Ngoáy lỗ tai không phải bởi vì ngứa hay có thứ gì bẩn.
Thế nhưng, loại hành động nhàn nhã, thoải mái như vậy trong tình huống đối mặt với họng súng lại có vẻ tràn đầy khinh miệt cùng nhàm chán, cứ như… căn bản không để Lỗ Phi Nhã vào mắt.
Ngay khi Vu Kiệt vừa nói xong hai câu này, cô chủ Lỗ Phi Nhã từ nhỏ đã được gia tộc sát thủ cưng chiều mà lớn lên lập tức nổi giận, làn da đen bóng như ngọc trai đen thoáng căng lên, giận tím mặt.
“Muốn chết!”
“Đoàng đoàng!”
Cô ta nổ súng.
Cùng với tia lửa chói mắt, hai viên đạn bay vọt ra, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía đầu Vu Kiệt.
Ngay lúc đó, Vu Kiệt thoáng xê dịch.
Tốc độ phản ứng nhanh đến mức khiến người ta có cảm tưởng dường như thời gian bị ngừng lại tại khoảnh khắc đó, căn bản không thể dùng mắt thường để bắt được quỹ tích di động của anh.
Một giây sau…
Đến rồi!
Dùng cách thức mà không ai ngờ đến, khiến ông chủ không khỏi chấn động.
Chẳng biết từ lúc nào, Vu Kiệt đã đi đến bên cạnh Lỗ Phi Nhã.
“Thật nhanh!”
Lỗ Phi Nhã giật mình, tim như thắt lại, cảm nhận được nguy hiểm đáng sợ đang hướng về phía mình, khiến cô ta lập tức trở nên căng thẳng.
Cảm giác này…
Hệt như khi đối mặt với sát thủ cấp Hóa trong giới sát thủ.
Lỗ Phi Nhã bị choáng.
Nhưng từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành sát thủ cao cấp, cô ta lập tức có phản ứng, thuần thục thu hồi khẩu Desert Eagle đính đá, ngay sau đó, nâng gối lên, hung hăng đạp vào bụng Vu Kiệt.
Thấy thế, Vu Kiệt vẫn giữ bình tĩnh.
Dường như tất cả hành động của Lỗ Phi Nhã đều không thoát khỏi tầm mắt anh.
Anh không chút lo lắng, duỗi một tay về phía trước, dùng một góc độ khác đẩy đùi của Lỗ Phi Nhã đi, sau đó chọn đúng thời cơ, bước chân phải lên trước, tay còn lại nhanh như gió vỗ lên vai cô ta, sử dụng thế đẩy nổi tiếng của bộ môn nhu thuật Nam Châu, tung ra một cú đánh mạnh mẽ.
Kết quả…
“Rầm!”
Lỗ Phi Nhã cứ thế bị nhấc lên, sau đó vật xuống sàn.
Sắc mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, cách phát lực của người kia thật kỳ lạ, cô ta căn bản không kịp phản ứng, thậm chí là không biết phản ứng như thế nào.
Không được.
Thân là cô chủ của gia tộc sát thủ Thánh Đường, sao cô ta có thể thua dưới tay một kẻ vô danh được chứ.
Lỗ Phi Nhã lập tức vươn tay muốn chộp lấy khẩu súng bên hông.
Nhưng không ngờ là…
Thứ mà cô ta muốn lấy đã sớm rơi vào tay đối phương.
“Súng đâu rồi?”
Vẻ mặt Lỗ Phi Nhã tràn đầy kinh ngạc, duỗi tay muốn lấy súng nhưng súng đã sớm không còn.
“Ở đây!”
Ngay khi cô ta còn đang nghi hoặc, thì giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu cô ta.
Vu Kiệt thọc một tay vào túi quần, trên lưng đeo ba-lo, tay còn lại cầm súng, chĩa vào đầu Lỗ Phi Nhã, thản nhiên nói: “Tay súng lại không hiểu súng, chẳng lẽ mẹ cô không nói với cô rằng con gái chớ có tùy tiện nghịch súng à?”
“Chẳng lẽ ba cô chưa từng nói với cô nếu súng quá nặng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ rút súng à?”
“Loại mặt hàng như cô mà cũng dám cầm súng chĩa vào đầu người khác?”
Ba câu nói nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại tràn đầy khinh miệt.
“Anh…”
Lỗ Phi Nhã hoảng hốt.
Cô ta không dám lộn xộn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta bị đánh ngã ra đất, còn bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, Lỗ Phi Nhã ý thức được tên đàn ông xa lạ trước mặt không phải người dễ chọc.
Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ nhất chính là…
Tên này còn quá trẻ!
“Anh là sát thủ cấp Hóa kình?”
Lỗ Phi Nhã lạnh giọng hỏi.
“Sát thủ?”, Vu Kiệt sửng sốt.
Chợt, anh nhớ đến tin tình báo có đề cập, ngoại trừ giới lính đánh thuê, sát thủ cũng tham gia nhiệm vụ săn tiền thưởng lần này, có vẻ như, anh đã hiểu ra điều gì đó.
Vì thế, anh tương kế tựu kế nói: “Cô cũng là…?”
Lỗ Phi Nhã hừ lạnh: “Tôi không phải sát thủ cấp Hóa kình, trong bảng xếp hạng của gia tộc, tôi chỉ đạt đến cấp Ám kình mà thôi. Nếu đã là người trong nghề, tôi cũng không cần phải quanh co với anh làm gì, tôi nghĩ, mục đích của chúng ta là cùng một người”.
“Mục đích?”
Vu Kiệt có hiểu biết đôi chút về đẳng cấp xếp hạng trong giới sát thủ, tương đương với võ giả trong nước, thực lực của sát thủ trong giới sát thủ cũng được chia thành Tiểu, Ám, Hóa, Thánh.
Lỗ Phi Nhã: “Đúng vậy, anh nói mua xe để mạo hiểm, chẳng lẽ không phải vì muốn mai phục con mồi, cũng chính là cái tên Vu Kiệt được treo thưởng 100 triệu đô-la, ngay trên con đường duy nhất đến trại Tuyết sao?”
Vu Kiệt trầm mặc.
Anh cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nói thế nào đây?
“Sát thủ cấp Hóa kình như anh, nếu hành động một mình, muốn tham gia nhiệm vụ lần này thì… thường sẽ trở thành đá kê chân, căn bản không có cơ hội. Tôi có thể giúp anh, anh lấy tiền, tôi mạng người, sao hả?”
“Miễn cưỡng có thể!”
Nghe được mấy lời này, Vu Kiệt xác định cô gái trước mắt coi như có chút tác dụng.
Vừa khéo, anh còn đang bận tâm nên làm thế nào để né tránh người của hai giới khi đến khu vực phụ cận trại Tuyết.
Sự tồn tại của Lỗ Phi Nhã đã giúp anh giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ.
“Được rồi! Lên đường!”