Phường Duyên Phúc, Lý phủ.
Đêm tối trăng lên, các viện bắt đầu thắp đèn dầu, gió thổi qua mái hiên, đèn lồng toả ra ánh cam nhẹ nhàng đung đưa, lúc sáng lúc tối, khiến người vừa nhìn, trong lòng không khỏi lo sợ bất an.
Thanh Lệ hoang mang rối loạn chạy vào nói, “Cô nương, cô gia hồi phủ, trước mắt đang ở thư phòng nghị sự.”
Từ khi Thẩm Văn Kỳ nhậm chức tổng trị phòng lũ sử rồi đi Dự Đông, Lý Đệ bởi vì công trình thuỷ lợi ở huyện Vạn Niên nên nhiều ngày không hồi phủ. Đêm nay hắn rảnh rỗi, chắc chắn sẽ tới tìm Thẩm Nhiễm hưng sư vấn tội.
Thanh Lệ đi tới đi lui, che lại trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nói: “Cô nương, chúng ta có cần tìm thêm nhân thủ để giữ cửa không ạ?”
“Không cần.” Thẩm Nhiễm nhấp một ngụm trà, “Đây là Lý phủ, trong viện đều là người của hắn, lát nữa cứ tùy theo hoàn cảnh là được.”
Thanh Lệ gật đầu, “Nô tỳ đã biết.”
Lát sau, Thẩm Nhiễm từ trong ngăn kéo lấy ra non nửa gói thuốc bột, chậm rãi thả vào trong nước.
Nàng ngồi trước bàn gương, bôi thêm một ít son môi và phấn dưới đáy mắt, khiến khuôn mặt sinh ra vài phần tiều tụy.
Lý Đệ sải bước vào sân của Thẩm Nhiễm.
“Ta vào sân viện phu nhân của mình còn cần ngươi đến thông báo sao? Tránh ra!” Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mỗi một bước đều như dẫm lên đầu quả tim Thanh Lệ.
Nàng rất sợ, sợ Lý Đệ sẽ động thủ với Thẩm Nhiễm.
Cửa phát ra một tiếng “Kẽo kẹt”.
Thẩm Nhiễm ngồi trên giường trông hắn.
Y phục màu nguyệt bạch trên người Lý Đệ cao quý xa hoa, bên hông đeo ngọc bội cũng là bảo vật hiếm có, toàn thân trên dưới, sớm đã không còn dáng vẻ lúc trước nữa.
Cổ áo hơi mở, cổ ửng đỏ, vừa thấy đã biết là uống rượu.
Lý Đệ đi đến trước mặt Thẩm Nhiễm, nắm cằm nàng, nâng lên, “Có phải rất đắc ý không?”
“Ngươi uống nhiều rồi.” Thẩm Nhiễm đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, kéo ra chút khoảng cách.
“Nhạc phụ ra tù, hơn phân nửa triều đình đều đảo hướng, có phải nàng đang rất đắc ý hay không?” Lý Đệ chế trụ cổ tay của nàng, kéo ngược lại, “Trả lời ta!”
Thẩm Nhiễm nhíu mày nói, “Ngươi làm đau ta.”
“Ta còn tự hỏi không biết nàng cả ngày chạy tới Đại Lý Tự làm gì.” Hắn thấp giọng cười, “Nàng đã sớm biết có phải hay không! Nhạc phụ ở trong ngục Đại Lý Tự biên soạn hai quyển đó dâng cho bệ hạ, nàng không có khả năng không biết rõ! Muốn chờ xem ta bị chê cười đúng không? Hả?”
Lúc nói, lực trên tay cùng theo đó tăng thêm.
Thẩm Nhiễm ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, hít sâu một hơi, ngăn chặn chán ghé tràn đầy trong nội tâm.
Trước mắt trở mặt không có lợi ích gì.
“Ta là phu nhân Lý gia, chê cười ngươi với ta có chỗ nào tốt sao?” Thẩm Nhiễm quay đầu lại nhìn hắn, nước mắt như hạt đậu lớn từ khóe mắt chảy xuống.
Thấy nàng rơi lệ, theo thói quen bốn năm bên nhau, Lý Đệ không khỏi sửng sốt.
Hắn cho rằng, y tính tình Thẩm Nhiễm, tất nhiên sẽ giống với thời điểm bọn họ vừa xé rách mặt nhau, lạnh lùng nói với hắn, hắn thua rồi, hắn sai rồi, hắn xứng đáng, hắn gieo gió gặt bão.
Nhưng mà, tại sao không có?
Thẩm Nhiễm thấy rung động trong mắt hắn, nhân lúc hắn buông lỏng, vội tránh khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.
Giơ tay lau nước mắt, run giọng hỏi hắn, “Ngươi là phu quân của ta, nhưng ngươi trừ bỏ khi dễ ta, ngươi còn làm được cái gì?”
Lệ quang trong suốt, toàn là ủy khuất, là ủy khuất hắn chưa thấy qua.
Lý Đệ giật mình đứng ở chỗ cũ.
Phu quân, đã bao nhiêu lâu hắn chưa nghe qua hai chữ này?
Đáy lòng hắn trầm xuống, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Nhiễm, nàng đừng có chơi tâm nhãn với ta, đừng quên chuyện nhạc phụ và Lỗ Tư thông đồng, nếu nàng dám tính kế ta, hai chúng ta ai cũng đừng mong sống tốt, nàng......”
Lý Đệ còn chưa nói xong, Thẩm Nhiễm đã đưa tay gạt hết đồ trên bàn trang điểm xuống đất, “Ngươi cho rằng ta đã quên chuyện đó rồi sao?”
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo Lý Đệ, gằn từng chữ: “Ngươi có biết hay không, Thẩm Chân còn chưa có gả chồng! Ngươi có biết hay không, Thẩm Hoằng vẫn chưa lớn lên!”
“Trong tay ngươi nắm chặt nhược điểm có thể cùng Thẩm gia cá chết lưới rách, sao ta có thể tính kế ngươi!”
Hô hấp Lý Đệ hỗn loạn.
“Lý Đệ, cho dù Hứa gia có tính kế ngươi, nhưng ta nhất định sẽ không.” Thẩm Nhiễm nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Cuộc đời của ta đã như vậy, ta nhận mệnh, ngươi hiểu không?”
Lý Đệ nheo mắt đánh giá nàng, một lúc lâu sau mới đưa tay rót cho mình một ly trà.
Uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Nhiễm tiếp tục nói: “Ngươi từng nói với ta, Thẩm gia không cần chỉ treo cổ trên một cái cây, hôm nay ta mang những lời này trả lại nguyên vẹn cho ngươi, Đông Cung có đường cho ngươi đi, ngươi có đi hay không?”
Giọng nói vừa dứt, ngực Lý Đệ đau dồn dập, sắc mặt hắn tái nhợt, tựa như sắp không thở nổi...... thân thể cũng ngả nghiêng theo.
“Lý Đệ, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Nhiễm khẩn trương nói.
“Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Lý Đệ nhìn thoáng qua nước trà, đứt quãng nói: “Nàng, có phải nàng hạ độc...... ta......”
Trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Thẩm Nhiễm không nghe hắn tiếp tục nói, mà xoay người hướng cửa hô: “Người đâu tới đây! Mau tới đây! Mau chóng đi kêu đại phu tới!”
Thanh Lệ chạy vào, thấy thế che miệng nói: “Phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mau đi tìm đại phu tới đây! Đừng ở chỗ này thất thần nữa!”
“Ai, ai, nô tỳ đi liền đây!” Thanh Lệ lập tức chạy ra.
Thẩm Nhiễm bước ra cửa, nói với tỳ nữ trong viện: “Động tĩnh trong viện đêm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, đứng ở chỗ này canh giữ hết cho ta, nếu ai nói ra để lão phu nhân sinh bệnh, ta lập tức tìm một mẹ mìn tới đây bán người!”
“Dạ.” Mấy tỳ nữ khom người nói.
Dàn xếp xong cho Lý Đệ, Thẩm Nhiễm lập tức đi về hướng thư phòng, gặp được thị vệ bên người Lý Đệ —— Đổng Minh.
Thẩm Nhiễm nhăn mày, lạnh lùng nói: “Lang quân đột nhiên bị đau tim, hiện tại tánh mạng nguy kịch, ta hỏi ngươi, hắn rốt cuộc đã đi đâu uống rượu?”
Thị vệ trầm giọng nói: “Phu nhân thứ tội, chuyện của chủ tử, ta không thể nói.”
“Ngươi không thể nói?” Thẩm Nhiễm cười khẽ, nói: “Lang quân đêm nay nếu xảy ra chuyện gì! Ta bắt ngươi lấy mệnh bồi theo!”
Một lúc lâu Đổng Minh mới gập ghềnh nói: “Tây, tạp kỹ lâu ở chợ phía tây.”
“Tạp kỹ lâu? Ngươi tức khắc xuất phát, đi tới Bạch Diễn lâu tra, đêm nay hắn uống cái gì, ăn cái gì! Tiếp xúc với người nào! Một cái đều không được bỏ sót, mau đi!”
“Ý của phu nhân là......”
“Ta với hắn làm phu thê năm năm, chưa từng thấy hắn bị đau tim, ta sợ hắn là bị người hạ độc.”
“Chuyện này không có khả năng!” Đổng Minh nói.
“Đổng Minh, ta biết ngươi trung tâm hộ chủ, nhưng nếu đêm nay hắn vẫn không tỉnh lại thì sao? Ngươi hộ ai?”
Thị vệ quay đầu nhìn về hướng thư phòng, do dự mãi cuối cùng vẫn khom người lĩnh mệnh.
Sân trống to như vậy, nàng cũng không có nhiều thời gian.
Thẩm Nhiễm tránh né người qua lại, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, tay cầm một chiếc đèn, từ trái sang phải cẩn thận xem kỹ mấy giá sách.
Cuối cùng cũng tìm thấy bổn cuốn sổ sách kia.......
Sau nửa canh giờ, Thẩm Nhiễm thổi tắt đèn, để trang giấy đã sao chép vào cổ tay áo.
Lúc trở lại Thế An uyển, Tôn đại phu đang bắt mạch cho Lý Đệ.
Lý Đệ cũng chậm rãi mở mắt.
Thẩm Nhiễm bước nhanh đến gần, quan tâm nói: “Đại phu, hắn bị sao thế?”
Tôn đại phu lắc đầu nói: “Lão phu mới vừa rồi cho đại nhân uống một ít rễ sô đỏ, đại nhân lập tức tỉnh lại, với kinh nghiệm của lão phu, chuyện này có lẽ là do uống rượu nên mới đột phát bệnh tim.”
“Đột phát bệnh tim?” Thẩm Nhiễm nói: “Nhưng trước kia hắn chưa bao giờ bị như vậy...... Xin hỏi đại phu, bệnh này về sau có còn tiếp diễn không?”
Tôn đại phu vuốt chòm râu, nói: “Đại nhân chính trực tráng niên, chỉ cần cẩn thận tu dưỡng, sau này sẽ không có vấn đề lớn, nhưng ngày sau uống rượu phải chú ý một chút.”
Lý Đệ gật đầu.
Tôn đại phu đi rồi, Lý Đệ nhìn Thẩm Nhiễm hồi lâu, nói: “Nàng vừa đi chỗ nào?”
“Thư phòng, ta đi gặp Đổng Minh.”
Lý Đệ nhíu mày, nói giọng khàn khàn: “Nàng tới đó làm gì?”
Thẩm Nhiễm nói thẳng: “Ngươi vô duyên vô cớ ngất xỉu, ta đương nhiên muốn tìm hắn hỏi thăm hôm nay người đi đâu, làm gì.”
“Đổng Minh đâu rồi?”
“Mới đầu ta còn tưởng có người hạ độc ngươi nên kêu hắn đi tạp kỹ lâu điều tra.”
Lý Đệ trầm mặc một lúc lâu, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, ánh nến phòng trong bập bùng, giống như nhân tâm chưa ổn định.
“Tại sao lại cứu ta?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, sau đó Hứa gia sẽ vu oan cho ta, nói ta mưu sát phu quân.”
Lý Đệ cười tự giễu, “Đây quả thật là chuyện Hứa gia sẽ làm.”
“Nhiễm Nhiễm.”
“Ta biết nàng muốn hòa li, nhưng cho dù là hòa li, nàng có thể tái giá sao? Dù dân phong Đại Tấn đã mở rộng so với triều trước, nữ tử gả lần hai cũng đều là gả thấp. Nàng trước nay rất kiêu ngạo, chi bằng bỏ tâm tư này đi, cùng ta hoà hảo chung sống.”
Thẩm Nhiễm cười nhạo một tiếng.
Lý Đệ lại một lần nữa nắm lấy cổ tay nàng, “Nàng sinh cho ta sinh một hài tử, ta sẽ nghĩ cách tiễn Chiêu di nương đi, những chuyện đó, sau này ta cũng sẽ không nhắc lại.”
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Đệ biết ngăn cách giữa bọn họ không phải chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết, hơn nữa thân thể không khoẻ, hắn nhanh chóng khép mắt.
Trong bóng đêm, Thẩm Nhiễm nhìn khuôn mặt kia, đầu ngón tay vì dùng sức mà dần dần trở nên trắng bệch.
Hoà hảo chung sống?
Lý Đệ.
Nếu không phải vì ngươi, phụ thân sẽ không bị bắt vào tù.
Nếu không phải vì ngươi, Thẩm Chân cũng sẽ không lưu lạc đến nỗi đi làm ngoại thất của người ta.
Ngươi làm tổn thương ta cũng thôi, nhưng ngươi không nên huỷ hoại Thẩm gia.
Nếu hôm nay người ngồi lên vị trí trữ quân là Lục hoàng tử, ngươi sẽ còn một chút không đành lòng này sao?
Chỉ sợ, cả nhà Thẩm gia ta sẽ không có ai được sống yên ổn.
Giữa ngươi với ta, sao có thể chỉ dùng một câu hoà hảo chưng sống mà bỏ qua tất cả.
*****
Một đêm an tường, hôm sau thái dương vẫn thức dậy theo thường lệ.
Thẩm Nhiễm đeo khuyên tai xong đứng dậy, ôn nhu nói với Thanh Lệ: “Gọi người chuẩn bị xe đi.”
Lý Đệ đứng sau người nàng nói: “Nàng muốn đi đâu?”
“Đi chợ phía đông đặt mua ít lá trà với thi họa.” Thẩm Nhiễm quay đầu lại giải thích nói: “Sắp tới 15 tháng 8 rồi, các nhà đều muốn nghênh đón ngày này, mấy thứ này đều phải đặt mua trước.”
Lý Đệ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Thẩm Nhiễm ra cửa lên xe ngựa, nói khẽ với Thanh Lệ nói: “Nước trà đã xử lý sạch sẽ chưa?” Với tâm tư của Lý Đệ, hôm nay nàng vừa đi, hắn nhất định sẽ tra rõ Lý phủ.
“Cô nương yên tâm, hôm qua đã xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không lộ ra sơ hở.”
“Tốt.”
Xe ngựa dừng trước một cửa hàng bán bánh ở chợ phía đông, Thanh Lệ đỡ Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa.
Thẩm Nhiễm đi liền mấy cửa hàng, trên tay Thanh Lệ nhanh chóng treo đầy bao lớn bao nhỏ. Lúc chạng vạng, cuối cùng cũng cắt được chiếc đuôi phía sau, nàng đi vào một tiệm sách.
Vừa bước vào cửa liền nói với chưởng quầy: “Thoại bản của Cảnh Dung tiên sinh còn không?”
Ánh mắt Chưởng quầy hơi chững lại, “Phu nhân, mời lên lầu hai.”
Nàng nhấc váy lên lầu, rẽ trái rồi dừng lại, nâng tay gõ cửa.
“Tiến vào.”
Chẳng sợ cách một cánh cửa, Thẩm Nhiễm cũng có thể đoán được dáng vẻ người đang nói chuyện. Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia nhất định đang hiện nửa phần ôn nhuận, nửa phần trêu đùa.
Thẩm Nhiễm trở tay khép cửa, ôn nhu nói: “Trên đường trì hoãn, thỉnh Chu đại nhân thứ lỗi.”
Chu Thuật An buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu xem nàng.
“Không sao.”
Khóe miệng nam nhân hàm chứa ý cười đạm nhạt.
Thẩm Nhiễm đi đến bên người hắn, đặt một hộp bánh tô lên trên bàn, khinh thanh tế ngữ nói: “Mua cho ngài.”