Buổi tối khi hai người ngồi vào bàn luyện chữ, rốt cuộc Trương Văn Dã mới phát hiện tiểu phu nhân có gì đó là lạ.
Cũng khó trách Trương Văn Dã không để ý, chuyện là trước đó hắn bị giam trong đồn, chính Lâm Tú Anh đã bỏ tiền hối lộ người ở đó. Hơn nữa còn nắm giữ nhiều bí mật kẻ trong cuộc không muốn ai biết nên chỉ cần uy hiếp mấy câu đã cứu được Trương Văn Dã ra ngoài.
Lúc đó Lâm Tú Anh chỉ ném lại một câu anh nợ tôi ân tình, sau đó quay lưng đi thẳng. Trương Văn Dã tự biết mình nợ Lâm Tú Anh đâu chỉ một ân tình, hắn vẫn muốn báo đáp nhưng người ta lại chẳng thiếu thứ gì.
Sau đó Lâm Tú Anh sai người tới cửa nói muốn làm nghề phụ, chạy theo phong trào mở toà soạn báo, thế là hắn vội vàng đến giúp. Xưa nay Trương Văn Dã rất giỏi kinh doanh, trước kia Phúc Lai vốn chỉ là một cửa hàng trang sức nhỏ, về sau trở nên phát đạt như vậy nhất định không thể thiếu công sức của Trương Văn Dã.
Toà soạn làm ăn không được nên Lâm Tú Anh lập tức nghĩ đến Trương Văn Dã.
Dạo này Trương Văn Dã bận tối tăm mặt mũi, bỏ hết mọi nội quy cứng nhắc trước đó của toà soạn. Hắn và người khác nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng dành ra một chuyên mục trên báo để đăng tiểu thuyết hoặc truyện tranh, còn phải đăng thành nhiều kỳ.
Ban ngày Trương Văn Dã làm xong, tối về ôm tiểu phu nhân mềm mại vuốt ve rồi dạy y luyện chữ, tuy cực kỳ bận rộn nhưng cũng có tư vị đặc biệt.
Trước kia Mạc Lâm xót hắn nên mỗi lần luyện chữ đều ngoan ngoãn nghe lời không cần dạy nhiều, nghiêm túc bắt chước Trương Văn Dã viết từng nét.
Nhưng hôm nay bút lông trong tay tiểu phu nhân cứ gạch xiên gạch xẹo, Trương Văn Dã rốt cuộc nhịn không được nữa.
Trương Văn Dã nắm bàn tay cầm bút lông của Mạc Lâm đưa lên miệng cắn nhẹ.
"Sao hôm nay cái tay này chẳng chịu nghe lời gì thế?"
Mạc Lâm quay đầu liếc hắn một cái, trên mặt đỏ ửng bất thường, cũng chẳng biết tâm tư đã bay tới chỗ nào, trong mắt vừa xấu hổ vừa e sợ, rõ ràng là bộ dạng hoài xuân.
Trương Văn Dã bế y lên ngồi trên đùi mình rồi thò tay vào áo xoa bóp hai bánh bao nhỏ mịn màng. Thân thể Mạc Lâm lập tức mềm nhũn, ngửa đầu dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Trương Văn Dã đầy bụng ý xấu: "Không nói à? Vậy được, đúng lúc đang khát, chẳng biết chỗ này có sữa không nhỉ."
"Chà, núm vú Lâm Lâm nhà chúng ta ướt nhẹp rồi, chắc không phải tiết sữa thật chứ? Anh phải xem kỹ mới được......"
"Vú nhỏ của Mạc lão gia non mềm thế này chắc chảy sữa thơm ngon lắm, em nghĩ có đúng không?"
Mặt mũi Mạc Lâm nóng bừng vì xấu hổ, y nện một quyền muốn đẩy bàn tay điên cuồng làm loạn trong áo ra.
Nhưng tay kia đang mân mê núm vú y, tay còn lại như muốn chứng thực điều gì nên luồn vào quần sờ soạng âm hành cương cứng và tiểu huyệt ướt đẫm của y.
Mạc Lâm bấu chặt mép bàn, mông hơi ưỡn lên, cửa huyệt lưu luyến cọ xát tay Trương Văn Dã. Ngón tay xoa nắn âm vật khiến hoa huyệt không ngừng rỉ nước làm bẹn đùi ướt sũng. Mạc Lâm rên rỉ: "A...... A...... Mạnh hơn chút nữa......"
Trương Văn Dã cắn tai y, đầu lưỡi vòng quanh tai liếm láp, "Vậy nói anh nghe em đang nghĩ gì? Nam nhân của em ngay bên cạnh mà trong lòng còn tơ tưởng người khác à?"
"Không có...... Ư ư không có......" Ngón tay cắm vào hoa huyệt, Mạc Lâm kẹp chân dùng huyệt thịt hút chặt nó. Tay y nhẹ nhàng đặt lên bụng, thoáng do dự rồi quay đầu tủi thân nói: "Chỉ muốn lão gia thôi, muốn vật to lớn của lão gia, khi nào lão gia mới chịu đi vào, giờ được không?"
"Đúng là yêu tinh!" Hơi thở của Trương Văn Dã ngưng trệ, hít sâu một hơi rồi cắn cổ y, hàm răng không ngừng cọ xát da thịt mịn màng. Hắn thở hổn hển, ngón tay nhanh chóng ra vào hoa huyệt ẩm ướt, lòng bàn tay va chạm cửa huyệt liên tục phát ra âm thanh hòa với tiếng nước lép nhép.
Mạc Lâm ôm chặt cánh tay Trương Văn Dã lên đỉnh, miệng không khép lại được, nước bọt liên tục chảy xuống khóe môi, y nhắm mắt gục đầu lên bàn, toàn thân khẽ run rẩy.
Trương Văn Dã dời ngón tay ướt sũng lên ngực xoa nắn bầu vú Mạc Lâm. Hắn ôm trọn tiểu phu nhân, hạ thân cứng rắn chĩa vào lưng y: "Giờ vẫn chưa được, mà em chưa trả lời anh đâu đấy, lúc nãy đang nghĩ gì? Hửm? Em nhìn tờ giấy này xem, đã biến thành dạng gì rồi......"
Mạc Lâm nhổm dậy nhìn thoáng qua. Trên giấy nhòe nhoẹt mực nước hòa với nước miếng của y, xem như không thể dùng được nữa.
Y nhấc chân lên quay sang bên kia rồi chống người nhích mông cọ tới cọ lui.
Trương Văn Dã để mặc y cọ, hai tay ôm hờ đề phòng Mạc Lâm rơi xuống. Chờ Mạc Lâm khó nhọc xoay người đổi thành tư thế mặt đối mặt, tiểu phu nhân đỏ mặt ấp úng: "Lão gia...... Em......"
"Ừm?"
Trương Văn Dã nâng mông y tìm tư thế thoải mái hơn.
"Em muốn......"
Hắn lại hôn cổ Mạc Lâm, bàn tay nhẹ nhàng xoa lưng y.
"Cũng không có gì, chỉ là...... muốn lão gia cưới em thôi......"
Cuối cùng đã nói ra điều khiến y bối rối cả ngày nay, Mạc Lâm co chân lên chờ Trương Văn Dã trả lời.
Y nghĩ nhất định lão gia sẽ đồng ý.
Trong phòng đột nhiên im ắng, ngay cả tiếng hít thở cũng gần như không nghe được. Cảm nhận bàn tay trên lưng mình dừng lại, Mạc Lâm siết chặt ngón tay, tim đập như nổi trống.