Phải nói đám người mà Hoàng Ái Quốc tuyển lựa được lần này, tố chất vô cùng tốt. Ngoài những buổi đầu la oai oát, kêu than, thì giờ dù đã thêm các bài chạy vượt chướng ngại vật, vác balo hành quân..toàn bộ vất vả quen, bọn chúng chuyển sang bàn bạc, xem hôm nay ăn gì. Hoàng Ái Quốc hôm nay rảnh rỗi, ngồi kể chuyện Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga. Đang đến hồi gay cấn thì Hoàng Kha lôi xềnh xệch bốn người vào, cung kính:
“ Thưa Chủ nhân, chúng tôi phát hiện mấy người nay dấu diếm lấy đồ từ nhà bếp ra ngoài?”
Hoàng Ái Quốc cũng nhận ra, đây là đám người Hải tặc cũ, lạnh giọng:
“ Các ngươi có gì muốn nói không?”
Mạc Hiền cúi đầu:
“ Thưa Chủ nhân, điều đó là đúng, nhưng chúng tôi chỉ lấy khi nhìn không ai ăn, thấy vất đi lãng phí, nên định mang về cho con cái ăn, bổ sung dưỡng chất?”
Hoàng Ái Quốc quát:
“ Mọi thứ trong doanh trại là của quân đội. Không được phép của ta, không được mang ra ngoài. Đặc biệt, đồ trong bếp là quân lương… các ngươi hiểu là gì không… là lương thực cho quân sĩ. Các ngươi ăn hết không sao nhưng đem ra ngoài là trộm quân lương … là tội chém đầu. Lầy này ta phạt đánh 10 hèo, vì các ngươi xuất phát vì hiếu tâm. Lần sau chặt đầu thị chúng.”
“ Vâng. Đội ơn chủ nhân.” Mấy người Mạc Hiền đáp. Hoàng Ái Quốc nhẹ đánh kẻng, rất nhanh toàn bộ đã có mặt. Hoàng Ái Quốc cao giọng:
“ Các ngươi muốn có thịt có trứng cho người nhà không?”
“ Có.. có… có… “ Toàn bộ đồng thanh.
Hoàng Ái Quốc tiếp:
“ Muốn có thì luyện tập cho tốt, cuối tháng phát lương tha hồ mà mua đồ cho người nhà. Mặt khác, từ nay quân đội sẽ phần thành các Tiểu đội, trung đội….Đứng đầu lần lượt là tiểu đội trưởng, trung đội trưởng…Mỗi cấp bậc, ngoài lương theo quân hàm thì sẽ có trợ cấp thêm. Qua thành tích rèn luyện gần đây, ta phân, Hoàng Long - Đại Đội Trưởng A1; Mạc Kính - Đại Đội Trưởng B1…”
Nghe thứ ngôn ngữ xa lạ, cá đám u ơ, bởi chúng hoàn toàn không giống cái gì mà chúng từng biết. Nhưng một tên nói:
“ Quan tâm gì. chỉ biết tiểu đôi trưởng được ăn ngon hơn đội viên bình thường. Trung đội trưởng ăn ngon hơn tiểu đội trưởng, đại đôi trưởng thì khỏi phải nói, sướng như vua.”
Cách phân tích dễ hiểu này, nhanh chóng được toàn bộ tán thành. Hoàng Ái Quốc lắng nghe, khẽ lắc đầu, hỏi lại:
“ Ai còn có ý kiến nữa không?”
Mạc Hiền rụt rè:
“ Thưa Chủ nhân, việc chọn hiện nay là thông qua biểu hiện. Vậy tháng sau, chúng tôi biểu hiện tốt hơn thế nào?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Tất nhiên là chọn người tốt hơn.”
Nghe được xác nhận, ánh mắt toàn bộ đầy chiến ý. Hoàng Ái Quốc cho người tản, nhưng vốn mọi khi đã nghỉ, giờ không ai bảo ai đều tự giác tăng ca. Hoàng Ái Quốc đưa một quyển sổ, nói:
“ Trong đây ta nghi lại những bài rèn luyện khác. Ngươi theo đó mà làm. Không hiểu gù đến hỏi ta.”
“ Vâng.” Hoàng Kha đáp.
*
Đến đây, Hoàng Ái Quốc cũng bỏ được cái gánh nặng, rảnh rang để tìm kiếm thứ mới. Bước tới Thư phòng, nhìn Đào Duy Từ vẫn đang miệt mài nghiên cứu, sách vở ngổn ngang, Hoàng Ái Quốc cười:
“ Nghỉ ngơi chút đi huynh. Mà việc đệ nói, huynh thấy thế nào?”
Đào Duy Từ ngẩng đầu lên, đáp:
“ Ta đã xem hai nơi đệ nói. Đầu tiên là vùng Tây Sơn, nó nằm giữa thành Bình Đình và Thành Ayaru ( nay là Phú Yên) của người Chăm. Cũng là địa phận của thành Đồ Bàn cũ của vua Chiêm, sau lưng dựa vào núi non hiểm trở, trước mặt trông ra biển lớn, trong ngoài đều có đèo cao án ngữ, thật là đất dụng võ. Năm xưa, Chế Bồng Nga lập kinh đô ở đất này đã làm nên võ công hiển hách. Nếu lựa chọn nơi này, thì sau bắc tiến hay nam tiến đều thuận, nhưng sợ là sẽ phải đụng đọ với Nguyễn Hoàng ở Thuận Hoá. Nơi thứ hai là Đảo Quỳnh Châu( đảo Hải Nam ngày nay), nó nằm trong con đường tơ lụa xưa, làm chủ kinh tế. Với ta xem sách thì sau khi Trịnh Hoà mất, nhà Minh thực hiện cấm biển, không cho người quản ở đây. Nhưng nếu ta biến thành tươi đẹp, rất có thể là đám Minh sẽ cậy đông cướp lại. Sợ làm áo cho người. Nên ta nghĩ, muốn thì vùng Tây Sơn tốt hơn.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, quả là nhân tài, từ hai dấu ngoặc đơn sơ mà đống thông tin đã tìm được. Cần phải nói thời này tin tức rất hạn chế, chủ yếu là qua sách cũ. Suy tư một lúc, nói:
“ Thỏ khôn cần có ba hang. Ngoài nơi này thì với điều kiện hiện tại, trước chúng ta chọn vùng Tây Sơn. Đợi an ổn, chúng ta sẽ tính tiếp đến đảo Quỳnh Châu. Đồ không ăn cũng còn đó.”
Vừa định nói thêm, thì Hoàng Kha chạy lại:
“ Thưa chủ nhân, bên ngoài có người xưng là người hầu của phủ Dương Quốc Công cầu kiến.”
Hoàng Ái Quốc hơi nghi hoặc, cùng Đào Duy Tư bước ra. Vừa đến sảnh, đã gặp Nguyễn Tuấn - thân tín của Nguyễn Ôn, Hoàng Ái Quốc cười:
“ Ngươi tìm ta có việc gì?”
Nguyễn Tuấn đưa ra ba tấm thiếp đỏ, nói:
“ Cuối tháng sau, Công tử cưới, muốn mời hai ngài tới dự.”
Hoàng Ái Quốc cầm lấy lật giờ, khi thấy cái tên Ngọc Trinh, nhẹ thở phào:
“ Tốt. Ngươi về đi, bảo công tử nhà các ngươi chúng ta sẽ đến.”
“ Vâng.” Nguyễn Tuấn đáp, rồi rời đi. Khi không còn ai, Đào Duy Từ trầm mặc:
“ Mặc dù hiện tại đệ đóng là Giả Vương, nhưng tới Kinh thành rất nguy hiểm. Hay để ta đi thôi, chén rượu mừng, đệ chịu phạt sau? Ôn đệ, hắn hiểu mà?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Huynh an tâm, do Bùi Văn Khuê hỗ trợ che giấu, nên đám Phạm Ngạn mới tin. Chứ ở Kinh Thành, ai cũng không biết đâu huynh. Mà lần này, tới Kinh Thành, đệ cũng muốn dựng một mối làm ăn, kiếm tiền nuôi quân. Cũng không thể mãi ngửa tay xin tiền Nguyễn Đình Thế, Bùi Văn Khuê được.”
Nhìn thái độ của Hoàng Ái Quốc, Đào Duy Tư đành gật đầu:
“ Cũng cần hoá trang chút. Ta về tìm đồ tặng lễ.”
*
Sáng hôm sau, Hoàng Ái Quốc dẫn người lần đầu ra ngoài từ khi tới đây. Vừa tới cửa chợ, đã thấy mọi người bâu kín xung quanh tờ thông cáo. Hoàng Ái Quốc chen một chân, chậm rãi đọc:
“ Thượng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Từ xưa đến nay, các triều đại thái bình ngoài Vua giỏi còn có tôi hiền. Nhà Lê cũng vậy, trải qua bao biến cố từ khi nghịch tặc Mạc Đăng Dung cướp ngôi, nay đã dựng lại nền Thái bình, cũng là do thế. Trong hàng trung thần thì Trường Quốc Công Trịnh Tùng uy vọng lớn như núi cao, bóng cả, văn võ toàn tài. Bày mưu đặt kế yên xã tắc, công cao sáng tỏ giữa trời; giữ tín giảng hoà nước láng giềng, sách giỏi giữ êm ngàn cõi. Công đã ngất cao trong vũ trụ, vị phải đứng đầu khắp thần liêu. Nay trẫm sai, Thái tể Vĩnh quốc công Hoàng Đình Ái đem sách vàng tấn phong làm Đô nguyên suý tổng quốc chính thượng phụ Bình An Vương. Lại ban ngọc tản làm vật báu lưu truyền; lại cấp ruộng nương để rộng thêm phong ấp. Mong hãy thận trọng chức vị, luôn luôn giữ phép triều đình; sửa sang đức nhân, đời đời hưởng ơn vua quý. Vương hãy kính theo.”
Nhìn thế, Hoàng Ái Quốc bình tĩnh lui, nhưng có người tức giận, mặt đỏ tía tai:
“ Đám nghịch tặc.. Có ngày chúng sẽ gặp quả báo..”
Có vài kẻ tránh xa, cũng có vài kẻ hùa theo:
“ Một đám mặt nhân nghĩa..bụng bồ dao găm.”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Đám chó săn họ Trịnh ở gần đây. Đám người căm phẫn sớm sẽ gặp hoạ. Các ngươi tản ra cứu 1 tay, kiểm tra tốt thì mang về Trang Viên. Không thì thôi. Mà nhớ, mua thì tản ra mà mua, không cần quá lộ liễu. Tránh cho kẻ khác nghi ngờ.”
“ Vâng.” Đám người Hoàng Kha đáp, rồi rời đi. Chỉ cỏn hai người, Hoàng Ái Quốc dắt tay Thanh Hà đi dạo, tới mỗi cửa hàng, chỉ cần hợp là mua và mua. Khiến Thanh Hà cười tươi như hoa, cảm thấy đây là giây phút hạnh nhất cuộc đời, nàng chỉ muốn thời gian có thể ngưng đọng.