Lê Duy Từ bước đi trên đường, tiếng sỉ vả đã vang lên, nhiều kẻ kích động còn dùng rau thối, trứng thối ném tới tấp. Đặc biệt, trẻ con còn dùng gạch đá để chọi. Không phải Trịnh Tùng sợ mang tiếng, cho quan binh lườm nguýt, thì Lê Duy Từ sớm đã mất mạng. Sở dĩ có việc này là từ khi vừa ban ra chiếu chỉ, Trịnh Tùng đã cho người loan tin Thái Tử muốn mưu đồ đưa quân Mạc vào tàn phá, cướp bóc. Mà trước đây, khi thất thủ, Mạc Kính Cung để không cho họ Trịnh thuận lợi, đã sai người đốt phá. Nên dân cũ thù nghét, dân mới theo họ Trịnh về thì càng nghét hơn,
Trên một phòng ở hồ Gươm, Nguyễn Hoàng cùng các thân tín chậm rãi thưởng trà, nhìn toàn bộ sự việc, Nguyễn Ư Dĩ khẽ thở dài:
“ Lòng đố kỵ của Trịnh Tùng càng ngày càng lớn. Đã tám năm giam lỏng ở đây. Chúng ta cần phải sớm rời đi.”
Nguyễn Hoàng gật đầu:
“ Vâng. Cháu đã thử thăm dò thì Kế quận công Phan Ngạn, Tráng quận công Ngô Đình Nga, Mỹ quận công Bùi Văn Khuê bỏ Mạc theo Lê, nhưng vô cùng căm nghét cách làm của họ Trịnh. Cháu định nhờ việc này, để xúi đám đó nổi dậy, không ngờ hắn xử lý quá nhanh. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”
Nguyễn Ư Dĩ trầm giọng:
“ Ta có một cách, nhưng cần xử lý khéo, không mang tiếng muôn đời? Cháu dám làm không?”
Nguyễn Hoàng nhìn xung quanh, toàn bộ thân tín, đáp:
“ Mời chú nói?”
Nguyễn Ư Dĩ nhẹ giọng:
“ Tìm cách giết Thái Tử, cùng Hoàng Thượng, thì chắc chắn đám kia sẽ nổi dậy. Khi đó ta xin đi dẹp, xong tìm cách theo đường biển trốn về.”
Nguyễn Hoàng suy nghĩ thật lâu, đáp:
“ Cha cháu cùng anh trai đã vì nhà Lê mà chết. Thì đổi mạng nhà Lê bù cũng là thiên đại nghĩa. Cháu nghĩ, Thái Tử thì không cần chúng ta giết thì họ Trịnh cũng làm. Tập trung vào Hoàng Thượng là được.”
Nguyễn Ư Dĩ gật đầu:
“ Mà ta thấy Trịnh Tráng, con trai Trịnh Tùng đã lớn. Cháu tìm cách gả Ngọc Tú cho, như thế, tạo niềm tin với Trịnh Tùng, là chúng ta quy phục, thì mộ việc kia sẽ thuận hơn.”
Nguyễn Hoàng đáp:
“ Vâng.”
*
Bên này, Đào Duy Từ cùng Hoàng Ái Quốc tính cả số thân tín Nguyễn Ôn điều cho, tổng là 30 người, chậm rãi rời khỏi Kinh Thành. Vừa đi một đoạn, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Có rất nhiều kẻ đã chú ý tới. Đi theo không phải tốt, chúng ta ta tạm thời tránh đi, Tiểu Đại, ngươi phụ trách bám theo, đánh lại dấu vết, còn chúng ta về trang viên tìm cách khác.”
Mấy người không chút nghi ngờ gật đầu. Không lâu cũng tới trang viên. Vừa bước vào thì Thanh Hà đã xông ra ôm chặt lấy, kiểm tra thân thể, thấy không sao mới thở dài, oà khóc:
“ Mọi chuyện chàng sao không nói cho thiếp. Chàng biết thiếp lo thế nào không?”
Hoàng Ái Quốc nói:
“ Ngoan nào. Chuyện bé tí mà nàng cứ xé ra to. Ta vẫn an bình mà.”
Thanh Hà còn muốn chất vấn thì Hoàng Ái Quốc đã môi kề môi, cả người Thanh Hà đỏ như tôm luộc, thật lâu thở dốc, đẩy ra:
“ Đáng nghét.”
Lừa lọc xong, Hoàng Ái Quốc sắc mặt âm trầm, nói:
“ Dù chỉ đi một đoạn đường cùng Thái Tử, nhưng ta cảm thấy sát khí rất lặng. Dùng ngọn tóc hôm trước lấy được của người, bói một quẻ, thì nó bị cháy rụi, có lẽ tử kỳ của Thái tử gần đây.”
Đào Duy Từ thở dài:
“ Trịnh Tùng có lẽ đã muốn ra tận tay. Chúng ta đi theo cũng vô ích.”
Rồi nhìn Hoàng Ái Quốc, tiếp:
“ Ta biết, đệ vẫn ân hận, tự trách về việc kia. Nhưng dù không làm, thì tương lai cũng thế. Lỗi không phải của đệ, trách là trách, khí số nhà Lê sắp hết.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Đệ cũng rõ. Nhưng không cố hết sức, thì chuyện này luôn là bóng ma. Đệ không thoát ra được. Lần này, dù thế nào thì nợ với nhà Lê của đệ và Dương Quốc Công cũng hết.”
Biết không thể cản, Đào Duy Từ lắc đầu:
“ Nhớ giữ gìn. Bảo trọng.”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Vâng. Mong huynh sau này dù có như thế nào, cũng chiếu cố tốt cho nàng.”
Trong góc, Thanh Hà vừa đến, nghe toàn bộ câu chuyện, bịt miệng khóc nức nở, chậm rãi rời đi.
*
Ban đêm, Hoàng Ái Quốc cùng toàn bộ dùng cơm, nhưng chưa thấy Thanh Hà đến, cau mày:
“ Tiểu ý, nàng đâu.”
Tiểu Ý đáp:
“ Phu nhân ốm nằm trong phòng. Nói là mời Lão gia qua giúp ăn.”
Hoàng Ái Quốc cười khổ, bảo mọi người ăn trước, rồi vào bếp nấu chút canh. Xong xuôi thì đi tới, gõ cửa:
“ Hà Hà, nàng có sao không. Ta nấu chút canh, mang cho nàng uống đây.”
Thanh Hà nhẹ run, đáp:
“ Cửa không đóng, vào đi.”
Hoàng Ái Quốc đẩy cửa, nhưng vừa vào, đã thấy cả căn phòng được trang trí màu đỏ, Thanh Hà cũng mặc vây đỏ, trên khuôn dung, trang trí vô cùng lộng lẫy. Hoàng Ái Quốc đang ngơ ngác, thì Thanh Hà đã đóng cửa, cười tươi:
“ Chàng thấy thiếp thế nào? Đẹp không?”
Hoàng Ái Quốc nuốt nước bọt, đáp:
“ Đẹp…đẹp…”
Thanh Hà cười càng tươi hơn, nói:
“ Chàng ngồi xuống đi. Thiếp múa cho chàng một điệu.”
Dứt lớn, cả thân hình uyển chuyển. Trước cảnh vưu vật, tâm trí của Hoàng Ái Quốc bị đánh về số 0, say mê thưởng thức, cả thân hình cũng nóng rực. Múa xong, Thanh Hà rót hai chén, nói:
“ Thiếp mời chàng một ly.”
Vừa nói, vừa vòng tay qua, như uống giao bôi. Đặc biệt, ngồi lên đùi Hoàng Ái Quốc. Cảm nhận thứ bên dưới đang cưng cứng, Thanh Hà cả người đỏ ửng. Hoàng Ái Quốc đến đây mà còn giữ được bình tĩnh thì đâu còn là nam nhân, cả người tham lam ôm lấy. Không lâu tiếng xé toang quần áo cùng âm thanh trầm bổng vang lên. Buổi sáng, khi ánh sáng chiếu rọi vào bên trong giường, thì Hoàng Ái Quốc tỉnh dậy, nhìn bóng người nhẫn nhụi bên cạnh, trong lòng khẽ thở dài, hôn nhẹ lên trán. Thanh Hà thấy vậy, dù cả người đau đớn, nhưng cũng chồm dậy, khiêu lên dục vọng, lại một trận chiến diễn ra. Cả ngày không rõ bao lần. Tới tận đêm, khi Hoàng Ái Quốc nhận được tin, rời đi, thì cả hai mới tách ra. Gần sáng, Hoàng Ái Quốc trở về, nhìn Thanh Hà ngủ say, nói:
“ Nàng yên tâm. Ta sẽ dùng mọi thứ tốt đẹp nhất cho nàng. Chờ ta nhé.”
Dứt lời rời đi. Khi không còn ai, Thanh Hà mới mở mắt, dòng lệ cứ trực trực trào rơi.
*
Đêm mưa tầm tã, bốn cỗ xe ngựa lao vù vù trong đêm, khi thấy khách sạn còn yên bình, Hoàng Ái Quốc thở phào, bước vào trong. Bóng tối, Tên A trách cứ:
“ Hừ. Ta nói đêm qua giải quyết không làm. Giờ chúng có viện binh càng khí hơn.”
Tên B hừ lạnh:
“ Đây là cách của Chúa, người muốn câu ra thật nhiều kẻ trung nhà Lê ra. Một mẻ giết gọn. Nhưng không ngờ chỉ có 1 người. Đúng là khí số nhà Lê đã hết.”
Tên A cười:
“ Càng dễ chứ sao. Đêm lay động thủ đi. Không mai hắn vào thành trì thì lại càng khó.”
Tên B gật đầu:
“ Đợi thêm lúc nữa. Xem còn ai nữa không.”
Lúc này, bên trong, Hoàng Ái Quốc vào gặp Lê Duy Từ, đáp:
“ Chúng tôi là người của Dương Quốc Công. Trước đây, chủ nhận khi đón Anh Tông trở về. Đã bí mật nhận được giao phó, bí mật xây dựng lực lượng, chờ thời cơ để lật họ Trịnh. Nhưng không ngờ lại xẩy ra việc, nên chúng tôi đành phải ra đến cứu, đã nhờ viện quân tới?”
Lê Duy Từ bất ngờ
“ Còn ai nữa?”
Hoàng Ái Quốc đáp:
“ Thưa Thái tử, còn Kế quận công Phan Ngạn, Tráng quận công Ngô Đình Nga, Mỹ quận công Bùi Văn Khuê. Chúng thần đã tụ hợp được 5000 quân, chiếm cứ cả vùng Đại An. Định đợi Nguyễn Hoàng làm phản, uy hiếp họ Trịnh, khiến chúng kéo về Tây Đô giữ đất cơ nghiệp thì đánh chiếm lại đến Thăng Long.”
Lê Duy Từ cúi đầu:
“ Đúng là ta phá huỷ cơ nghiệp rồi. Các ngươi đi trước đi. Ta làm ta chịu.”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Hoàng Thượng bị giam. Hoàng Tử Tân bị giám thị. Không còn người, thì sự nghiệp cũng khó thành. Chúng thần bàn bạc, đã nghĩ ra một kế. Học theo cách Trung Túc Vương ( Lê Lai) cứu Thái Tổ ( Lê Lợi). Thần sẽ giả dạng người, thu hút đám nghịch tặc, Lê Nam sẽ mang người trốn.”
Lê Duy Từ ôm chầm mà khóc. Sau đó, hai người đổi đồ. Hoàng Ái Quốc mặc xong, khí chất cũng biến, hơi khẽ che đậy, rất giống Lê Duy Từ, đám binh lính và cả Lê Nam đểu cả kinh, quỳ gối:
“ Nhà Lê ta đại phúc. Trời không tuyệt nhà Lê ta.”