Trở về tới trang viên, Hoàng Ái Quốc sai người sắp xếp chỗ ở cho Đào Duy Từ và Tiểu Ý, còn Thanh Hà tất nhiên được Hoàng Ái Quốc chăm sóc. Trong phòng, dùng hết miệng lưỡi để dỗ dành, thật lâu Thanh Hà mới không bám dính, yên lặng nghỉ, Hoàng Ái Quốc chậm đi ra ngoài. Vừa tới đại sảnh thì Hoàng Tài đáp:
“ Thưa Chủ nhân, đám người kia đã được đem về?”
Hoàng Ái Quốc gật đầu, chậm rãi bước tới 1 nhà kho, nơi đây dùng để giam dữ đám Hải tặc. Vừa bước vào, hơn 100 con mắt nhìn chằm chằm, Hoàng Ái Quốc mỉm cười:
“ Mấy nay các ngươi nghĩ thế nào? Muốn theo ta không?”
Toàn bộ trầm mặc, bởi họ biết mình như cá trong rọ, đâu có thể không đồng ý. Nhưng phục vụ nhà Lê ư, nực cười? Họ là tôn thất nhà Mạc, năm xưa theo Mạc Thái Tổ mưu phản, cũng là do nhà Lê cặn bã. Từ bãi cứt chui ra, có ai muốn chui đầu lại. Dường như đọc được tiếng lòng, Hoàng Ái Quốc đáp:
“Ta hiểu tâm ý của các ngươi? Thân là Thái Tử, nhưng ta cũng từng giả trang vi hành, ăn ngủ cùng dân, ta cũng như người, hiểu được sự đồi bại của chế độ này thế nào? Đã nát thì chúng ta sẽ đập đi xây lại? Không còn sự độc lập độc tôn của 1 hoàng thất, mọi người là bình đẳng, ai cũng như ai?”
Mạc Kính cắt ngang:
“ Nói thì ai chả nói được, nhưng làm mới khó?”
Mấy lần thành công, Hoàng Ái Quốc vốn rất tự tin có thể thu phục, nhưng bị chen ngang, khiến hắn cứng họng. Lửa giận không phải không có, nhưng thầm than: ‘Kiềm chế là sức mạnh! Kiềm chế là sức mạnh!’, một lúc bình tĩnh mỉm cười:
“ Ta đến nói cho ngươi cái lợi, chứ không phải là đàm phán. Mang vào đi.”
Được lệnh, Hoàng Tài cho người áp giải toàn bộ bên ngoài vào. Hầu hết đó là phụ nữ và trẻ nhỏ, mặc dù không bị trói, nhưng ai cũng sợ sệt, nhất là đứa trẻ đã khóc nhào. Hoàng Ái Quốc tiếp:
“ Mưu giết Thái Tử đó là tội tru di tam tộc, ta có thể giết toàn bộ mà không cần suy nghĩ, nhưng trời vốn có đức hiếu tâm, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Ta cho các ngươi 1 cơ hội, nếu đồng ý, ta sẽ tha tội chết, đồng thời chỉ cần cống hiến đủ 10 năm, ta sẽ cấp cho 1 hộ tịch mới, để làm lại cuộc đời. Không thì ta để cả gia đình các ngươi cùng đoàn tụ nơi suối vàng.”
Trước sự đe dọa đó, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của gia đình, Mạc Kính nói:
“ Chúng ta đồng ý.” Có người mở đầu, những người khác cũng nhao nhao. Dần dần, toàn bộ ngoan ngoãn điểm chỉ vào tờ giấy tờ giấy viết sẵn. Hoàng Ái Quốc nhìn, ước lượng, hài lòng:
“ Ban đầu thế luôn có tốt không.”
Rồi bước tới, dùng tay nâng đỡ Mạc Kính, nói:
“ Đứng lên đi. Đã cùng lên thuyền, thì chúng ta sẽ là huynh đệ. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Và cùng nhau tiến tới mục tiêu vĩ đại, để sử sách, có tên chúng ta.”
Sau đó để Hoàng Kha tiến hành tập trung toàn bộ các gia, trong một căn nhà kho đã được phân ra thành từng kiot, mỗi kiot ứng với từng một gia đình. Có những đồ đạc cơ bản. Bên ngoài là người của ta canh phòng.
*
Căn phòng nhỏ, Mạc Kính ngồi với Mạc Kha nói:
“ Đại ca, người định tuân thủ thế này ư? Đám nhà Lê, thực sự có thể tin? Em vừa thấy một nơi có chỗ hở. Chúng ta sẽ từ đó để xông ra ngoài?”
Mạc Kính thở dài:
“ Đừng để bọn họ lừa lọc. Xông ra sẽ là mưa tên. Nếu như may mắn đi nữa, thì chúng ta có thể chạy đi đâu. Nơi đây đều cách xa biển và rừng.”
Mạc Kha định nói, thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng la hét. Âm thanh va chạm vang lên đinh tai nhức óc, nhưng không lâu, Hoàng Kha xách một loạt đầu, máu vẫn còn tuôn rơi, ném vào chuồng chó phía trước, quát:
“ Chủ nhân đối với các ngươi ôn tồn, nhưng chúng ta không. Đây là hậu quả của những kẻ dám chạy. Lần đầu là cảnh cáo, có nhóm thứ 2, ta giết 1 nửa. Lần thứ 3, giết toàn bộ.”
Mạc Kha run run. Mạc Kính đứng lên, miễn cưỡng mỉm cười:
“ Ngài cũng yên tâm, để tôi chấn chỉnh, chắc chắn sẽ không có chuyện này xẩy ra lần nữa.”
Hoàng Kha liếc sâu nói:
“ Ta giao cho ngươi quản, có chuyện, ta giết ngươi đầu tiên.”
Khẽ thở dài, tiếp:
“ Từng là người như các ngươi, ta hiểu tâm trạng lúc này của các ngươi. Không cam lòng, nhưng ta khuyên chậm rãi cảm nhận, các ngươi sẽ thấy việc gặp được Chủ nhân là điều may mắn nhất của các ngươi.”
Dứt lời, rời đi. Nhìn không còn ai, lại nhìn những con chó đang ngấu nghiến đầu các huynh đệ, Mạc Kính dùng chân đạp mạnh Mạc Kha:
“ Ngươi tự lấy hành động, khiến đã hại bọn chúng, ngươi biết tội chưa?”
Mạc Kha cúi đầu, những người khác cũng lặng yên. Mạc Kính phát tiết xong, đỡ Mạc Kha dậy, nhìn toàn bộ:
“ Nếu các ngươi còn coi ta là đại ca, thì hãy nghe lời ta, nhìn ta mà làm. Ta muốn thử xem những người đó. Chúng ta không sợ chết, nhưng còn phải nghĩ con cái, chúng ta cũng không để dòng họ của ta tuyệt tự được. Khi đó dù chúng ta có chết. Cũng không mặt mũi nào, nhìn cha mẹ dưới chín suối. Nam nhân biết co biết duỗi.”
“ Vâng.” Toàn bộ đáp, yên lặng về ra về.
*
Sáng ngày thứ hai, gà vừa gáy thì một tiếng kẻng vang, Hoàng Kha chậm rãi tới, nhìn Mạc Kính, nói:
“ Ngươi gọi toàn bộ tráng đinh dậy, và đi theo ta.”
Mạc Kính gật đầu. Không bao lâu toàn bộ đã có mặt ở một sân bãi. Hoàng Ái Quốc nhìn đông đủ, để Hoàng Kha cho người xếp thành hàng, nói:
“ Con hổ có dũng mãnh đến mấy nếu nhốt lâu ngày cũng thành con mèo bệnh. Con lừa mà rèn luyện liên tục cũng biết cắn người. Từ hôm nay, khi kẻng kêu, trong vòng 15 phút, các ngươi phải có mặt ở đây, cùng ta luyện tập. Kẻ nào chậm sẽ bị trừng phạt.”
“ Rõ.” Toàn bộ đồng thanh. Cả đám vốn tưởng là sẽ được luyện tập đao thương, nhưng không, Hoàng Ái Quốc cho bọn họ học một môn: đội hình đội ngũ. Ví như đứng nghiêm, tập trung xếp hàng nhanh chóng, đi bước đều, chạy bước nhỏ theo đội hình. Bên phải, bên trái quay v.v…. Ban đầu cả đám cười cợt, coi là này đơn giản, nhưng khi Hoàng Ái Quốc bắt họ đứng nghiêm 2 canh giờ cả đám dần sợ, mô hôi lã chã. Chúng giống như ta nâng một ly nước nhỏ, trong vòng 1-2 phút thì đơn giản, nhưng càng lâu thì ly nước tựa như tạ sắt, cực kì mỏi. Thấy đủ, Hoàng Ái Quốc cho mọi người dừng, nhìn ai cũng thoải mái, Hoàng Ái Quốc cao giọng:
“ Đây là bài học đầu tiên ta muốn các ngươi nghi nhớ. Rèn luyện tinh thần bền bỉ cao, cũng như quen tính sự chuyên nghiệp hóa của quân sự. Binh sĩ là phải nghe quân lệnh tuyệt đối, không thể có bất kỳ ý kiến nào khác ngoài chỉ huy.”
“ Rõ.” Toàn bộ đồng thanh. Sau đó, Hoàng Ái Quốc dẫn mọi người cùng đi dùng bữa. Khác với sự rèn luyện đầy khổ ải thì ăn uống vô cùng đầy đủ, gồm: thịt, trứng, cá..So với tình hình thời này thì không khác nào mỹ vị. Nhất là đám Hải tặc, ăn uống ngồm ngoằm. Điều đặc biệt nhất là Hoàng Ái Quốc đích thân ngồi ăn, cười đùa hỏi han. Khiến cảm tình lính cũ tăng, còng Mạc Kính dần có cái nhìn khác lạ.
*
Một tuần sau cả đám dần quen với cường độ với các bài tập trên. Hoàng Ái Quốc bắt đầu tăng cường rèn luyện bằng việc, tập trung những binh sĩ trong một khu đất rộng, gọi là Doanh trại. Thứ 7, Chủ Nhật thay phiên nghỉ. Đồng thời bất ngờ, tiến hành nửa đêm tập hợp. Chỉ cần tiếng kẻng vang, toàn bộ phải quần áo chỉnh tề, giường chiếu gọn gàng, kẻ chậm chân chắc chắn là sẽ bị đòn roi, và cả doanh trướng phải tăng cường gấp đôi khối lượng. Chính vì vậy, tính phối hợp giữa những người này vốn xa lạ, trở nên bền chắc. Tinh thần đoàn kết được ra tăng, một đội quân dần ra hình ra dáng.