Dạo này thời tiết bắt đầu lạnh dần, áo mỏng đều bị xếp xó, mưa cũng dày đặc hơn.
Mới mưa xong nên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, Mạc Lâm đứng ở cửa nhìn trời rồi quay vào phòng đem quần áo ra phơi tiếp.
Trương Văn Dã lại vắng nhà. Gần đây hắn thường xuyên như vậy, đi biệt cả ngày đến chạng vạng tối mới lê thân mỏi mệt trở về. Sau khi về cũng chỉ ôm tiểu phu nhân không nói lời nào, Mạc Lâm thấy hắn mệt mỏi cũng không tiện hỏi, chỉ ngoan ngoãn làm gối ôm hình người.
Giờ bụng Mạc Lâm đã hơi nhô lên nhưng nhìn bên ngoài vẫn chưa thấy rõ lắm. Y vốn gầy gò, sau khi mang thai chỉ có đôi vú nở lớn hơn đôi chút. Trương Văn Dã rất thích mân mê vú y, dù sao cũng không thể làm chuyện thân mật hơn nên lần nào cũng phải nghịch vú tiểu phu nhân đến phát khóc mới thôi.
Sau mấy lần như thế, chỉ cần đụng nhẹ vú Mạc Lâm một cái thì cả người lập tức mềm nhũn, nhìn bộ dạng y hết sức mê người.
Cổng lớn bị gõ vang, Mạc Lâm thả quần áo ướt xuống chậu, lau tay vào áo rồi ra mở cổng.
"Tiểu Mạc, cái này cho em và Trương ca đấy." Một cô nương tuổi chừng đôi mươi đứng ngoài cửa, đó là con gái thứ hai của Lý gia ở đầu thôn - Lý Oánh.
Nàng đưa rổ tre trong tay cho y. Trong rổ có trứng gà, trái cây, rau xanh, còn có một hộp nhỏ màu đỏ.
Mạc Lâm không dám nhận, y xua tay từ chối nhưng Lý Oánh đã xụ mặt nói: "Em không được từ chối đâu đấy, chị sắp thành thân rồi, Tiểu Mạc mà không nhận thì chị giận cho xem."
"Thành thân?" Mạc Lâm tròn mắt thốt lên.
Lý Oánh đỏ mặt che miệng cười: "Đúng vậy, chỉ mới định ngày thôi, mấy thứ này chị đều tặng mọi nhà trong làng mà, em đừng ngại, dù sao cũng chẳng có gì quý giá, chỉ muốn chia sẻ chút hỉ khí thôi."
Mạc Lâm vội nhận lấy rồi vụng về chúc phúc mấy câu, lại bị Lý Oánh trêu chọc: "Tiểu Mạc cũng đâu còn nhỏ nữa, mười tám tuổi lấy vợ được rồi. Có cần chị làm mai cho không?"
Thật ra lúc đầu Lý Oánh muốn làm mai cho Trương Văn Dã, trong nhà nàng có cô em gái chưa xuất giá, lúc ra trấn từng gặp Trương Văn Dã vài lần nên cực kỳ hài lòng với tướng mạo xuất chúng của hắn. Sau đó hỏi thăm Mạc Lâm mới biết Trương Văn Dã nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi nhưng thật ra đã ba mươi tuổi, đồng thời còn qua một đời vợ, thế là cuối cùng đành từ bỏ ý định.
Sau Trương Văn Dã các nàng lại nhắm đến Mạc Lâm thanh tú mảnh mai.
"Không cần không cần, em...... em......" Mạc Lâm ấp úng chẳng biết nói sao, y muốn nói cả đời này mình không thể lấy vợ nhưng lại tìm không ra lý do giải thích.
Khó khăn lắm mới đẩy được Lý Oánh đi, Mạc Lâm đứng dựa cửa chợt thấy trong lòng trống trải.
Tuy y từng làm di thái thái nhưng cũng chẳng có quan hệ hợp pháp với Trương Văn Dã. Lúc ra đi Lâm Tú Anh còn làm thủ tục ly hôn Trương Văn Dã, còn di thái thái là y giống như vật Trương Văn Dã mang theo trên người, chỉ cần ném đi là xong.
Trước kia Mạc Lâm không dám nghĩ đến chuyện thành thân là vì cơ thể đặc biệt của mình, không ai thích y mà y cũng chẳng muốn làm lỡ đời con gái người ta. Cứ ngỡ sẽ một thân một mình sống hết đời, nhưng giờ trong lòng y đột nhiên có một ý nghĩ.
Y muốn thành thân với Trương Văn Dã.