Sau khi xác định cô gái tự xưng là người của gia tộc Thánh Đường trước mắt không có bất kỳ uy hiếp nào với mình, thậm chí có thể giúp anh giải quyết phiền toái, Vu Kiệt liền đồng ý cùng đi đến trại Tuyết với cô ta.
Ngồi ở vị trí phó lái, Vu Kiệt tháo rời toàn bộ khẩu Desert Eagle bằng vàng kia, sau đó ném nó ra ngoài cửa sổ. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nghĩ đến ông nội ở thủ đô, bất giác, ánh mắt anh trở nên u ám.
Anh đã đi được hai ngày hai đêm, thời gian chỉ còn năm ngày nữa.
Trên đường lái xe đến trại Tuyết, Vu Kiệt lặng im không nói, tuy nhiên, Lỗ Phi Nhã đang làm nhiệm vụ tài xế lại vô cùng hào hứng, cô ta cứ huyên thuyên chuyện của mình, mục đích hẳn là… muốn lôi kéo Vu Kiệt theo phe của cô ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hiện tại gia tộc Thánh Đường chia làm hai phe, thân là cô chủ của một phe, nếu cô ta muốn đạt được truyền thừa của gia tộc Thánh Đường, thì nhất định phải cạnh tranh với người của phe còn lại.
Nhiệm vụ lần này chính là một trận đấu.
Ai có thể lấy được mạng của cái tên được treo thưởng 100 triệu đô-la kia sẽ đạt được truyền thừa của gia tộc Thánh Đường, thống lĩnh hai phe phái lớn trong tộc.
Chính vì điều đó, mà Lỗ Phi Nhã còn chưa trưởng thành được mấy tháng, chưa trải qua bao nhiêu nhiệm vụ quan trọng, đã buộc phải bước lên con đường của mình từ sớm. Cô ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ lần này.
Dù sao thì…
Bất kỳ một sát thủ bình thường nào, khi mới quen biết một người không lâu, anh ta căn bản sẽ không tiết lộ toàn bộ lai lịch của mình kiểu đó.
Lại một ngày một đêm trôi qua.
Phía thủ đô không có tin tức gì.
Mà nếu có tin tức thì cũng không cách nào đến tay Vu Kiệt.
Điện thoại vệ tinh của anh… đã tắt!
Sau hai mươi bốn giờ lái xe với tốc độ cao, lộ trình đã rút ngắn được gần một nữa.
Càng đến gần điểm đích, nhiệt độ càng hạ thấp xuống, hệt như nhảy núi.
Vu Kiệt thay một bộ quần áo chiến đấu mùa đông, có thể giữ ấm, lại không cản trở hành động.
Sáng ngày thứ tư, mặt đường đã bắt đầu kết băng.
Hai ngày này, Vu Kiệt không hề nói một câu, Lỗ Phi Nhã rầu rĩ, cô mở to mắt, tò mò đánh giá Vu Kiệt, rồi nói: “Này, người Hoa Hạ kia, anh thật vô vị, tôi tâm sự với anh cả buổi, vậy mà anh không hé răng được một chữ!”
“Phép lịch sự tối thiểu nhất cũng phải có chứ!”
“Ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết… anh tên gì?”
“…”, Vu Kiệt.
Tôi tên Vu Kiệt, là người mà cô muốn giết…
Chẳng lẽ muốn anh trả lời vậy à?
Vu Kiệt sợ mình nói ra sẽ dọa cô nàng mới lớn này chết khiếp.
Mặt khác, nói đến lễ phép…
Ngại quá, anh không rộng lượng như vậy, cô muốn giết tôi, tôi còn phải tươi cười trò chuyện với cô à?
Tôi ti tiện vậy à?
Anh nhếch miệng cười, không đáp.
Lỗ Phi Nhã lườm Vu Kiệt một cái: “Đúng là vô vị, haiz, hiện tại gia tộc Thánh Đường của tôi vốn đang thiếu người, tôi còn định mời anh gia nhập, anh còn trẻ như vậy mà đã là cường giả cấp Hóa kình, nếu được gia tộc Thánh Đường giúp đỡ, tương lai muốn đạt đến cấp Thánh cũng không thành vấn đề, tiếc thay…”
“Anh đã để vuột mất một cơ hội quý giá”.
“Một cơ hội mà vô số người trong giới sát thủ mơ ước”.
Vu Kiệt dùng hai tay gối đầu: “Có lẽ với một số ít người, loại cơ hội này căn bản không đáng để tâm”.
“…”, Lỗ Phi Nhã: “Tôi thật sự hi vọng câu đầu tiên anh nói chính là đồng ý với lời đề nghị của tôi!”
“Hơn nữa…”, cô ta khựng lại vài giây, lạnh giọng nói: “Khi mà anh chưa biết rõ gia tộc Thánh Đường có thể mang đến lợi ích gì cho mình thì tốt nhất đừng đánh giá cơ hội này có đáng để tâm hay không, lỡ như bị ai đó nghe được, bọn họ sẽ mắng anh là kẻ ngu đấy!”
“Vậy cô nói thử xem gia tộc Thánh Đường của cô có thể mang đến cho tôi điều gì?”
Nghe cô ta nói vậy, đột nhiên, Vu Kiệt cảm thấy có hứng thú.
“Ừm…”, Lỗ Phi Nhã ngẫm nghĩ: “Thuốc, loại thuốc trân quý!”
“Ví dụ như?”
“Máu của cường giả phong Vương Hoa Hạ!”
Soạt!
Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Vu Kiệt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Máu… của cường giả phong Vương…
… Ẩn chứa bên trong là cảm ngộ của cường giả phong Vương đối với thiên địa đại đạo, dung hợp tinh hoa tu luyện cả đời của vị cường giả đó.
Anh híp mắt: “Buồn cười, suốt bao nhiêu năm nay, cường giả phong Vương chưa từng xuất hiện tại Hoa Hạ, mấy vị thuộc thế hệ trước thì vẫn luôn ẩn mình, không hiện thế, sao gia tộc Thánh Đường các người có máu của bọn họ được?”
Ngay khi Vu Kiệt còn đang chìm trong suy tư, Lỗ Phi Nhã ngẩng đầu nhìn con đường phía trước. Trước mắt là từng dãy núi tuyết đan xen nhau, kéo dài vô tận, trên con đường nhỏ hẹp, một nhóm lính đánh thuê đang đóng ở đó.
Đến nơi này, núi cao hoàng đế xa, gần như không có cái gọi là luật pháp.
Mỗi một dây thần kinh trên người Vu Kiệt dường như bị kéo căng, anh bước vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại.
Mấy tên lính đánh thuê cầm súng bước đến.
Lỗ Phi Nhã lấy ra thẻ căn cước của mình, giơ lên trước mặt bọn họ.
Sau khi nhìn thấy nội dung trên thẻ căn cước, tên dẫn đầu vô cùng kinh ngạc: “Hóa ra là cô chủ của gia tộc Thánh Đường, xin lỗi đã vô lễ, lão đại của chúng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ gia tộc Thánh Đường, cô chủ, cô đã vất vả rồi, một mình đi xa như vậy mà!”
Lỗ Phi Nhã khoát tay, tháo nịt an toàn ra, cười ha hả nói: “Không mệt, sao lại mệt chứ? Chẳng phải có người đi cùng tôi đó sao?”
“Đường đường là Lang Vương Hoa Hạ ngồi ở ghế phó lái, sao tôi có thể mệt được chứ?”
“…”, Vu Kiệt.
“…”, mấy tên lính đánh thuê.
“…”
Bầu không khí…
Bỗng chốc thay đổi.