Tháng tám, mắt thấy đã sắp tới trung thu.
Thẩm Chân từ tội thần chi nữ biến thành nữ nhi của quan viên tứ phẩm, những khuê mật thân hữu đã từng đóng cửa không tiếp trong một đêm phảng phất giống như mất trí nhớ, bắt đầu từng người tìm tới cửa.
Tỷ như, bằng hữu ngày xưa tự mình tới cửa mời nàng cùng nhau đi đạp thanh, tham gia yến ngắm hoa, thưởng cúc, đá cầu tái......
Lại tỷ như, tháng mười năm trước, nhị thẩm, tam thẩm đối với nàng lạnh nhạt tương đãi cũng giống như thay đổi hồn, từng tiếng gọi Chân Nhi, Chân Nhi đến là chân thành.
Những việc này nhìn qua cực kỳ hoang đường và buồn cười, kỳ thật mỗi người đều có bàn tính riêng của mình. Cúi thấp đầu đều là để có thể đổi được chỗ tốt, trên đời này ai mà không mong muốn mua bán có lời?
Sở dĩ có thể bỏ xuống thể diện, một lần nữa đi quan hệ lại, đơn giản bởi vì bọn họ hiểu rõ, một khi Thẩm Văn Kỳ trở về triều đình, chức tổng trị phòng lũ sử này chẳng qua chỉ là khởi đầu thôi.
Cùng lúc đó, tiệm trà ở chợ phía đông của Thẩm Chân cũng dần dần buôn bán tốt lên, có thể là mọi chuyện thuận ý, ngủ gà ngủ gật cũng có người giúp kê gối đầu, nói là vội vàng đưa bạc tới cũng không quá.
Thế nhân trở mặt còn nhanh hơn người thuyết thư.
Nhưng ngoại trừ những điều này, còn có một chuyện càng làm cho người ta đau đầu. Đó là Thẩm Chân lại lần nữa bị con cháu nhà huân quý theo dõi.
Bất quá lần này không có người dám nhắc lại chữ "Thiếp".
******
Phủ Kinh Triệu, trong phòng ký tên.
Dương Tông yên lặng đưa qua hai phong thư, thấp giọng nói: "Chủ tử, đây đều là lấy được trước cửa Thẩm gia."
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, mặt vô biểu tình rút lấy bức thư, đọc xong, bỗng dưng cười lạnh một tiếng.
【 Nhập ta tương tư môn, biết ta tương tư khổ, trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực......】
【 Áo Khanh Khanh phiêu phiêu, cư nhẹ theo gió xa, nhìn quanh thấy hào quang, hương lan toả dài lâu......】
Giỏi lắm, Thẩm Chân.
Hai ngày, bốn phong thư tình.
Không chút nào bôi nhọ danh tiếng đệ nhất mỹ nhân thành Trường An của nàng.
Lục Yến đập phong thư lên bàn phát ra một tiếng "Rầm", gằn giọng nói: "Đốt hết đi."
Chạng vạng hạ trị, Lục Yến trở về phủ Trấn Quốc công.
Gió thu hơi lạnh, lá cây xào xạc rung động, hai chiếc lá ngẫu nhiên bay xuống, không khí xung quanh chợt như xuất hiện một tia hiu quạnh, cành khô thẳng tắp lên trời, hướng vào tầng mây cao vút.
Lão quản gia khom người dẫn Lục Yến tới Minh Thụy đường.
Gần đây phủ Trấn Quốc công có hai vị khách tới, Lục lão thái thái cố ý đãi tiệc ở Minh Thụy đường, tam phòng Lục gia đều tề tụ đầy đủ.
Vừa vào cửa, lão phu nhân bên người Lục lão thái thái liền cười nói: "Nhiều năm không thấy, Tam Lang tựa hồ so với trước kia lại tuấn tú hơn rồi."
Ngay sau đó, một vị cô nương dáng người cao gầy, mặt mày rất cao ngạo đứng dậy nói một tiếng biểu ca.
Sau khi đối diện trong giây lát lập tức tránh khỏi tầm mắt hắn, ngữ khí đạm nhiên.
Lục Yến gật đầu tiến lên chào hỏi.
Vị dẫn đầu mở miệng này chính là Tần lão phu nhân, là đường muội của Lục lão thái thái, cảm tình của hai người sâu đậm, trước đây vẫn thường xuyên đi lại. Mãi cho đến mấy năm trước Tần gia dời đến Hà Nam mới ít giao hảo hơn.
Mà vị cô nương cao gầy tinh tế bên cạnh Tần lão phu nhân chính là con gái út của phủ doãn Hà Nam, Lục cô nương Tần Lạc.
Dựa vào bối phận, Tần Lạc thật sự phải kêu mấy nhi tử Lục gia một tiếng biểu ca.
Lục lão thái thái đưa cô nương mới vừa tròn mười sáu này tới trong phủ là có ý gì, người sáng suốt đều nhìn ra được.
Nói trắng ra là cố ý làm hai nhà kết thân.
Phủ Trấn Quốc công tổng cộng có ba phòng, Lục Diệp nhị phòng đã cưới vợ sinh con, tự nhiên không nằm trong phạm vi suy xét, cho nên Lục Yến của đại phòng cùng Lục Đình của tam phòng mới là mục đích chuyến đi này của Tần gia.
Sau khi tan tiệc, Lục Yến, Lục Đình cùng Lục Diệp nối tiếp nhau rời khỏi Minh Thụy đường, ánh trăng như đuổi theo bóng người đang di động, ba nam nhân ngồi trong đình hóng gió, nhâm nhi hai ly.
Lục Diệp lắc ly trên tay, uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Nhìn ý tứ lão thái thái lần này, phủ Trấn Quốc công chắc sắp có hỉ sự rồi đây."
Lục Đình nói với Lục Yến: "Vậy ta xin chúc mừng Tam đệ trước."
Lục Yến cong môi, cười nói: "Muốn chúc mừng, cũng là ta chúc mừng huynh."
Lục Yến tuy không tính là ngự qua vô số nữ nhân cũng được tính là đối tượng được vô số nữ tử mơ mộng, ánh mắt lúc vị Tần gia biểu muội kia nhìn hắn, hắn thấy cực rõ có bảy phần kháng cự, hai phần không muốn, còn có một phần, tạm thời xem như tôn trọng đi.
Tóm lại, ý tứ khuynh mộ là không có nửa phần.
Lục Đình "A" một tiếng, tỏ vẻ không phục, tùy ý gõ lên bàn hai cái, nói: "Bằng không chúng ta đánh cuộc đi?"
Lục Yến uống một ngụm rượu nói: "Tiền đặt cược thế nào?"
"Đệ để ta suy nghĩ một chút......"
Đang nói chuyện, Dương Tông chậm rãi đi tới, thấp giọng nói: "Chủ tử, lão phu nhân và trưởng công chúa kêu ngài tới Gia An đường."
Nghe vậy, Lục Đình "Phốc" một cái, cười ra tiếng, nói: "Sớm biết vậy ta nên đánh cuộc lớn chút, vét sạch bảo bối giấu trong thư phòng của đệ tới tay."
Lục Yến cười thập phần tự tin, "Một thứ huynh cũng không mang đi được đâu."
Lục Yến đến gần Gia An đường, vén rèm vào trong.
Lục lão thái thái ngồi ngay ngắn trên giường, Tĩnh An trưởng công chúa ngồi ở ghế tròn bên cạnh, lư hương hai lỗ tai ba chân tráng men xanh trắng trên bàn toả ra hương khói.
Thấy hắn tới, lão thái thái vẫy tay, "Mau tới đây."
Lục lão thái thái nhìn tôn tử mình yêu thương nhất không khỏi thở dài một hơi, gương mặt trong buổi tiệc treo đầy ý cười, giờ chỉ có buồn phiền.
Mấy lần muốn mở miệng, nhưng lời vừa tới bên miệng, kết quả vẫn là nuốt xuống.
"Tổ mẫu muốn nói gì với con sao?"
Lục lão thái thái nâng tay, vỗ lên bờ vai hắn, "Ngồi xuống trước."
Lát sau lại khen một câu, "Với tuổi tác của con có thể ngồi vào được vị trí như ngày hôm này, trong lòng tổ mẫu cảm thấy kiêu ngạo vì con."
Lục Yến cười khổ.
Đến rồi.
Lời dạo đầu này vừa nghe là biết sẽ có lời kế tiếp.
Quả nhiên, ngay sau đó Lục lão thái thái lại tiếp tục nói: "Nhưng tổ tông còn có câu, nam tử trước thành gia, sau lập nghiệp. Hài tử Tần Lạc kia con cũng thấy rồi, là một vị cô nương cực kỳ có tài, dáng vẻ cũng coi là nổi bật trong nhiều người, ta vốn có ý để nó gả cho con làm thê, nhưng vừa hỏi qua mới biết nhân gia hướng vào chính là Đình Ca Nhi."
Lục Yến cười, "Đây không phải chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt không sai, nhưng sao con không nghĩ một chút xem là tại sao?"
Lục Yến nhíu mày nói: "Điều này có gì phải hỏi, mặc quần áo mang mũ, mỗi người mỗi sở thích."
Tĩnh An trưởng công chúa ở một bên trừng mắt nhìn hắn.
"Tần gia là để ý con hàng năm lưu luyến ở xóm cô đầu, chuyện phong lưu truyền khắp Trường An nghe chưa!" Nói đến đây, Lục lão thái thái liền giận sôi máu, hít sâu một hơi nói: "Nhưng trước kia, trước kia con rõ ràng không phải như vậy!"
Lục lão thái thái biết tôn tử này của bà bắt bẻ, bà đã từng cho rằng Lục Yến muốn cưới một vị tiên tử về mới bằng lòng bỏ qua, ai ngờ tuổi lớn hơn chút, thói xấu của nam nhân lại đột nhiên như mầm mọc từ dưới đất lên.
Cư nhiên dám dưỡng ca cơ ở ngoài......
"Yến Ca Nhi, tổ mẫu biết triều đình sóng quỷ vân quyệt, Kinh Triệu Doãn lại thường xuyên làm ra chuyện đắc tội với người ta, con lúc nào cũng phải cẩn trọng, cần thả lỏng là điều tất yếu, nhưng Bình Khang phường a, chung quy không phải là cái địa phương dễ nghe gì, sử quan nhiều hơn một bút, hỏng chính là thanh danh của con a!"
Lục Yến xoa giữa mày, nghe những lời này trong lòng không khỏi nhớ tới cả ngày "Trêu hoa ghẹo nguyệt" với người nào đó.
Vì bảo toàn thanh danh của nàng, thanh danh của hắn đúng là bị hủy sạch.
Không chỉ bị hủy sạch, hắn còn không thể cãi lại.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nếm phải trải nghiệm như vậy.
Hai tay Tĩnh An trưởng công chúa khoanh trước ngực, không chịu mở miệng nói giúp hắn một lời hay, thấy hai tay hắn nắm chặt, đuôi lông mày bà hơi chọn.
Trên mặt hiện rõ hai chữ chói lọi "Xứng đáng".
"Con nghe có lọt không?" Lục lão phu nhân nói lời thấm thía.
Hầu kết Lục Yến hoạt động lên xuống, gật đầu.
Thấy hắn như thế, Lục lão thái thái liền lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra, che miệng ho nhẹ.
Làm con cháu Lục gia, hắn hiểu rất rõ đây là dấu hiệu muốn đánh bài ôn nhu.
"Khụ khụ." Lục lão thái thái ngửa đầu xoa ngực, sau đó lại run rẩy lấy ra mấy bình thuốc, tay run lên, trưởng công chúa lấy chén nước đưa qua.
Lục Yến cúi đầu xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay.
Không đợi Lục lão thái thái mở miệng, Lục Yến bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Tôn nhi bất hiếu, mọi chuyện đều để lao tổ mẫu lo lắng, nếu như thế, hai tháng sau con sẽ định ra hôn sự."
Vừa nghe lời này, Lục lão thái thái suýt nữa bị nước làm cho sặc.
"Cái gì mà hai tháng?"
Có câu nói, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng. Nghĩ đến đây, Lục Yến đơn giản nói thẳng: "Con có người muốn cưới."
Lục lão thái thái trừng mắt nhìn, không thể tin tưởng nói, "Là cô nương nhà ai?"
"Tam cô nương nhà tổng trị phòng lũ sử."
Lục lão thái thái thẳng lưng, đưa tay lên gõ huyệt Thái Dương, dùng sức nghĩ, lại nghĩ, tổng trị phòng lũ sử..... Tổng trị phòng lũ sử là vị nào?
"Tĩnh An, vị tổng trị phòng lũ sử này con có biết là ai không?"
Tĩnh An trưởng công chúa hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Không chỉ con biết, lão thái thái ngài cũng biết, Tam cô nương nhà tổng trị phòng lũ sử chính là Tam cô nương của phủ Vân Dương hầu phủ trước kia, Thẩm Chân. Hai ngày trước, Thẩm Văn Kỳ nhậm chức phòng lũ sử, trước mắt đã được phái đến Dự Đông trị thủy, chờ hắn trở về, phỏng chừng mất hai tháng."
Lục lão thái thái sống cả đời, còn có cái gì chưa thấy qua, vừa nghe ngữ khí này của Tĩnh An trưởng công chúa lập tức hiểu ra chút gì đó.
"Việc này...... con đã biết trước?"
Hai mắt của Tĩnh An trưởng công chúa và Lục Yến giao nhau, cuối cùng vẫn gật đầu.
Rời khỏi Gia An đường, mẫu tử hai người cùng đi xuyên qua hành lang tối đen, đi về hướng Túc Ninh đường, vầng trăng treo cao, nhánh cây dài duỗi ra toả bóng lên đất.
"Gần đây nếu mẫu thân rảnh rỗi có thể tiến cung một chuyến không?" Lục Yến đột nhiên nói.
Hắn muốn cưới Thẩm Chân, người khác không cần để ý, nhưng chỗ bệ hạ hắn giấu không được, cũng không thể giấu.
Bước chân Tĩnh An trưởng công chúa chợt dừng lại, nhìn cặp mắt luôn hiện ra lạnh nhạt của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đã gặp qua bệ hạ."