởi vì ghen tuông liền muốn hãm hại mẹ cô, một người ích kỷ và ác độc như Hà Tịnh, làm sao có thể chịu cứu cô?
Nhưng Trương Soái thì buồn bực giậm chân, quay đầu nhìn tôi kêu cứu, hậm hà hậm hực nói: "Đại sư, cậu mau mau cứu Tiểu Tuyết đi! Tôi thật sự nhìn không nổi nữa!"
“Mi?”
Hà Tịnh quay lại nhìn tôi, vẻ mặt mỉa mai khinh bỉ: “Mi lấy máu dẫn phệ, bức ép ta không thể không lộ diện thừa nhận. Bây giờ ta đã thừa nhận chuyện này do ta làm, ta cũng sẽ trích máu nhận diện con rối, mi còn có thể làm gì được ta?”
Tôi cười khẽ: “Bà sai rồi, tôi đúng là có thể làm gì được bà."
(1) Chứng cuồng loạn Hysteria: Là một trạng thái của tâm thức, thể hiện sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc, có những biểu hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác đột ngột... (Nguồn Wikipedia)